Chương 4: [Hạnh phúc bao giờ cũng đến từng bước một]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Dĩnh Lạc rất muốn trả lời nàng 'ta không sao', nhưng miệng lại không nói ra lời, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, một bóng người thừa cơ, giơ đao lên hướng về phía Tô Tiểu Mạt bổ tới. Tô Tiểu Mạt trốn không được, rõ ràng rất dứt khoát một đao bổ xuống. Nhưng đợi thật lâu cũng không có cảm giác đau đớn. Chậm rãi mở mắt. Nhưng trông thấy Hạ Dĩnh Lạc gương mặt trắng bệt đối diện nàng cười.

"Hạ Dĩnh Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy?" Tô Tiểu Mạt gấp đến nỗi sắp khóc đến nơi.

"Dừng! Ngươi nói, nàng tên là gì?" Gã đàn ông ngạc nhiên hỏi.

"Cút ngay!" Tô Tiểu Mạt hét lên, không còn sợ hãi trước kẻ này.

"Ngươi nói nàng tên là Hạ Dĩnh Lạc, nàng là Hạ Dĩnh Lạc!" Ta, ta lại có thể làm tổn thương con gái ruột mình ư? "HAHAHAHA!!!" Gã đàn ông kia cười như điên chạy đi.

Những kẻ khác thấy lão đại đã rời đi, liền cũng chạy theo ngay sau đó. Chỉ để lại 2 cô gái trong căn hẻm nhỏ.

"Lạc, Lạc Lạc, ngươi sao rồi? Có phải rất đau không?" Tô Tiểu Mạt ngã trên mặt đất, ôm lấy Hạ Dĩnh Lạc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Ta không sao! Ngoan, không khóc, không khóc! Sẽ không đẹp đâu!" Tuy rằng cổ họng khô khốc rất khó chịu, nhưng Hạ Dĩnh Lạc vẫn khó khăn nói ra vài chữ.

"Lạc Lạc, ngươi nói cho ta biết, có phải rất đau không? Lạc Lạc! Tiểu Mạt giúp ngươi thổi, Thổi sẽ không đau!" Tô Tiểu Mạt run rẩy lấy tay đỡ Hạ Dĩnh Lạc lên, phía trên lưng nơi máu đang chảy ra không ngừng, một chút cũng không có ý định ngừng chảy. Chứng kiến nàng thay mình nhận một vết thương như vậy, Tô Tiểu Mạt không nhịn được, nước mắt lại chảy ra. Khóc lớn lên.

"Mạt, ta... sắp chết rồi đúng không?" Hạ Dĩnh Lạc lộ ra nụ cười thê lương, cười đến mức cảnh sắc tươi đẹp đều vì nàng mà phai màu.

"Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Lạc Lạc, ngươi không được nói lung tung, ngươi sẽ khoẻ lại, ta, ta gọi điện thoại. Ta phải cứu ngươi!" Tô Tiểu Mạt run rẩy lấy điện thoại ra.

"Không! Ta biết ta không sống nổi nữa rồi! Trước khi chết ta muốn nói với ngươi một câu cuối cùng!"

"Được! Được! ngươi nói đi! Lạc Lạc sẽ không chết đâu, Lạc Lạc sẽ cùng Tiểu Mạt bên nhau vĩnh viễn đúng không?" Tô Tiểu Mạt sợ hãi nói.

"Mạt, ta yêu ngươi, rất chân thật! Rất yêu ngươi, vì sao ta lại không phải là con trai chứ?"

"Ừ! Ta biết rõ, ta biết rõ, ta biết Lạc Lạc yêu Tiểu Mạt!" Đúng vậy, Tô Tiểu Mạt làm sao không biết Hạ Dĩnh Lạc yêu nàng chứ? Chẳng qua là nàng không dám nói.

Nàng sợ, nàng sợ sự cấm đoán, bởi vì các nàng đều là nữ. Chính là đến thời khắc này, nàng mới phát giác chính mình luyến tiếc Lạc Lạc biết bao. Cho dù hiện tại chết thay cho Hạ Dĩnh Lạc nàng cũng sẵn lòng.

"Mạt, đừng chán ghét ta có được không? Ta van ngươi!" Hạ Dĩnh Lạc nhìn Tô Tiểu Mạt, khổ sở rơi một giọt lệ.

"Không chán ghét, không chán ghét, Tiểu Mạt làm sao lại chán ghét Lạc Lạc chứ? Tiểu Mạt thích Lạc Lạc nhất! Lạc Lạc không được bỏ lại Tiểu Mạt mà đi!" Tô Tiểu Mạt khóc lớn, đau như bị cắt từng đoạn ruột.

"Trong lòng Lạc vĩnh viễn chúc phúc cho Tiểu Mạt, vĩnh viễn là như vậy!" Nói xong, Hạ Dĩnh Lạc an tâm nở nụ cười.

Cánh tay nắm lấy tay Tô Tiểu Mạt cũng chầm chậm buông ra, ánh mắt tràn đầy sinh khí cũng trở nên tối tăm.

"KHÔNG!" Tô Tiểu Mạt gào lên.

"Tại sao? Tại sao? Tại sao......?" phút chốc, Tô Tiểu Mạt cuối cùng hiểu rõ cái gì là đau lòng.

Đau lòng là như thế này sao? Rất đau, rất đau. Cả người như bị tát cạn sức lực. Tô Tiểu Mạt khóc, nàng đang chờ người lau khô nước mắt mình. Cứ như vậy, khóc lại khóc. Một lần, một lần, hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi giọng khàn đi, cũng không có ai lau khô. Tô Tiểu Mạt đưa tay sờ lên khuôn mặt đã mất đi sắc màu hồng hào, mặc dù nàng không hồng hào, nhưng cũng là người đẹp nhất giữa vạn người. Sau đó cúi đầu, hôn lên trán lạnh như băng của nàng. Đây là vầng trán xinh đẹp mặt dù chủ nhân đã không còn.

"Ngủ đi! Lạc Lạc, tỉnh ngủ sẽ không có việc gì nữa!" Thanh âm đã khàn khàn.

Sau đó, Tô Tiểu Mạt đứng lên. Lại ôm lấy nàng, bước đi.

Gió lạnh, một thân ảnh lung lay ôm một thân ảnh khác mảnh khảnh, đi hướng đến ánh nắng chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro