chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hẹp không đến 20 mét vuông sẽ khó chịu hay không?

Nhìn thấy người bên trong đã chìm vào giấc ngủ, Tần Nhuế lúc này mới yên tâm đi xuống tầng dưới. Lẽ ra việc tuần tra ở tầng thứ tám phải diễn ra nhanh nhất và đơn giản nhất. Vì tầng này cũng chỉ giam vài người mà thôi, bọn họ đều là tù phạm đặc biệt nguy hiểm. Bất kể là tính cách hay hành vi phạm tội cũng không cho phép bọn họ được đối xử như những phạm nhân khác, được tự do sinh hoạt, mà ở đây mỗi một người đều bị nhốt riêng biệt trong bốn bức tường sắt dày cộp, cho đến lúc chết.

Rốt cuộc là vì cái gì mà việc tuần tra tầng này lại thành gian nan như vậy a? Có lẽ, là từ sau khi nữ nhân kia đến.

Tuy rằng bản thân là ngục trưởng nhưng cũng có rất nhiều việc Tần Nhuế không biết. Ví dụ như nàng không rõ nữ nhân kêu Quý Duyệt Phong kia trước đây phạm tội gì lại bị đưa vào tầng này. Chỉ là có lần nàng vô tình nghe người khác nói Quý Duyệt Phong là người đứng đầu của một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn nhất trong nước.

Nhưng mà chỉ riêng tội danh này thôi cũng đủ để Quý Duyệt Phong nhận vài án tử hình rồi. Như thế nào vẫn còn sống? Đôi lúc Tần Nhuế cảm thấy so với việc vùi chôn quãng đời còn lại ở trong này thì chết có lẽ thoải mái hơn rất nhiều.

“Tần ngục trưởng!” Vừa đi đến cửa lớn của tầng thứ tám thì hai người cảnh vệ kính cẩn cúi chào Tần Nhuế. Dù sao đi nữa, nếu không có người đứng sau chắc chắn sẽ không có khả năng làm ngục trưởng của Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam. Mà Tần Nhuế còn trẻ như vậy lại có thể ngồi lên chức vị này, gia thế chắc chắn không đơn giản. 

“Cô ta thế nào rồi? Còn gây chuyện hay không?”

“Không có, sau khi ngài đi, 3 ngày nay chúng tôi vẫn không cho cô ta ăn bất kì cái gì, chỉ mang cho cô ta chút nước. Cô ta cũng không có làm loạn, trong phòng cũng không có động tĩnh gì.”

“Tốt, đi chuẩn bị một ít cháo mang lại đây, tôi đi xem cô ta một chút.”

Tần Nhuế nói rồi liền hướng đến căn phòng giam giữ Quý Duyệt Phong. Đẩy cửa ra, trước mắt là một mảnh tối đen như mực. Tần Nhuế vươn tay mở đèn lên, trong phút chốc toàn bộ căn phòng sáng lên, thân hình mảnh mai tiêu điều của người kia hiện ra dưới ánh đèn. 

“Này! Cô còn sống chứ?” Tần Nhuế đi đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ lấy gương mặt đã tái nhợt của Quý Duyệt Phong, hơi lo lắng hỏi. Ba ngày không được ăn uống, đối với một người bình thường có thể nói đã chịu không nổi, huống chi là thân thể vốn dĩ gầy yếu của Quý Duyệt Phong?

Lần đầu tiên Tần Nhuế cảm thấy bản thân mình có hơi quá đáng, dù cho ở Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam đột nhiên có vài tù phạm biến mất cũng chẳng có ai buồn để ý.

“A Nhiễm… A Nhiễm…” Giờ phút này Quý Duyệt Phong đã sớm hôn mê vì không còn thể lực để chống đỡ. Đôi môi vì thiếu nước trở nên khô khốc, hé ra rồi khép lại bật lên tên của một người. Mà khi nghe đến hai chữ kia, Tần Nhuế bất giác nhíu mày, đồng thời lực đạo trên tay cũng mạnh hơn một chút đánh vào mặt của Quý Duyệt Phong.

“Quý Duyệt Phong! Tỉnh dậy! Quý Duyệt Phong!” Cho đến khi gương mặt tái nhợt của Quý Duyệt Phong bị Tần Nhuế đánh đến ửng đỏ thì nữ nhân kia mới dần dần tỉnh lại. Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt của Tần Nhuế đang ở trước mắt mình, Quý Duyệt Phong có hơi sửng sốt, ngay sau đó liền trở về bộ dạng bỡn cợt vô tâm vô phế như thường ngày.

“Ha ha… Khó có được Tần ngục trưởng nhớ đến tôi nha, tôi còn tưởng ngài đã quên tôi rồi chứ, để người ta ở trong này tự sinh tự diệt a. Nhưng mà… Hình như cô cũng luyến tiếc không muốn tôi chết có phải không? Nếu không vì sao thà để tôi tùy ý đối với cô như vậy cũng không nỡ thật sự thương tổn tôi a?”

Tần Nhuế không thể không thừa nhận có đôi lúc nữ nhân này thực sự quá thông minh. Nàng đã từng nghe qua câu nói ‘Nữ tử không có tài chính là phúc’. Dù cho thời thế thay đổi, địa vị của nữ nhân cũng ngày một cao, nhưng nữ nhân quá thông minh chung quy vẫn sẽ bị người khác đề phòng. Chẳng lẽ chịu nhiều khổ cực như vậy rồi mà cô ta vẫn chưa ngộ ra đạo lý này hay sao?

“Quý Duyệt Phong, tôi khuyên cô đừng nên tự cho mình là đúng. Tôi không nghiêm trị cô chẳng qua là vì tôi không dư hơi đi để ý cô mà thôi. Dù sao cô bị nhốt ở chỗ này cũng chẳng khác gì đã chết cả.”(nói hay quá ngục trưởng ~)

“Ha ha, Tần ngục trưởng nói lung tung gì thế, tôi còn sống sờ sờ như vậy làm sao nói không khác gì đã chết nha? Chết rồi cái gì cũng sẽ không có, sẽ không nhìn được bộ dáng buồn chán của ngài a.”

Vừa cầm ly nước binh sĩ mang tới uống, Quý Duyệt Phong vừa cười cợt nói với Tần Nhuế. Cũng nhờ bộ dáng này mà lần nào cũng đem ý thức tự chủ của Tần Nhuế phá không còn một mảnh. Cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể một côn đánh chết nữ nhân này vẫn không cách nào xuống tay. 

“Nếu biết đói bụng sẽ khó chịu thì lần sau học ngoan một chút, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của tôi.” Tần Nhuế suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ buông lời cảnh cáo Quý Duyệt Phong. Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ có ý nghĩ mình là người đồng tính, cho dù nàng là ngục trưởng của ngục giam nữ tử, cho dù ngày nào cũng chỉ nhìn thấy toàn là nữ nhân đi chăng nữa thì Tần Nhuế cũng cho rằng, nữ nhân ở chỗ này chẳng có lấy một người đáng để nàng mê luyến.

“Tần ngục trưởng phải đi vội như vậy sao? Mấy ngày nay tôi rất nhớ ngài nha…” Vừa nói xong, Quý Duyệt Phong bỗng nhiên đứng lên ôm chặt lấy Tần Nhuế. Thân thể của nàng dường như không có xương, quấn lấy tứ chi của đối phương, khẽ phả nhiệt khí vào chiếc cổ thon thả kia, bộ ngực đầy đặn áp vào nơi tương tự của Tần Nhuế, cảm giác mềm mại vô hạn.

Nghe xong câu nói của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế chỉ có thể bất lực ném cho nàng ánh mắt khinh thường. Nếu nàng nhớ mình thì trong lúc hôn mê đã không gọi cái người gì tên A Nhiễm rồi. Rõ ràng lời được nói ra từ miệng nữ nhân này không có lấy một câu là thật.

“Vậy a? Cô nhớ tôi như vậy, vì cái gì miệng đều không ngừng kêu ‘A Nhiễm’ a? Thế nào? Cô ta là bạn gái của cô sao? Hay là… A..!” Tần Nhuế không ngờ đến Quý Duyệt Phong lại đột nhiên hôn mình. Khi khoang miệng bị một lực đạo lạ lẫm mà bá đạo tiếp nhập, Tần Nhuế cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét, lại nhìn thấy ánh mắt của người nọ mang theo lửa giận. Tần Nhuế lúc này mới phát hiện, lẽ nào lời nói vừa rồi chọc giận nàng? Nên bây giờ chính mình trở thành chỗ trút giận cho nàng?!

Chuyện này là như thế nào! Nữ nhân dâm đãng! Nàng đã hôn qua bao nhiêu người?! Bây giờ còn dám hôn mình?! Nàng ngang nhiên dám cưỡng hôn mình chỉ vì mình nói trúng tâm sự của nàng! Vô lại!

Ngọn núi lửa đang phun trào trong lòng khiến Tần Nhuế mất dần lý trí, nàng phát hiện một chuyện, đó là nữ nhân kêu Quý Duyệt Phong này bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng đập vỡ nguyên tắc trước giờ của mình! Nàng rút ra roi da mang bên hông, hung hăng quật vào thân thể của Quý Duyệt Phong. Đây là loại roi rất nhuyễn được chế tạo từ da cá sấu, hoa văn bên trên vô cùng tinh xảo, chỉnh thể tinh tế. Đánh vào trên người chẳng những không lưu lại dấu tích rõ ràng mà còn đau đến tận xương.

Roi da hết đánh vào cổ Quý Duyệt Phong rồi lại hạ xuống quật vào bụng. Chiếc áo ngắn tay cũ nát bị đánh đến toạt ra một lỗ hổng, làn da non mịn trong phút chốc ửng đỏ. Mà nữ nhân đang bị đánh kia cũng không lộ ra một chút thống khổ, trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi chỉ mang theo vài phần ý cười tựa như rất thỏa mãn.

Không biết vì sao một người luôn luôn biết tự chủ và khống chế cảm xúc như Tần Nhuế vào giờ phút này lại không thể điều khiển được hành động của mình. Hết roi này lại đến roi khác đánh xuống, dù cho người kia đã bị mình đánh muốn quỵ trên đất, thế nhưng nàng vẫn không cách nào dừng tay lại được. Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi hai cảnh vệ canh giữ ở cửa chạy đến giữ chặt mình lại thì Tần Nhuế mới dần tỉnh táo.

“Ai cho phép các người vào! Cút!” Tần Nhuế lớn tiếng hét vào mặt hai binh sĩ, mà tựa hồ đây cũng là lần đầu bọn họ nhìn thấy bộ dạng thịnh nộ của Tần Nhuế, chỉ cảm thấy phía sau lưng túa ra mồ hôi lạnh, sau đó liền nhanh chóng co chân chạy về nơi công tác của mình.

Qua một lúc sau Tần Nhuế mới dừng tay. Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Quý Duyệt Phong, dùng sức bắt lấy cằm của của đối phương, từ từ nâng lên gương mặt khuất sau mái tóc dài của nàng. Thật không ngờ ngay cả khi gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi, môi đã nứt rách thì nữ nhân này vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, tựa như ngày hôm đó, khi Tần Nhuế lần đầu tiên nhìn thấy một Quý Duyệt Phong đàng hoàng như bao nữ nhân khác.

“Biết đau sao? Biết đau thì nên ngoan một chút, nếu không muốn chịu khổ thì tốt nhất nên thành thật nghe lời tôi!”

“Ha ha… Khụ khụ… Thật không ngờ Tần ngục trưởng thích trò này a… Thật đúng là… Trọng khẩu vị… Có thuốc lá không?” Quý Duyệt Phong hỏi đứt quãng, rất rõ ràng trận đòn vừa rồi khiến nàng chịu không thấu.

“Tôi không hút thuốc.”

“A, quả nhiên là vậy, cô đúng là đồ buồn chán!”

“Cô…”

Vừa nghe được hai chữ ‘buồn chán’ quen thuộc kia, Tần Nhuế bất mãn quay đầu nhìn Quý Duyệt Phong. Không ngờ nữ nhân kia lấy từ đầu giường ra một hộp thuốc lá, tiếp theo đó lấy trong túi quần ra một cái bật lửa, thản nhiên châm thuốc lá rồi tao nhã rút một hơi.

Sương khói dần che phủ gương mặt câu hồn, ngón tay thon dài tinh tế, quần áo rách mướp, đôi môi đỏ mọng mang theo vết máu, thân thể chằn chịt vết roi. Từng khung ảnh mị hoặc bi thương ghép lại với nhau khiến Tần Nhuế không thể không thừa nhận, nữ nhân kêu Quý Duyệt Phong kia thật không khác gì thuốc phiện, dẫu biết nàng là độc dược vẫn khiến người khác nhịn không được muốn đi nếm thử.

Nhìn ra được ánh mắt của Tần Nhuế đặt trên cơ thể mình, Quý Duyệt Phong ngẩng đầu hướng nàng cười khẽ, đồng thời thở một làn khói vào mặt nàng. 

“Thế nào? Tần ngục trưởng muốn ở bên trên tôi sao?”

“Chiều theo ý cô. Tôi sẽ cho cô chết ở trên giường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro