1. Lừa dối 00

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.       Lừa dối 00

Chuẩn bị chu đáo thì có thể thảnh thơi, cứ để tự nhiên sẽ không bị nghi ngờ. Âm ở trong dương chứ không đối nghịch với dương. Thái dương, Thái Âm. —— kế đầu tiên【 Man Thiên Quá Hải】(giấu trời vượt biển) trong ba mươi sáu kế.

Bóng đêm dày đặc, gió thổi mây đen lộ ra ánh trăng quá dị, trên núi truyền đến vài tiếng chim kêu, màn đêm yên tĩnh càng có vẻ quỷ dị.

Trên đỉnh núi, trong biệt thự tư nhân càng lộ ra sự khủng khiếp, bởi vì hôm qua, trừ con gái chủ nhà Khang Lợi, họa diệt môn đã xảy ra tại đây! Về phần Khang Lợi giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cảnh sát hoài nghi nàng giết người xong chạy trốn!

“Meo meo~” Mèo đen trên mái hiên, ánh mắt như lưu ly xanh, dạo bước trong bóng đêm, sau đó yên lặng lẻn vào trong biệt thự bị khóa trái.

“Lạc, vì sao cậu dám khẳng định Khang Lợi không phải hung thủ giết người?” Liễu Thanh Nguyệt thấp giọng hỏi Lam Lạc đằng trước.

Lam Lạc không trả lời, chỉ đưa người phía sau tấm hình Khang Lợi chụp cùng gia đình của cô ấy. Trong tấm ảnh, Khang Lợi ngồi xe lăn, không vui vẻ như người nhà, trên mặt nàng rất u buồn.

Liễu Thanh Nguyệt cả kinh, "Khang Lợi tàn tật sao?"

“Còn nhớ lần trước tớ đi bệnh viện giúp thầy lấy thuốc về cứu một nữ nhân muốn tự sát không?”

Liễu Thanh Nguyệt trầm tư một lát, vỗ ót kêu lên, "Tớ nhớ ra rồi! Chẳng lẽ. . ."

“Đúng, cô ta chính là Khang Lợi. Trong bức ảnh này, cô ta đang cầm trên tay nhánh cỏ mà chúng ta nhặt được bên ngoài biệt thự!”

“Nhưng theo tớ được biết, người làm trong Khang gia hình như không biết…”

Lam Lạc châm chọc, cười lạnh nói, “Người trong Khang gia, nhất là Khang lão nhân nổi tiếng là sĩ diện, tất nhiên không cho người làm tiết lộ ra ngoài.”

“Vẫn không đúng!” Liễu Thanh Nguyệt nghi ngờ nói, “Tớ tra cứu tư liệu của cảnh cục, Khang Lợi là người nổi danh trong danh viện, rất nhiều người gặp qua cô ấy.”

“Đây là điểm tớ nghi ngờ, đến cùng vẫn thấy chuyện này không đơn giản như vậy!” Nhíu mày tự hỏi, Lam Lạc nghiêm túc nói, “Chúng ta cẩn thận xem xét hiện trường, coi thử có bỏ quên manh mối không!”

Nghiêm túc gật đầu, khom người, hai người trái phải chia nhau hành động.

Lam Lạc phát hiện vết máu bị che giấu ở góc nhỏ vội vàng hô nhỏ, "Nguyệt!"

Liễu Thanh Nguyệt vội vàng chạy tới, nhìn Lam Lạc đang sờ soạng vết máu trên góc tường,  khó hiểu nói, “Vết máu này có vấn đề gì sao?”

“Cậu xem vết máu này có phả khác !” Nói xong, Lam Lạc hơi nghiêng người, tiện cho Liễu Thanh Nguyệt quan sát.

Hơi hơi nhíu mày, Liễu Thanh Nguyệt trầm ngâm một lát, mở thùng dụng cụ mnag theo, lấy ra ống nghiệm cẩn thận thu thập vết máu, nghiền ngẫm một lúc mới gật đầu khẳng định với Lam Lạc, “Màu máu đậm hơn so với chỗ khác, phỏng chừng là lưu lại ba ngày trước.”

Lam Lạc gật đầu, "Đúng như dự đoán!" Trong đầu hiện lên một khả năng, "Nguyệt, trước mang nó về xét nghiệm coi thử có ăn khớp với Khang Lợi không."

"Ngươi hoài nghi. . ."

“Bành!” Đại sảnh truyền đến một tiếng vang thật lớn khiến Liễu Thanh Nguyệt cả kinh, cùng Lam Lạc liếc nhìn lẫn nhau, hai người nhanh chóng đem dụng cụ và ống nghiệm cất kỹ, im lặng dọc theo vách tường đi đến đại sảnh ——

“Máy tính của tôi!” Từ trên mặt đất bò lên, Niệm Thu sôt ruột kiểm tra bảo bối máy tính trong lòng ngực, xác định nó không sao mới yên tâm thở phào. Quan sát nơi xa lạ này, “Nơi này là… chỗ nào?”

Mây đen tản ra, ánh trăng vừa lúc chiếu vào vị trí của Niệm Thu giữ đại sảnh, “Keng Keng ~” kim đồng hồ vừa lúc chỉ vào hai giờ sáng.

Nhìn chung thật khủng khiếp, Niệm Thu có chút kinh ngạc, chung cư lỗi thời như vậy mà vẫn có người dùng?! Đã hai giờ sáng? Vậy là…

Là ai đùa dai đem cô tới nơi này sao? Chẳng lẽ là hung thủ sát hại mẹ? Không thể nào! Kia ——

Đúng rồi, hắc bạch thủy tinh!

Niệm Thu vội vàng sờ soạng trên người, lại phát hiện không có đá thủy tinh gì cả!

“Chết tiệt, đâu mất rồi? Chẳng lẽ rớt trên mặt đất?” Nói xong, liền cuối đầu tìm kiếm, lúc này mới phát hiện trong phòng có vẻ cổ quái, trên đất toàn là vết máu!

Chậc chậc, hay là thực sự có người dọa cô? A, nếu như vậy thì đối phương đã tính sai, cô Niệm Thu chính là đứng đầu trong tứ pượng của Hắc Phượng – Tuyết Phượng!

Trong góc phòng, Liễu Thanh Nguyệt và Lam Lạc lẳng lặng quan sát, thật sự không rõ người bỗng nhiên xuất hiện kia, đang tìm gì, lai lịch thế nào?

"Lạc, cô có thể là hung thủ không?" Liễu Thanh Nguyệt thấp giọng hỏi.

Hoài nghi nhìn Niệm Thu trong đại sảnh, Lạc lắc đầu, “Không giống.” Nhìn bộ dạng đối phượng, ngược lại như ăn trộm vào nhầm nhà!

“Lạc, cô ta sẽ phá hư hiện trường mất!”

Lam Lạc trầm ngâm một lát, "Cậu ở đây chờ." Nói xong, chính mình khe khẽ đi đến chỗ bóng đen.

Đang tìm bỗng chân Niệm Thu bị giữ lại, khóe miệng cong lên một tia quỷ dị, tiếp tục tìm kiếm.

Mười thước, năm bước, ba thước… Khi Lam Lạc nắm tay của bóng đen, đối phương đột nhiên lắc mình, xoay người một tròn, Lam Lạc phản ứng nhanh, trở mình vững vàng mà tránh tập kích, hai người giằng co cách xa nhau một thước.

"Ngươi là ai?!" Lam Lạc lạnh giọng hỏi.

"Vậy ngươi là ai?" Niệm Thu dương cằm không nghe hỏi lại.

Lam Lạc sắc mặt lạnh lùng, "Ngươi không nhất thiết phải biết. Nói mau, ngươi là ai!"

Hừ lạnh một tiếng, "Trả lại ngươi câu hỏi đó."

Lam Lạc nghe vậy không giận mà cười, nha đầu kia tựa hồ có chút ý tứ. Tà mị mà cong môi, Lam Lạc đánh giá cô gái trước mắt, dưới ánh trăng, ánh mắt sáng sinh động, mày liễu như họa, nhưng bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi, rõ ràng là gương mặt xa lạ lại có cảm giác thật quen thuộc.

Niệm Thu tự biết đối phương đang đánh giá mình, đáng tiếc hình dáng đối phương bị che khuất, căn bản không thấy rõ! Như vậy không công bằng, chớp mắt, Niệm Thu giơ máy tính trong tay, gương của laptop phản chiếu phía đối diện, Niệm Thu đắc ý nhìn về phía Lam Lạc, khi ánh mắt chạm dung nhan cười như không cười quen thuộc, nhất thời sửng sốt.

“Mẹ!” Tuy rằng trên mặt mẹ chưa vào giờ tà mị hấp dẫn đến thế, mặc dù không giống mẹ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng khuôn mặt này rõ ràng là mẹ! Chẳng lẽ mẹ không chế?! Kích động, Niệm Thu đem máy tính đặt lên một bên bàn không chút nghĩ ngờ ôm lấy Lam Lạc, khiến cô không kịp phản ứng

"Mẹ, mẹ còn sống? Thật tốt quá, mẹ còn sống. . ."

Mẹ? Còn sống?

Ai là mẹ của cô? Cô một người sống đứng đây đương nhiên là còn sống! Cô gái này không phải bị điên chứ!

“Ngươi buông Lạc ra!” Liễu Thanh Nguyệt căn bản núp ở góc tường tiếp tục quan sát, vừa thấy nữ tử kia ôm lấy Lam Lạc, tức giận quên đi sự phân phó của Lam Lạc, trực tiếp nhảy ra cực kì khó chịu chỉ vào đối phương!

Niệm Thu mặc kệ đụng tới ai, người mẹ tưởng mất đi giờ tìm được đang ở cạnh, cô hiện tại chỉ muốn ôm mẹ, cảm nhận mẹ đang tồn tại, không lạnh như băng, thật không phải là…

Vốn là muốn đẩy Niệm Thu ra, nhưng trên cổ truyền đến hơi ấm khiến Lam Lạc đang vươn ra tay chợt dừng lại, dần dần không nhịn được mà khẽ vuốt ve an ủi.

Liễu Thanh Nguyệt kia buồn bực kêu lên, không hiểu người kia từ đâu chạy ra ôm, mà Lam Lạc thế nào cũng…

Một dậm chân, Liễu Thanh Nguyệt chua xót bội lần không chút nghĩ ngợi mà xông lên đẩy tay của Niệm Thu ——

Cảm giác địch ý đánh tới, Niệm Thu phản xạ có điều kiện mà buông Lam Lạc ra, không cho đối phương đụng tới mình.

Nhìn Niệm Thu né tránh, Liễu Thanh Nguyệt càng khó chịu, không chút khách khí, một quyền đánh úp Niệm Thu, trong đại sảnh, hai người ngươi tới một chiêu ta đánh một thức.

Vốn không nói gì muốn ra tay ngăn cản hai người chợt ngừng lại, Lam Lạc nghiêm túc nhìn động tách của hai người, lúc này mới giật mình phát hiện động tác của nha đầu kia giống hệt các cô.

Đột nhiên, Lam Lạc nghiêng tai lắng nghe, nhăn mặt nhanh chóng dời bước, một trái một phải giữ chặt cổ tay của hai người.

"Mẹ?"

"Lạc?" Hai người trăm miệng một lời một lời khó hiểu mà nhìn Lam Lạc.

Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, Niệm Thu và Liễu Thanh Nguyệt lúc này mới phát hiện ngọn đèn bên ngoài chớp động nên cùng bước đến gần.

Lam Lạc cùng Liễu Thanh Nguyệt ăn ý nhìn nhau, Liễu Thanh Nguyệt đưa ánh mắt hướng tới Niệm Thu, Lam Lạc gật đầu.

Liễu Thanh  Nguyệt hơi nhíu mày, bất mãn trừng mắt liếc Niệm Thu, cuối cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Niệm Thu không hiểu nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn về hai người kia không hiểu họ đnag biểu đạt ý gì, chuẩn bị mở miệng ——

“Im lặng, theo tôi đi!” Lam Lạc thấp giọng nói, trực tiếp dắt tay Niệm Thu, cùng Liễu Thanh Nguyệt một trái một phải rất nhanh lẩn vào gác xép của biệt thự. Chính vào thời khắc này, cửa lớn mở ra ——

“Lạch cạch” một tiếng, dưới ánh đèn, hai cảnh viên cầm súng trong tay đề phòng xung quanh, lại thất vọng phát hiện phòng khách to như vậyc ăn bản không có người.

Hai cảnh viên nghi hoặc liếc nhìn lẫn nhau, cảnh quan thì thầm nói với đại sảnh trống trải, “Tôi muốn thấy người, nhanh ra đây!”

"..." Không có phản ứng.

Cảnh viên bên cạnh hoài nghi nhìn lướt chung quanh, sắc bén phát hiện trên mặt đấy có nhiều dấu vết. Mắt hướng tới tủ hồ sơ, hai người trái phải cầm súng đi lên lầu xép tìm kiếm.

Sau một lát, hai người trở lại đại sảnh, đều lắc đầu.

"Hay là thật sự tôi nghe lầm ?"

“Không thể nào, cho dù nghe sai cũng không thể cả hai cùng sai! Rõ ràng là có tiếng từ đây truyền tới!” Cảnh viên bên cạnh khẳng định.

“Bành ~” đột nhiên, từ cửa sổ phát ra tiếng động, hai người cảnh giác đồng thời cầm súng nhắm ngay ——

"Meo ~" chú mèo đen nhỏ mở to mắt vô tội nhìn hai người.

Không nói gì buông súng, cười nói, “Xem ra là nhóc này làm loạn khiến chúng ta hoảng sợ.”

Cảnh viên bên cạnh có chút hoài nghi, ánh mắt đảo qua, vừa lúc nhìn chiếc hộp trên bàn, khó hiểu nói, "Đây là cái gì?" Nói xong, đang muốn vươn tay chạm vào ——

“Đừng nhúc nhích!” Vội vàng đè tay người kia lại, cảnh viên bên cạnh lắc đầu nói, “Ngươi như vậy sẽ phá hư hiện trường…”

"Chính là. . ."

“Tốt lắm, đúng là cậu mệt mỏi quá rồi. Đi thôi.” Nói xong, tiện tay ôm lấy chú mèo nhỏ trên đất lôi cảnh viên kia ra ngoài.

"Lạch cạch" một tiếng, biệt thự lại lần nữa chìm trong bóng tối.

Theo ánh sáng đã khuất, ba người trên gác xép cùng thởp phào nhẹ nhõm.

Niệm Thu mang theo nụ cười tà mị nép trong ngăn tủ nhỏ hẹp.

“Làm sao vậy?” Niệm Thu chớp mắt, thập phân khó hiểu vẻ ái muội của mẹ.

Lam Lạc liếc mắt nhìn hai người bên cạnh.

Niệm Thu không hiểu, nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy ngực hai người đang dán chặt vào nhau, tự nhiên đỏ mặt, vội vàng đẩy ngăn tủ đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro