Chương 5: [Ánh mặt trời chiều mãi không tắt]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiều năm sau đó, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản, dẫn theo một đám trẻ nhỏ đi về phía mặt trời chiều. Đừng xem lũ trẻ này là con nàng, nàng nhìn thế nhưng thực chất lại là viện trưởng một viện mồ côi hơn 500 trẻ nhỏ.

"Mạt Mạt viện trưởng, chúng ta tới nơi này làm gì vậy?" Một tiểu cô nương đặt câu hỏi.

"Lạc Hà, ngươi không biết ngọn núi này, ở đây chính là mộ của một người à?" người phụ nữ trung niên ôm cô bé vào lòng.

"Lạc Hà không biết!" Lạc Hà lắc đầu rất thành thực.

"Bên trong núi này có một vị tiên tử tỉ tỉ. Nàng rất đẹp, rất đẹp, cho dù là cả thế giới này đều không thể sánh với nàng!" Nói xong, người phụ nữ trung niên như lạc vào trong ký ức.

"Xinh đẹp hơn cả Mạt Mạt viên trưởng luôn ạ?" Cô bé ngây thơ hỏi.

"Chắc chắn là không rồi, Mạt Mạt viện trưởng của chúng ta là người xinh đẹp nhất!" một tiểu hài tử bên cạnh gõ gõ đầu Lạc Hà, đáp.

"Lạc Vũ, đừng náo loạn! Phương diện này thì tiên nữ tỉ tỉ đúng là người đẹp nhất thế giới!" Nói xong, nàng tươi cười.

"Dạ!" mấy tiểu hài tử khác cũng gật đầu.

Người phụ nữ trung niên này chính là cô gái nhỏ năm đó, Tô Tiểu Mạt. Chỉ có điều hiện giờ nên gọi nàng là Mạt Mạt viện trưởng. Nàng vì muốn nhớ đến tình yêu của Hạ Dĩnh Lạc đối với nàng, liền đặt tên cho những đứa trẻ trong viện, hết thảy đều mang họ Lạc. Có lẽ đây là biện pháp tưởng nhớ Lạc Lạc tốt nhất.

Mặt trời dần lặn, Hạ Tiểu Mạt hướng về phía rừng núi hoang sơ lớn tiếng thét lên:

"Hạ Dĩnh Lạc, ta yêu ngươi! Ngươi nghe được không?"

Đúng vậy, Lạc Lạc. Ta yêu ngươi. Ngươi còn có thể nghe được không? Lạc Lạc.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro