chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chiều theo ý cô. Tôi sẽ cho cô chết ở trên giường.” Tần Nhuế nói xong, bàn tay đặt hờ ở cửa vốn dĩ định mở ra để rời khỏi thì bây giờ đổi ý đem cửa khóa trái lại. Nhác thấy động tác nho nhỏ của Tần Nhuế, ý cười trên mặt Quý Duyệt Phong càng lúc càng đậm, nàng nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch tạo nên một độ cong hoàn mỹ, mỹ đến mức khiến Tần Nhuế có chút đui mù.

Nữ nhân này thật sự là yêu nghiệt! Được rồi, coi như là mình muốn nằm trên nàng đi, cũng không cần cười đến mị hoặc chúng sinh như vậy chứ hả?

“Tần ngục trưởng thật là thông tình đạt lý nha, trước khi hành sự còn biết khóa cửa nữa, thật ra tôi cũng không ngại nếu thủ hạ của cô tiến vào… Tôi… A!” Không cần đợi đến khi Quý Duyệt Phong nói xong, Tần Nhuế đã tiến đến đẩy nàng ngã lên giường. Chiếc cằm nhỏ nhắn bị người nọ dùng sức giữ chặt, lực đạo kia mạnh đến nỗi khiến Quý Duyệt Phong cảm giác như xương hàm của mình sắp bị nàng bóp vụn đến nơi rồi.

“Ha ha… Tần ngục trưởng thật là nóng vội nha. Thực ra… Cô cũng nhẫn nhịn lâu lắm rồi có phải không?” Quý Duyệt Phong rít lấy một hơi cuối cùng trước khi ngửa đầu nhả ra một làn khói hư ảo trong không trung. Mẩu thuốc lá nhẹ nhàng tiếp đất chỉ sau một cái búng tay của nàng. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, chỉ khác nhau ở chỗ nếu như trong mắt Tần Nhuế chỉ ánh lên hỏa dục cùng thịnh nộ, thì từ trong mắt của Quý Duyệt Phong có thể nhìn thấy một loại tình ý không thể lý giải được.

“Là ai nhẫn nhịn từ rất lâu tôi nghĩ trong lòng cô biết rõ nhất. Quý Duyệt Phong, không phải cô luôn muốn tôi nằm trên cô sao? Nói vậy thì bây giờ ở phía dưới của cô chắc đã ướt hết rồi nhỉ?” Vừa nói xong, Tần Nhuế cũng không cần Quý Duyệt Phong trả lời đã thô bạo cởi quần ngoài lẫn quần trong của đối phương ra, dù cho điều đó có khiến bắp đùi trắng nõn của Quý Duyệt Phong hiện lên vài vết cào đỏ ửng nàng cũng không lộ ra một chút thương tiếc. Nhìn đến nơi tư mật mà mình đã thấy qua không ít lần của nữ nhân kia, Tần Nhuế cảm thấy như quả bom trong đầu mình đang phát nổ, nàng vô thức dùng ba ngón tay tiến thẳng vào bên trong.

“A!” Hạ thân vốn đang khô khốc lại bị người nọ đối xử không thương tiếc như vậy khiến Quý Duyệt Phong nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền vờ như không có gì. Nàng chịu đựng sự xâm nhập không theo trình tự của người phía trên, dù cho có vài phần vũ nhục nàng, dù cho điều đó khiến thân thể nàng đau đớn chẳng khác nào đao chém thương đâm. Quý Duyệt Phong vẫn như người điếc không sợ súng, nàng vặn vòng eo nhỏ nhắn, nâng người đến trước mặt Tần Nhuế.

“Ha ha, Tần ngục trưởng, kỹ thuật của cô cần phải được luyện tập thường xuyên hơn a, hay là để tôi dạy cô, thế nào? Thực ra tôi cũng rất mê luyến thân thể của cô a.” Quý Duyệt Phong vươn đầu ngón tay trượt dọc theo mặt Tần Nhuế, gây cho người nọ cảm giác nhột nhạt. Bất chợt đôi tay đang vuốt ve trên mặt Tần Nhuế di chuyển về phía sau, trong tích tắc đã tháo bỏ chiếc kẹp tóc của nàng.

Mái tóc đen dài đến lưng nhẹ nhàng buông xuống, che khuất gương mặt không chút biểu cảm của Tần Nhuế. Nhìn đến nữ nhân đang ở trên người của mình lúc này đây, cơn đau âm ỉ truyền đến từ hạ thân cũng không thể dập tắt được nụ cười trên môi Quý Duyệt Phong, ngược lại còn khiến nàng cười đến tà mị. Kí ức dần đưa nàng về ngày đó khi cả hai lần đầu gặp nhau.

Quý Duyệt Phong cũng không hiểu, vì cái gì ngày đầu tiên bị đưa vào ngục lại để mắt đến nữ nhân buồn chán, mặt mũi lạnh như tiền này.

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì tóc của nàng vẫn luôn được cột gọn phía sau đầu. Âu phục nếu không đen thì là xám phối hợp với váy cũng cùng màu nốt. Dáng người 1m70 đã vậy còn đi thêm đôi giày cao gót ước chừng 3cm. Bên trong lớp âu phục muôn thuở vẫn là áo sơmi trắng. Còn cúc áo nữa, thiên a, nàng phải gài cho bằng hết dãy nút trên áo mình mới thôi a.

Gương mặt mang theo ngũ quan thuần khiết bao giờ cũng tỏ ra điềm tĩnh, có vài phần anh khí nhưng vẫn tràn đầy nữ nhân vị. Sống mũi cao thẳng đến độ không giống người Châu Á, cánh môi mỏng manh. Dù cho có gặp phải những chuyện không tưởng vẫn chưa bao giờ để lộ ra bộ dáng kinh hãi.

Quý Duyện Phong vô cùng thắc mắc, làm cách nào mới có thể khiến nữ nhân này lộ ra biểu tình thường thấy ở những người khác? Vì vậy nàng quyết định, cứ mỗi lần Tần Nhuế đi tuần tra ngang phòng mình, nàng sẽ làm ra một số chuyện khác người.

Quý Duyệt Phong bật ra một nụ cười thắng lợi, nghĩ đến việc ban đầu Tần Nhuế làm ngơ như không thấy cho đến bây giờ đã trở nên kích động như vậy, Quý Duyệt Phong biết cuối cùng mình cũng đạt được mục đích.

“Cô không tập trung.” Tần Nhuế bất mãn nói, đôi mắt đen láy bắn ra lãnh khí khiến người khác không rét mà run. Nếu là bất kì ai trong ngục giam này đối diện với một Tần ngục trưởng như vậy nhất định sẽ bị dọa đến xanh xám mặt mày. Nhưng nàng không phải là ‘bất kì ai’,nàng là Quý Duyệt Phong – nữ nhân không sợ trời không sợ đất !

“Ha ha, không phải là do kỹ thuật của Tần ngục trưởng quá kém khiến tôi cảm thấy không hứng thú sao. Sao a, không muốn tôi dạy cho cô sao?”

Quý Duyệt Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười hết sức ngây thơ, nhưng theo Tần Nhuế thấy thì trên trán Quý Duyệt Phong rõ ràng hiện lên hai chữ ‘âm mưu’. Vất vả lắm mới trèo lên trên được, nàng có thần kinh mới chấp nhận lời đề nghị của yêu nghiệt kia. Tần Nhuế chụp lấy bàn tay nõn nà đang ngao du trên người mình và ấn mạnh xuống giường.

“Cô đừng mơ tưởng chạm vào tôi, hôm nay tôi sẽ chiều theo ý cô, cho cô chết ở trên giường!” Vừa dứt lời, Tần Nhuế liền hé miệng cắn vào vết roi trên bả vai của Quý Duyệt Phong, đồng thời gia tăng tốc độ của ngón tay đang nằm trong hạ thể của đối phương. Nàng có thể cảm giác được người kia khẽ run lên khi bị nàng cắn, nàng cũng cảm giác được cái hang nhỏ nơi ngón tay nàng ra sức ma sát đang dần trở nên ướt át.

“Ha ha, thân thể của cô rốt cuộc đã hầu hạ bao nhiêu người rồi? Ngay cả bị tôi đối đãi như vậy cũng có thể có cảm giác?! Quý Duyệt Phong, cô quả thật là loại nữ nhân dâm đãng!”

“Cám ơn… Tần ngục trưởng quá khen… Tôi dâm đãng cỡ nào… Ân… Không phải cô… biết rất rõ sao?”

Tần Nhuế không đếm xỉa đến lời nói của Quý Duyệt Phong, thay vào đó nàng tập trung dồn lực vào những ngón tay ở bên trong cơ thể Quý Duyệt Phong. Nàng rút roi da từ bên hông ra sau đó trói nghiến hai tay của người nọ, xoay người Quý Duyệt Phong ra sau rồi áp đối phương lên tường ngay khi Quý Duyệt Phong còn chưa kịp phản ứng.

Quý Duyệt Phong khẽ rùng mình khi thân thể non mềm đang rạo rực lửa tình của nàng tiếp xúc với bức tường sắt lạnh như băng. Hạ thân lại một lần nữa bị ba ngón tay cùng lúc tiến vào. Thân thể của nàng đã trở nên ẩm ướt sau màn dạo đầu của Tần Nhuế, vì vậy lần này cảm giác đã khá hơn rất nhiều. Quý Duyệt Phong ngẩng đầu thấp giọng rên rỉ. Nụ cười trên môi Quý Duyệt Phong vẫn vẹn nguyên dù cho móng tay của Tần Nhuế làm đau nơi đó của mình, dù cho thắt lưng của nàng mỏi đến tưởng như đứt rời.

Đau đớn dần qua đi thay vào đó là một loại khoái cảm. Quý Duyệt Phong biết giờ phút này lý trí của nàng đã bay biến đi mất, chỉ còn lại thân thể mềm nhuyễn như nước. Nàng di chuyển nhịp nhàng theo sự va chạm của Tần Nhuế. Hai tiểu hồng đậu cao ngất ma sát với tường mang đến cho nàng một cảm giác không biết là đau đớn hay là khoái lạc, chỉ biết là nàng sắp điên lên mất.

“A… Tần Nhuế… Tần Nhuế! Yêu tôi! Ra sức yêu tôi! A… Ân… Ân a…” Tần Nhuế vờ như không nghe thấy thanh âm phóng đãng phát ra từ Quý Duyệt Phong, dù gì từ trước đến nay cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần. Sau một lúc lâu không thay đổi tư thế khiến cánh tay Tần Nhuế có chút đau nhức, dù vậy nàng vẫn không muốn dừng lại, thay vào đó lại còn dụng sức di chuyển ngón tay nhanh hơn.

Nhìn thấy nơi tư mật của Quý Duyệt Phong chảy ra càng lúc càng nhiều mật dịch dưới sự tác động của mình, Tần Nhuế lại ra sức đẩy nhanh hơn nữa. Dù là người không thông nhân sự (chưa làm chuyện đó bao giờ) như Tần Nhuế cũng thừa sức biết rằng Quý Duyệt Phong sắp đạt đến đỉnh. Tần Nhuế không quan tâm đến cái hang nhỏ đang dần thít chặt, cũng mặc kệ rằng có tổn thương đến thân thể của Quý Duyệt Phong hay không, nàng sử dụng hết khí lực lớn nhất trong đời mình để ma sát với nơi đó của nữ nhân kia. Nàng cảm giác đầu ngón tay của mình nóng lên, ngay sau đó một dòng suối nhỏ theo tay nàng trào ra bên ngoài, khắp lòng bàn tay của nàng cũng đều là mật dịch của nữ nhân kia.

Sau khi đạt đến cao trào, Quý Duyệt Phong vô lực ngã vào lòng của Tần Nhuế thở dốc, nhưng còn chưa đợi Quý Duyệt Phong kịp trấn định lại thì bàn tay của Tần Nhuế lại bắt đầu di chuyển. Thắt lưng bị người nọ nâng lên, thân thể tựa như đã đứt rời ra, thế nhưng khát vọng lại một lần nữa bị khơi dậy, Quý Duyệt Phong vô thức vặn vẹo thân người nhỏ nhắn, hết sức phối hợp cùng nhịp độ của Tần Nhuế.

“Ân… Nhanh một chút! Nhanh một chút! A… a!” Cho dù thân thể đã gần như không chịu nổi, Quý Duyệt Phong vẫn không muốn từ bỏ. Nàng vòng chân ôm lấy thắt lưng của Tần Nhuế, bàn tay nắm chặt khăn trải giường đến trắng bệch, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy.

Cuối cùng lại đạt đến cao trào một lần nữa, lúc này đây Quý Duyệt Phong có muốn nói chuyện cũng không đủ khí lực. Bị bỏ đói liên tục ba ngày, tiếp theo phải hứng chịu một trận đòn của ai đó, bây giờ lại vận động kịch liệt ở tần suất cao như vậy, dù cho là kẻ có thân thể cường tráng cũng chịu không nổi, huống chi là nữ nhân hết ăn rồi nằm, rãnh rỗi còn thêm khâu hút thuốc như Quý Duyệt Phong.

“Thế nào? Không chịu nổi sao? Buổi tối hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi.” Tần Nhuế lạnh lùng chống tay nhìn xuống thân thể nõn nà phủ kín vết thương của Quý Duyệt Phong. Dù nàng vạn lần không muốn thừa nhận nhưng việc nàng mê luyến thân thể của yêu nghiệt này là thật. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà nàng lại muốn hung hăng tra tấn nữ nhân thích bỡn cợt này, tra tấn đến khi nào nàng không còn cười được nữa mới thôi.

Nhưng mà suốt hai năm qua, bất kể mình đối đãi nàng như thế nào, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thậm chí còn thường xuyên không cho nàng ăn, nước cũng không cho nàng uống. Vậy mà chỉ cần mình xuất hiện ở trước mặt nàng thì y như rằng nữ nhân này lại trưng ra dáng vẻ phóng đãng bất cần. Tựa như là trên thế gian này không có bất luận một sự vật, sự việc nào có thể khiến nàng bận tâm.

Tần Nhuế cực kì chán ghét cảm giác này. Chính mình cũng chỉ là một người qua đường đối với nàng thôi sao?

Nàng dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đầy thương tích kia, tay còn lại nhanh chóng trượt vào đóa hoa đã sớm sưng đỏ của đối phương. Dù cho đã hai lần đạt đến cực hạn nhưng nơi đó vẫn nhiệt tình nghênh đón bàn tay của mình. Giờ phút này Tần Nhuế chẳng khác gì một mãnh thú đang nổi cơn cuồng nộ.

Không còn lý trí, cũng không còn vẻ điềm tĩnh tao nhã của thường ngày, nàng lúc này chỉ muốn phá hủy nữ nhân đang nằm dưới thân mình, hủy hoàn toàn.

“Tần Nhuế… Đủ rồi… Tần Nhuế…” Thanh âm mỏng manh xuyên qua tai truyền đến đại não. Lúc này Tần Nhuế mới bừng tỉnh, nàng nhìn Quý Duyệt Phong – nữ nhân mà nàng muốn ra sức ‘yêu’ trong suốt đêm nay – bộ dáng đã thảm hại không chịu được.

Thân thể gầy yếu phủ kín những vết đỏ, vết cắn, còn có một số miệng vết thương chưa được xử lý đã muốn nhiễm trùng, hở cả thịt ra ngoài. Đôi tay nhỏ nhắn bị cột bằng roi da đã sớm rướm máu, trở nên xanh tím vì máu không lưu thông. Mái tóc đen dài ướt đẫm mồ hôi dính vào gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc khiến cho người ta sợ hãi.

Nàng rút những ngón tay đang ở trong cơ thể của Quý Duyệt Phong ra, đưa lên trước mắt, là màu đỏ. Ngay sau khi nàng rút tay ra, máu cũng từ nơi đó cứ chậm rãi từng giọt rơi xuống, thấm đỏ khăn trải giường, để lộ ra một đóa mân côi (hoa hồng) diễm lệ.

“Ha ha, thế nào? Quý Duyệt Phong cũng biết cầu xin sao? Không phải cô muốn tôi nằm trên cô sao? Bây giờ lại không muốn nữa?”

Đến lúc này Tần Nhuế vẫn không buông tha bất kì cơ hội nào để có thể đả kích Quý Duyệt Phong. Còn nữ nhân kia nghe được lời của nàng cũng chỉ cười nhẹ, dáng vẻ không chút gì là khổ sở đau đớn.

“Xem như… Tôi có muốn tìm bất mãn đi chăng nữa… Cũng không chịu nổi thể lực của Tần ngục trưởng a. Nếu còn tiếp tục… Tôi thực sự sẽ chết a.”

“Cô cũng sợ chết sao?” Tần Nhuế hỏi. Nữ nhân này mà cũng sợ chết sao? Nếu thật sự sợ chết tại sao còn không nghe lời, hết lần này đến lần khác chọc mình nổi giận?

“Đúng vậy… Trên đời này… Người sợ chết nhất, là tôi a…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro