Lảm nhảm chút:)))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hehehe, chân dung đại tổ tông, đại yêu quái, đại háo sắc của tui nè, viết xong tui fall in love luôn rồi:))))))

Đặt tiểu hài tử đứng dậy, nàng ngồi thấp xuống đối diện với tên nữ hài chỉ cao chưa đến đầu gối nàng, tay đang dụi dụi cặp mắt buồn ngủ. Đầu vấn hai chỏm tóc, trên ngực mặc một chiếc yếm đỏ, dưới đóng tã, không mặc quần, bước đi còn chưa vững, chân mang một đôi hài vải thêu hoa cũng màu đỏ, tiểu hài tử tay chân bụ bẫm như củ sen, nước da trắng nõn, mặt mũi hồng hào, hai má phúng phính đỏ au như cà chua, đôi mắt to ngây thơ như mắt nai với hai hàng lông mi cong vút, sống mũi cao thẳng với đầu mũi rất sắc, đặc biệt là chiếc cằm chẻ khả ái. Nàng chợt thấy tiểu hài tử này trừ cái cằm chẻ rất giống một người khác ra, còn lại tất cả đều giống mình hồi nhỏ. Cảm giác xao xuyến nôn nao khó tả dâng lên trong nàng.

"Tiểu hài tử, phụ mẫu đâu, sao lại một mình ở đây tập tành bày Thạch trận?" không hiểu sao nàng đột nhiên lại ôm tiểu hài tử vào lòng, sự thân tình xuất hiện khi tay nàng chạm vào làn da nõn nà non nớt của tiểu hài.

'Không to và mềm như của mẫu thân nhưng thơm hơn nhiều. Mình có đang nằm mơ không' mặt tiểu hài tử ngơ ra, má áp vào ngực người ôm nhóc, ánh mắt tít lại si mê, mũi hểnh lên hít hít. Rất ấm áp, là da thịt thật của con người, vậy là không nằm mơ. Ngày hôm nay đúng là may mắn, trốn học đi chơi ra ngõ gặp ngay người đẹp.

"Tiểu...tiểu...tiểu" tiểu gì nhỉ, mẫu thân hay dùng từ nào để diễn tả người đẹp mà mẫu thân và nhóc vô tình gặp trên đường nhỉ, lúc đó mẫu thân rớt cả nước miếng, mắt thì như muốn dính trên người mấy vị cô nương. Sao tự nhiên lúc quan trọng lại quên, tiểu hài tử vò đầu bứt tai.

A, nhớ ra rồi, tiểu hài mừng quýnh, nhe ra mấy cái răng mới mọc trắng muốt như những hạt bắp nho nhỏ, thốt lên từ mà nhóc vừa nhớ được

"Tiểu ...mỹ ...nhân"

Duẫn Nhi sững người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro