chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phương Cầm! Em ở trong đây làm gì! Tại sao khuya rồi còn không về phòng bệnh ngủ!” Đang lúc Phương Cầm định mở miệng hỏi Quý Duyệt Phong nói vậy là có ý gì thì thanh âm lãnh liệt mang theo nghiêm túc truyền đến. Tiếp sau đó là một mùi hương của thảo dược cùng với tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.

Kinh hỉ khôn xiết, Phương Cầm quay đầu lại liền nhìn thấy Thư Uyển Hạm đứng sau mình, vẻ mặt uất nộ (giận dữ). Ánh mắt tràn đầy thân thiết của ngày thường lúc này không có lấy một chút ấm áp, ngược lại chỉ lạnh lùng lướt qua mình rồi nhìn đến nữ nhân đang nằm trên giường bệnh.

“Bác sĩ Thư! Sao ngài lại ở đây? Đêm ngay ngài có ca trực sao?”

Phương Cầm không sợ chết hưng phấn hỏi Thư Uyển Hạm, đôi mắt đen láy tràn đầy tinh quang.

“Tại sao em lại ở trong này! Ai cho phép em tùy ý đi dạo ở bệnh viện vào ban đêm? Bây giờ lập tức trở về phòng ngủ cho tôi! Chuyện hôm nay tôi sẽ nói lại với giám ngục của em! Để cho họ trừng phạt hành vi tùy tiện của em!”

“Bác sĩ Thư… Em…”

“Không nghe tôi nói gì sao? Lập tức trở về phòng bệnh!”

“Dạ…”

Phương Cầm ‘dạ’ một tiếng rồi cúi đầu đi ra ngoài. Chỉ có điều đôi mắt ánh ra lệ quang cùng với bả vai run nhẹ của Phương Cầm không thể qua mắt Thư Uyển Hạm. Thở dài trong lòng, Thư Uyển Hạm quả thực không nỡ tổn thương trái tim mỏng manh như thủy tinh của đứa nhỏ này. Nhưng nếu không làm vậy thì đứa nhỏ này sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời mình.

“Aigoo, bác sĩ Thư thật là nóng tính a. Ăn hiếp người ta như vậy… Ngày sau người ta được ra ngoài rồi đi mách lại với mẹ, đến lúc đó tôi xem cô phải làm thế nào nha.” Quý Duyệt Phong xem xong một màn vừa rồi, thông minh như nàng vừa nhìn qua đã biết Phương Cầm để ý Thư Uyển Hạm. Chỉ là 2 người bọn họ ở chung không hợp tính cho lắm thì phải.

“Quý Duyệt Phong, cẩn thận lời lẽ cùng thái độ của cô. Tuy rằng cô đã là trọng phạm của tầng thứ 8 cũng không có nghĩa là không thể gia tăng hình phạt. Cô nên biết trong 2 năm nay thói xấu của cô vẫn lập đi lập lại, nếu không phải Tần Nhuế bao che cho cô thì cấp trên đã sớm tử hình người như cô rồi.”

“Ha ha, bác sĩ Thư đang uy hiếp tôi sao? Đáng tiếc, Quý Duyệt Phong tôi sợ chết, sợ đau, cũng sợ đói. Nhưng tôi không sợ uy hiếp. Dù sao thì Tần Nhuế cũng sẽ không nỡ để cho tôi chết.”

“Vậy sao? Tôi chống mắt chờ xem.”

Thư Uyển Hạm nói xong liền rời đi. Nhưng là người sắp bị nước tiểu nghẹn chết như Quý Duyệt Phong thì dễ dàng gì buông tha cho nàng?

“Ai ai ai! Bác sĩ Thư chớ đi vội. Có một chuyện… Cô cũng biết đó, tôi cũng là nữ nhân thôi, sẽ không tránh khỏi tình huống phát sinh… À… Không biết cô có thể tìm người tháo còng tay giúp tôi không? Ờ… Tôi nghĩ là đi (tè) ra giường bệnh của các người thì hẳn các người sẽ rất đau lòng có đúng không?”

Nghe Quý Duyệt Phong nói xong cuối cùng Thư Uyển Hạm cũng từ bỏ ý định rời khỏi. Nàng quay đầu nhìn đến nữ nhân đang nằm trên giường, giương đôi mắt đáng thương nhìn về phía mình. Không thể phủ nhận trong lòng đang có dấu hiệu buông lỏng. Xem như mình có chán ghét nữ nhân này thế nào đi nữa cũng không thể dùng phương thức ấu trĩ này trừng phạt nàng.

“Chờ một chút.” Thư Uyển Hạm bỏ lại một câu nói rồi rời khỏi phòng. Nàng đến phòng giám sát tìm cảnh vệ lấy chìa khóa.

Nhìn thấy đôi tay đã được trả tự do, Quý Duyệt Phong thực sự muốn nhảy dựng lên rồi hét lớn một câu ‘Lão Tôn đã tự do’ a. Cơ mà nhìn đến hai người bên cạnh đang dùng súng chỉ vào đầu mình… Tốt nhất vẫn là không nên nhảy a…

Ở hoàn cảnh như bây giờ chỉ cần nàng thở mạnh một cái chắc cũng đã bị bắn thành cái tổ ong rồi.

Quý Duyệt Phong dùng tay chống lên thành giường để đứng dậy, nào ngờ hai chân vừa chạm đất thì đã mềm nhũn vô lực. Chỗ non mềm giữa hai chân lúc này lại nhói lên hệt như bị kim châm, thắt lưng cũng nhức như thể đã đứt lìa. Quý Duyệt Phong nhìn đôi chân vừa đi được 2 bước thì đã bắt đầu run lên của mình, đánh chết nàng cũng không tin sẽ có một ngày mình chật vật như vậy.

Còn nữa còn nữa, hai tên cảnh sát vô dụng đứng cạnh bên làm cái gì không biết? Trông thấy mỹ nữ thê thảm như vậy cũng không chịu đến giúp?

“Được không đó?” Giọng nói dịu dàng trầm ấm của Thư Uyển Hạm vang lên, tựa như thiên âm (tiếng nói từ trên trời) truyền đến tai nàng. Quý Duyệt Phong quay đầu lại thì đã thấy Thư Uyển Hạm đỡ lấy bả vai của mình, chậm rãi dìu nàng đến phòng vệ sinh phía trước. Đây là lần đầu tiên Quý Duyệt Phong tiếp cận với Thư Uyển Hạm ở khoảng cách gần. Xét về diện mạo thì nữ nhân này cũng không quá mức chói mắt.

Ôn nhu như nước, tao nhã hào phóng. Chân mày hình lưỡi liềm, đôi mắt hoa đào hết sức trầm tĩnh. Dù cho trước mặt nàng là phạm nhân cực hung ác vẫn có thể đối xử như người bình thường, lúc nào cũng hòa nhã. Đương nhiên ngoại trừ lúc đối diện với mình.

Giờ phút này, đôi môi màu hồng nhạt của nữ nhân kia mỗi lần thở ra đều hòa vào không khí xung quanh, thổi vài tia hương khí vào phòng bệnh vốn tràn đầy mùi thuốc. Vóc dáng cao gầy, cơ thể đầy đặn rất có tư vị. Chỉ cần liếc nhìn qua Quý Duyệt Phong cũng xác định được vòng 1 của Thư Uyển Hạm nhỏ nhất là B.

Kì thật nữ nhân này cũng rất thú vị phải không? Chẳng qua là vẫn không bẳng Nhuế Nhuế muộn tao nhà nàng.

Tuy rằng việc đánh giá người đã giúp mình như vậy thật không phải chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng Quý Duyệt Phong là ai a? ‘Nhâm phẩm’ sao, từ này vừa nói ra đã bị nàng đá bay đi vạn dặm rồi. Thừa dịp Thư Uyển Hạm không để ý, Quý Duyệt Phong nghiêng đầu tựa vào vai nàng, trưng ra bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng người. Mà đối phương cũng lập tức cứng người, mặt nhăn mày nhíu nhìn nàng.

Đối diện với hành vi vô lại của Quý Duyệt Phong, Thư Uyển Hạm tự nhủ biết vậy đã không lanh miệng nhận việc. Nếu biết nữ nhân kia giở trò thế này mình đã không mềm lòng giúp nàng rồi. Nhìn thấy người nọ càng lúc càng quá phận, thậm chí còn dùng cánh môi cọ cọ vào cổ mình, Thư Uyển Hạm rất muốn, vô cùng muốn đẩy nàng ra, nhưng lại sợ kinh động đến cảnh vệ phía sau.

“Cô ly xa tôi một chút được không?” Thư Uyển Hạm gằn giọng, người ngốc cũng nghe ra nàng đang khó chịu. Ngờ đâu vừa nghe xong thì người kia liền giương đôi mắt ngơ ngác lên nhìn nàng.

“Vì sao a? Bác sĩ Thư, người ta thật sự không còn chút khí lực a, dù sao chúng ta đều là nữ, cô để tôi dựa vào một chút không được sao?”

Bị hỏi như vậy thì còn được hay không nỗi gì nữa. Thư Uyển Hạm đành cắn răng để Quý Duyệt Phong đem hết sức nặng tựa lên người mình, còn mình thì cứ như vậy đỡ nàng đến phòng vệ sinh. Tuy rằng Quý Duyệt Phong còn muốn cao hơn mình 2cm, thế nhưng sức nặng trên người quả thực không có bao nhiêu.

Thư Uyển Hạm ít nhiều cũng biết quy chế đãi ngộ trong ngục giam. Bữa sáng được một cái bánh bao, một chén cháo. Đến trưa cũng chỉ vỏn vẹn một cái bánh bao cùng với một chén rau xào, cũng không rõ là rau gì. Đến bữa tối là bữa ăn chính trong ngày cũng chỉ có những thứ giống như bữa trưa.

Ăn như vậy muốn no bụng cũng khó nói chi đến dinh dưỡng? Dù là người béo phì bị đưa đến đây cũng sẽ nhanh chóng gầy đi, huống chi là nữ nhân vốn không có bao nhiêu thịt này.

Nghĩ đến đây, Thư Uyển Hạm cũng biết trong lòng mình lại sinh ra sự đồng cảm không nên có. Sau khi giúp Quý Duyệt Phong giải tỏa sinh lý xong, Thư Uyển Hạm vội vã đỡ nàng trở về giường. Nhìn thấy người kia tâm không cam tình không nguyện bị khóa tay vào giường, bộ dạng đáng thương như con chim nhỏ bị mất đi tự do, Quý Duyệt Phong như vậy thật khiến cho người khác có cảm giác muốn đi cầu xin giúp nàng.

“Chỉ khóa một tay không được sao? Như thế này sẽ rất khó chịu.” Thư Uyển Hạm hỏi, đáp lại nàng cũng chỉ là ánh mắt khinh thường của cảnh vệ. Đương nhiên họ cho rằng cầu xin dùm phạm nhân là một chuyện cực kì ngu ngốc. Biết đám cảnh vệ này sẽ không đáp ứng yêu cầu của mình, Thư Uyển Hạm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, nàng nhìn thoáng qua gương mặt không chút biểu cảm của Quý Duyệt Phong sau đó liền rời đi.

Căn phòng mới vừa rồi còn tràn ngập nhân khí, sau khi Thư Uyển Hạm đi liền trở về vẻ tịch mịch như ban đầu. Quý Duyệt Phong nằm trên giường, nhìn đến cổ tay bị khóa chặt, nàng cười mỉa mai.

Chỉ cần nàng muốn trốn thì 2 khối sắt vụn này có nghĩa lý gì? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro