chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đây quả thật Tần Nhuế muốn hành động đúng như lời nàng đã nói với Quý Duyệt Phong, muốn đem yêu nghiệt này bức chết ở trên giường.

Tần Nhuế ngồi trước cửa phòng cấp cứu của ngục giam. Nói không hối hận là nói dối, nàng thật không ngờ được chính mình lại không thể khống chế bản thân. Vừa rồi khi đưa Quý Duyệt Phong đến đây, yêu nghiệt nằm trong lòng nàng rõ ràng đã bất tỉnh, lại còn sốt đến 39 độ. Tần Nhuế nhớ đến miệng vết thương còn chưa khép trên cơ thể của nữ nhân kia, rồi đến nét mặt nghiêm túc của bằng hữu duy nhất từ nhỏ đến lớn của mình lúc tiến vào phòng cấp cứu.

Vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không thuyên giảm, thân thể mất nước nghiêm trọng. Bệnh trạng như vậy có thể không sao cũng có thể rất nguy hiểm. Lần đầu tiên Tần Nhuế cảm thấy sợ hãi như vậy. Nàng không sợ việc mình ngược đãi phạm nhân bị phát hiện, nàng chỉ sợ nữ nhân phóng đãng kia thật sự sẽ chết, sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Tần Nhuế cũng biết thật ra Quý Duyệt Phong là một người rất sợ cô đơn, còn sợ chết nữa. Tuy rằng lúc nào cũng thấy nàng trưng ra bộ mặt bỡn cợt vô tâm vô phế, nhưng vết thương trong lòng ẩn sau nụ cười kia chắc chắn sẽ không ít hơn.

Mãi một lúc sau cửa phòng cấp cứu mới bị đẩy ra. Nữ bác sĩ với người cao gầy xấp xỉ 170cm trong chiếc áo blouse trắng bước ra. Dù đã bị khẩu trang che khuất nửa dưới khuôn mặt, nhưng từ ánh mắt cùng hàng chân mày nhíu chặt cũng có thể đoán được nữ nhân này đang không được vui.

“Theo tôi.” Nữ bác sĩ bỏ lại một câu khi lướt ngang qua Tần Nhuế rồi tiến vào văn phòng. Hộ sĩ xung quanh đều cứng đờ người, chỉ dám liếc nhìn Tần Nhuế. Ây da, ngục trưởng của Đệ Nhất Nữ Tử ngục giam chắc là không ai không biết đến a.

Nhưng điều khiến họ kinh ngạc chính là bác sĩ Thư nổi tiếng ôn nhu, nhỏ nhẹ của họ bây giờ lại làm mặt lạnh với Tần ngục trưởng. Mà cái người nghe đồn là thiết diện vô tư, gia thế hùng mạnh kia lúc này lại rùng mình sau câu nói của bác sĩ Thư, bộ dạng hết sức nghe lời. Chẳng lẽ là cái câu ông bà ngày xưa hay nói, cái gì mà ‘Vỏ quýt dày có móng tay nhọn’?

Qua hồi lâu Tần Nhuế mới thở dài một hơi rồi đứng lên, liếc thấy ánh mắt dò xét của nhóm hộ sĩ liền nhanh chóng cụp đầu tiến vào văn phòng của Thư Uyển Hạm.

“Uyển Hạm, chuyện này đúng là mình không đúng, cậu trăm ngàn lần đừng có…”

“Tần Nhuế, trước đây cô hồ nháo (làm loạn) đến cỡ nào, cho dù đối họ như vậy tôi cũng xem như nhắm một mắt mở một mắt không nói đến. Nhưng bây giờ cô xem cô đã làm cái gì. Dù là dụng hình với tù phạm cũng không cần nặng tay đến vậy đi? Nơi đó của cô ta bị thương, có thể không xuống giường được trong vài ngày, cái này là kiệt tác của cô phải không?”

“À…” Bị bằng hữu duy nhất từ nhỏ đến lớn của mình bắt trúng đuôi còn nói thẳng ra như vậy, dù là Tần ngục trưởng đệ nhất mặt sắt cũng phải ngại ngùng : “Uyển Hạm, cậu không nói tránh đi được một chút sao a. Mình thừa nhận chuyện này là mình không đúng. Nhưng nói tóm lại cậu không được nói với…”

“Không đời nào! Tần Nhuế, cậu dẹp mộng đi. Sở dĩ mình đến đây làm bác sĩ là vì muốn thay dì chăm sóc cậu. Mặc kệ như thế nào mình cũng sẽ nói chuyện này với dì. Cậu cũng lớn rồi, sao lại có thể làm một chuyện mà bất chấp hậu quả như vậy?” Thư Uyển Hạm ngồi phịch xuống ghế, tỏ vẻ hết sức đau đầu.

Trông thấy bộ dạng xụi lơ của Tần Nhuế trong lòng liền cười thầm.

“Này, Uyển Hạm, cậu không thể đối với mình ôn nhu một chút được sao? Giống như đối với mấy phạm nhân kia í. Bây giờ cậu uy hiếp mình phải không? Cậu tưởng là mình không nắm được nhược điểm của cậu sao? Nghe nói là gần đây có người hay đi cùng tiểu cô nương ở tầng 2 a. Bây giờ cô bé đang ở đây phải không? Là số mấy ấy nhỉ? 1078 hay 1578 nhỉ?”

“Được, Tần Nhuế, coi như cậu giỏi. Chỉ là mình thật lòng khuyên cậu đừng nên dính líu đến nữ nhân tên Quý Duyệt Phong kia. Cô ta là người ở tầng thứ 8. Hẳn là cậu hiểu được đó có nghĩa là gì. Tạo quan hệ với cô ta sẽ không có kết cục gì tốt. Nếu như bị cấp trên biết được không chỉ hại cô ta mà còn hại cả cậu.”

“Mình biết rồi, bây giờ mình đi xem cô ta, sắp xếp thời gian hôm nào đến nhà mình ăn cơm đi. Mẹ mình nói gần đây không gặp cậu đã nhớ muốn phát bệnh đó.”

“Được rồi, có thời gian nhất định sẽ tới.”

Sau khi chào Thư Uyển Hạm, Tần Nhuế liền phóng thẳng đến phòng bệnh của Quý Duyệt Phong. Bởi vì nàng là tội phạm đặc biệt nguy hiểm bị giam giữ ở tầng thứ 8 nên không thể ở chung phòng bệnh với những phạm nhân khác, thay vào đó là một mình một phòng như thế này.

Đẩy nhẹ cửa, nhìn đến nữ nhân đang nằm trên giường, đầu xoay về phía cửa sổ tạo nên một độ cong hoàn mỹ, để lộ ra chiếc cổ tinh tế cùng với xương quai xanh. Phía trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn ấn kí của mình. Bàn tay nhỏ gầy đang nhận truyền dịch, cổ tay tiêm tế như cành trúc cũng được bắng bó rất kĩ và bị còng lại ở hai bên thành giường. Chỉ khi nào cần đi vệ sinh mới được tháo bỏ để tận hưởng hai phút tự do ngắn ngủi.

Đây là cách đối đãi dành cho trọng phạm. Cũng là điều khiến trong lòng Tần Nhuế tê rần.

“Thấy thế nào rồi?” Tần Nhuế hỏi, nàng ngồi xuống trước giường bệnh, ngay lập tức liền thấy mình hỏi ngu. Bị đối xử như vậy còn có thể cảm thấy thế nào?

“Tần ngục trưởng ý muốn hỏi hoàn cảnh ở đây như thế nào hay là đêm qua như thế nào?”

“Cô biết tôi muốn hỏi cái gì.” Nghe được câu hỏi của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế giận tái mặt. Nữ nhân này không thể thu hồi thái độ ngạo mạn của nàng sao?

“Tôi thật nhớ những ngày ở tầng thứ 8 a. Ít ra ở đó tôi còn có thể tự do hoạt động, không phải bị khóa như thế này. Đêm qua Tần ngục trưởng đối với người ta như vậy, làm cho bây giờ xương sống thắt lưng của người ta đều đau, nơi đó cũng đau, muốn cử động một chút cũng không được. Đối xử với người ta như vậy thật là không được rồi a.”

Nghe được thanh âm nũng nịu trách móc của Quý Duyệt Phong sau khi kể khổ, tâm tình của Tần Nhuế đột nhiên tốt lên. Nàng cúi đầu nhìn xuống đôi tay nhỏ nhắn đang bị còng của Quý Duyệt Phong, sau đó nhìn đến gương mặt tái nhợt của nữ nhân kia. Có lẽ người này nói khó chịu là thật chứ không phải giả vờ, dù sao đêm qua cũng do mình có hơi quá phận.

“Cô cần gì?” Tần Nhuế cũng không nhất định đi đôi co với Quý Duyệt Phong, dù sao đi nữa thì lần này cũng do mình hại nàng thành như vậy, xem như là chuộc lỗi vậy. “Aigoo. Làm sao a? Tần ngục trưởng muốn đền bù cho người ta sao? Chi bằng giúp tôi tháo bỏ 2 cái còng này có được không?” Thấy Tần Nhuế có ý muốn giúp mình, Quý Duyệt Phong liền nhanh miệng đòi hỏi.

Nhìn đến người kia giương đôi mắt đen láy nhìn về phía mình, trong mắt ngoại trừ chờ mong còn mang theo sương mù, bộ dáng hết sức đáng thương. Tần Nhuế thừa biết nữ nhân này giỏi nhất là diễn trò. Tháo còng tay? Thần kinh sao! Cho dù là nội tâm áy náy nhưng Tần Nhuế vẫn còn nhớ nữ nhân trước mặt là tội phạm đặc biệt nguy hiểm a. Nàng không muốn về hưu non đâu.

“Cái này không được.”

Nghe được câu trả lời của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong cũng không quá mức tuyệt vọng. Nàng suy nghĩ hồi lâu lại dùng bộ dạng đáng thương vừa rồi nhìn Tần Nhuế.

“Chuyện gì nữa?” Tần Nhuế mất kiên nhẫn. Nàng chịu không nổi nữ nhân phóng đãng này giả vờ khả ái đáng thương a.

“Nhuế Nhuế, giúp người ta massage có được không? Thân thể người ta thật sự rất nhức mỏi..” Giả vờ đáng thương…

“Được rồi, cô muốn ấn ở đâu?”

“Toàn bộ a.” Giả vờ vô tội, giả vờ thật thà, tiếp tục giả vờ đáng thương…

“Hảo!”

Nhìn đến bộ dạng ‘thấy chết không sờn’ của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong quỷ quyệt cười thầm trong bụng. Nữ nhân này có cần đáng yêu như vậy không. Mình chỉ yêu cầu nàng massage thôi, cũng không bào nàng đi chết mà, cần gì phải như vậy trịnh trọng như vậy a. Nhìn gượng ép chết đi được!

“Tôi bắt đầu đó.” Trước khi tiến hành, Tần Nhuế còn thông báo cho Quý Duyệt Phong biết. Trong khi đó Quý Duyệt Phong chỉ giương đôi mị nhãn nhìn nàng. Ai, bộ dáng phóng đãng này thật rất giống với phi tử trong cung ngày xưa đang chờ hoàng thượng sủng hạnh, quyến rũ lại e thẹn, hết sức câu nhân. Nữ nhân này nên học làm diễn viên đi, đảm bảo sẽ trở thành đại minh tinh cho xem.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiếp xúc thân mật với Quý Duyệt Phong, nhưng Tần Nhuế lại có cảm giác rất không giống với lúc trước. Nàng từng dùng cảnh côn đánh Quý Duyệt Phong, cũng từng dùng roi quật lên thân thể nàng, lại còn bắt nàng mặc một lớp quần áo mỏng manh vào ngồi trong căn phòng lạnh dưới 0 độ suốt một ngày một đêm. Nhưng chuyện massage ôn nhu như vậy nàng chưa bao giờ làm.

Vì khắp thân thể đều có vết thương lớn nhỏ nên hộ sĩ đã đem toàn thân Quý Duyệt Phong quấn lại như xác ướp. Chỉ có điều gương mặt dù nhợt nhạt, thân thể dù trắng toát vì bị băng vải phủ kín vẫn xinh đẹp động lòng người. Tần Nhuế cũng không biết vì sao lại dùng từ này để diễn tả Quý Duyệt Phong hiện tại.

Nàng chỉ cảm thấy, hiện tại Quý Duyệt Phong chỉ là một nữ nhân bình thường cần được mình trân trọng.

Đôi tay run run chạm vào bờ vai mảnh khảnh, cảm giác được độ ấm trên người đối phương khiến cho Tần Nhuế giật mình muốn rút tay về. Nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp nụ cười khiêu khích của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế lại tiếp tục ấn xuống. Từ vai chuyển sang cổ, tiếp đến là vòng eo tiêm tế chỉ bằng một tay đã có thể ôm gọn, cuối cùng là đến đùi.

Rõ ràng là mới vừa thân mật tối hôm qua xong, vậy mà bây giờ nhìn đến thân thể này Tần Nhuế vẫn run lên không ngừng.

“Ân…” Vì thoải mái nên Quý Duyệt Phong phát ra tiếng rên nhẹ hết sức ái muội. Tần Nhuế đã muốn cụp đầu xuống, cật lực khắc chế không cho thanh âm kia lọt vào tai, nhưng hình như càng không muốn nghe thì âm thanh kia phát ra càng lớn.

“A… Nhuế Nhuế thật lợi hại… Ân… Ấn người ta thật thoải mái… A… Nơi đó! Dùng lực hơn nữa! Đúng rồi!”

“QÚY DUYỆT PHONG!”

Nghe được thanh âm càng lúc càng khiến người ta mờ mịt này, Tần Nhuế rốt cuộc cũng hết chịu nổi đành rống lên. Không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nữ nhân kia bộ dáng đắc ý, vẻ mặt nghiền ngẫm dò xét mình.

“Ấn xong rồi, còn chuyện gì nữa?” Vốn định đánh trống lãng để thoát khỏi tình huống cấp bách này, lại không ngờ đến câu tiếp theo của Quý Duyệt Phong khiến cho toàn lực tự chủ của Tần Nhuế đều biến mất.

“Nhuế Nhuế xấu lắm, toàn ấn vào bộ phận nhạy cảm của người ta, làm cho nơi đó của người ta đều ướt…”

Khóe môi bất giác run lên. Tần Nhuế liếc nhìn nữ nhân mặt không đỏ, tâm không nhảy đang nằm trên giường cách nàng không xa, mở miệng đã có thể nói ra lời phóng đãng như vậy.

“Xem ra tình trạng của cô đã tốt rồi, tôi không làm phiền cô.” Tần Nhuế bỏ lại một câu liền đứng dậy rời khỏi, cũng không thèm quay đầu lại. Quý Duyệt Phong nhìn thấy bóng dáng rời đi trong kích động của Tần Nhuế thì bật cười.

“Đúng là nữ nhân buồn chán. Cũng không biết mang nước với thức ăn đến đây… Không thấy tay chân tôi hết sức bất tiện để di chuyển sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro