chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Cầm cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời Thư Uyển Hạm quay về phòng bệnh của mình ngủ, thay vào đó nàng lủi thủi một mình đi đến nhà vệ sinh. Bây giờ là ban đêm nên ít người qua lại, nơi này lại nằm ở góc khuất của cầu thang nên đèn điện cũng không được mở. Bóng tối dày đặc đến nỗi có để 5 ngón tay trước mắt cũng không nhìn rõ, vì vậy mà chẳng ai trông thấy Phương Cầm trong bộ quần áo màu trắng của bệnh viện đang rút vào một góc kia.

Phương Cầm vốn là người có lá gan nhỏ, nếu là trước đây thì nàng đã lo chạy về phòng ngủ không nửa câu thắc mắc khi bị người khác lớn tiếng quở trách như vậy rồi. Thế nhưng từ sau khi gặp Thư Uyển Hạm thì lá gan của nàng càng ngày càng lớn đúng không nhỉ? Không chỉ to gan chống lại mệnh lệnh của lão đại cùng phòng mà còn không tuân theo quản chế của ngục giam.

Thực ra nàng làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn người kia sẽ chú ý đến mình nhiều hơn một chút.

Thế nhưng Thư thầy thuốc ngày thường luôn ôn nhu kia đêm nay lại nghiêm khắc trách mắng mình như vậy. Sự tương phản này khiến cho Phương Cầm không tài nào chấp nhận được. Nhắm mắt lại, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi của Thư Uyển Hạm cũng đủ khiến chóp mũi của Phương Cầm cay xè, nàng thật muốn khóc.

“Không được… Không được khóc…” Phương Cầm tự nhủ.

Ngày nàng bị đưa vào ngục giam, nhìn thấy cha mẹ khóc đến tê tâm liệt phế, Phương Cầm hứa với lòng rằng dù phải chịu bao nhiêu khổ cực nàng cũng sẽ không để nước mắt mình rơi xuống. Vì vậy mà Phương Cầm chưa bao giờ khóc, mặc cho kẻ khác có đánh mắng, bỏ đói nàng đến vài ngày.

Thế mà đêm nay chỉ cần Thư Uyển Hạm lớn tiếng trách mắng vài câu thì mắt nàng đã hoe đỏ.

Nỗi đau trong lòng khiến Phương Cầm không chú ý đến mọi thứ xung quanh mình, mãi cho đến khi một luồng sáng từ đèn pin chiếu vào mặt thì nàng mới hốt hoảng nhận ra mình đã bị phát hiện.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi sẽ về phòng ngay.” Vừa thất hồn lạc phách nói xong, Phương Cầm liền loạng choạng đứng dậy, nhưng bởi vì lúc nãy đã ngồi quá lâu nên ngay khi đứng lên hai chân liền bị chuột rút. Nhìn thấy thân thể vô lực ngã nhoài về hướng mặt đất, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào một vòng tay mềm mại của người nào đó.

Là mùi thảo dược mà nàng có ngửi bao lâu cũng không thỏa mãn, là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, những thứ này hòa vào nhau tạo nên hương khí đặc trưng mà chỉ người đó mới có.

“Làm sao vậy? Chân bị rút gân?” Thư Uyển Hạm nhẹ giọng hỏi Phương Cầm lúc này đang ở trong lòng nàng, khóe mắt vẫn còn mang theo lệ quang. Dù sao đi nữa thì trong ấn tượng của người khác, bác sĩ Thư vẫn là người cực kì ôn nhu. Từ đôi mắt hoa đào thoảng chút tiếu ý cho đến khóe môi vẫn thường cong lên, hé lộ hàm ngọc thanh khiết.

“Bác sĩ Thư, ngài đừng giận em, đừng mặc kệ em có được không? Chỉ là nửa đêm muốn đi vệ sinh, nghe thấy tiếng động ở nơi đó nên liền đi qua thôi. Ngài đừng trách cứ em nữa, em cam đoan từ nay về sau sẽ không đến gặp hồ ly tinh đó nữa a.” Phương Cầm thật ủy khuất, nàng nhìn Thư Uyển Hạm với ánh mắt chờ mong.

“Được rồi, chuyện này nói sau đi, bây giờ đưa chân đây, tôi giúp em mát xa, nếu không ngày mai sẽ rất đau.” Nói xong Thư Uyển Hạm liền dìu Phương Cầm đến ngồi ở bậc thang của bệnh viện, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn vùng đùi bên phải đang bị chuột rút của Phương Cầm. Ánh sáng từ đèn pin hắt vào gương mặt sắc sảo của Thư Uyển Hạm, Phương Cầm nhìn bộ dạng nghiêm túc của người nọ đến ngây người, nhìn đến nỗi hai mắt cũng muốn mù quáng.

“Bác sĩ Thư, ngài đối với tù phạm nào cũng đều tốt như vậy sao?” Phương Cầm ngây ngốc. Bất giác nhớ đến những lần gặp Thư Uyển Hạm trước đây, lần nào cũng đều thấy người nọ vui vẻ khám bệnh cho những phạm nhân khác trong ngục, dù cho đó là phạm nhân nhẹ tội ở tầng thứ 2 hay là tội phạm nguy hiểm có vẻ ngoài hung hãn.

“À, cũng không hẳn.” Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Thư Uyển Hạm quyết định đưa ra một câu trả lời hết sức ba phải. Nhưng Phương Cầm non nớt dĩ nhiên là không hiểu hàm ý của bác sĩ Thư, nàng đơn giản nghĩ Thư Uyển Hạm chỉ trả lời cho có. Phải kể đến rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến sự việc của đêm nay, Phương Cầm luôn lơ đãng hé mở nụ cười.

Có lẽ vào thời khắc đó, Thư Uyển Hạm muốn ám chỉ mình là người đặc biệt đối với nàng a?

Lại nói đến hiện tại, Phương Cầm cúi đầu nhìn xuống Thư Uyển Hạm đang nắn chân cho mình, một cảm giác không diễn tả thành lời nảy lên trong ngực nàng. Suốt mười tám năm, đây là lần đầu tiên có người mát xa cho mình. Phương Cầm cảm giác được ngón tay thon dài của Thư Uyển Hạm, cảm nhận được bàn tay ấm áp của nàng đang ma sát với bắp chân của mình, hơi ấm từ Thư Uyển Hạm khiến cả người của nàng cũng đều nóng lên.

“Ân…” Vô tình bị ấn vào phần chân đang đau khiến Phương Cầm hừ nhẹ. Thanh âm dịu dàng đến chảy nước của nàng khiến cả hai đều sửng sốt. Mặc dù Phương Cầm không phải là người từng trải trong vấn đề này, nhưng nàng vẫn có chút hiểu biết nhất định. Hơn nữa vào đêm đó nàng cũng biết đến một mặt đáng ghê tởm của con người trong xã hội này.

Vì vậy Phương Cầm cũng biết được thanh âm vừa rồi lọt vào tai của người khác sẽ trở nên ái muội như thế nào. Dù không có gương ở đây nhưng nàng thừa biết khuôn mặt mình hiện giờ sẽ không thua gì quả cà chua. Mà nếu nàng không quá mức thẹn thùng thì chắc chắn đã nhìn ra mặt của Thư Uyển Hạm cũng không khá hơn mình là bao.

“Khụ… Được rồi, em đứng lên xem có đi lại được chưa.” Nói xong Thư Uyển Hạm liền đỡ nàng đứng dậy. Tuy rằng đã được xoa bóp, bắp chân bị chuột rút cũng không còn đau như vừa rồi nhưng đi đứng vẫn còn chút khó khăn. Nhìn đến bộ dạng cắn răng nhíu mày của Phương Cầm, Thư Uyển Hạm thật là không đành lòng, cuối cùng nàng quyết định ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Phương Cầm, chậm rãi dìu người nọ về phòng bệnh.

Ánh đèn mờ nhạt trên hành lang kéo dài hai chiếc bóng một cao một thấp. Trong phút chốc cứ ngỡ như các nàng đã dắt tay nhau đi qua một đời…

“Được rồi, em vào phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến. Thương tích của em cũng đã tốt hơn nhiều rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì có thể xuất viện nhanh thôi.” Thư Uyển Hạm dặn dò Phương Cầm. Vừa chuẩn bị xoay người rời đi đã cảm thấy góc áo của mình bị ngươi nào đó giữ lấy.

“Có chuyện gì?” Thư Uyển Hạm khom lưng nhìn xuống. Thật ra chiều cao giữa nàng và Phương Cầm cũng không chênh lệch là bao. Nàng cao 170cm, Phương Cầm cao 165cm, chỉ vì nàng mang giày cao gót nên mới có thể cao cao tại thượng nhìn xuống tiểu mỹ nhân.

“Bác sĩ Thư, em hứa sẽ không bao giờ đi gặp hồ ly tinh tỷ tỷ, ngài đừng chán ghét em có được không?” Càng về cuối câu giọng của Phương Cầm càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp đến mức muốn chôn vào quần áo.

“Ha ha, thì ra vẫn còn lo lắng về chuyện đó sao?” Nghe Phương Cầm nói xong Thư Uyển Hạm nhịn không được liền bật cười, nàng vươn tay xoa đầu của đối phương.

“Ân, vừa nãy là lần đầu em trông thấy bác sĩ Thư tức giận như vậy… Cho nên em…”

“Ngốc, nguyên nhân tôi tức giận cũng không phải vì em vi phạm kỷ luật, mà vì em ngang nhiên tùy tiện nói chuyện với người lạ. Em có biết nữ nhân kia là ai không?” Thư Uyển Hạm nhìn thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của Phương Cầm liền biết được tiểu nữ nhân này một chút lai lịch của Quý Duyệt Phong cũng không biết, vậy mà dám cùng nữ nhân kia trò chuyện.

Nghĩ đến việc cô bạn tốt luôn biết tự chủ của mình cũng phải khuất phục dưới sự câu dẫn của nữ nhân kia, Thư Uyển Hạm lập tức rùng mình. Không cần biết không cần biết, dù thế nào đi nữa nàng vẫn không muốn Phương Cầm tiếp xúc với Quý Duyệt Phong! Mặc kệ là xuất phát từ việc công hay việc tư.

“Nghe lời tôi, từ đây về sau không được tiếp xúc với nữ nhân kia. Nhưng mà tôi nghĩ cơ hội để em gặp lại người đó cũng rất ít. Cô ta là phạm nhân đặc biệt nguy hiểm của tầng thứ 8, so với những kẻ hung hãn em nhìn thấy ở tầng thứ 7 còn hơn một bậc, nói không chừng sẽ giết em lúc nào không hay.”

“A!? Thì ra tỷ tỷ kia thật sự là hồ ly tinh a!”

Nghe Thư Uyển Hạm nói xong, ánh mắt vốn mang theo nghi hoặc của Phương Cầm trở nên hoảng hốt. Ban đầu nàng đã cảm thấy nữ nhân kia quá mức xinh đẹp, chưa kể thân thể còn toát ra cảm giác quái dị. Lúc này nghe được lời giải thích của Thư Uyển Hạm, nàng lại càng không muốn đến gần phòng của Quý Duyệt Phong một lần nào nữa.

“Cho nên a, em tuyệt đối không được đi đến nơi đó, ngoan ngoãn ở đây có biết không?”

“Ân, em biết rồi, bác sĩ Thư, ngày mai ngài lại đến thăm em có phải không?”

“Phải, ngày mai tôi có thể đến thăm em, bây giờ vào trong nghỉ ngơi đi.”

“Tốt quá, bác sĩ Thư ngủ ngon, cám ơn ngài.”

Nhìn bộ dáng lưu luyến của Phương Cầm lúc vẫy tay chào mình rồi trở về phòng, Thư Uyển Hạm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Kì thật nàng cũng biết lừa tiểu nữ hài như vậy là không đúng, nhưng mà… Có trách thì trách Quý Duyệt Phong đi a, ai bảo nữ nhân đó chiêu nhân (mê hoặc người khác) như vậy làm gì! Nếu ném nàng về cổ đại nói không chừng có thể là hồ ly tinh thật ấy chứ.

Là một con hồ ly tinh chuyên gia dụ dỗ tiểu hài tử cùng với kẻ mặt than (ý bảo Nhuế Nhuế ấy  Xoáy ghê )… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro