Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứa nhỏ này thật là..., cũng do ta không đưa hai con theo." Phương Kính thở dài, hắn hai tay để sau lưng dáng dấp uy dũng đối diện với Đỗ Chi Hinh rồi tự trách bản thân. Khi đó phải chi hắn đem theo hai đứa đồ đệ này thì có lẽ hiện giờ kết quả đã khác rồi, thần cơ diệu toán mà lại không đoán được chuyện sắp xảy ra với hai đồ đệ của mình.

"Sư phụ, vì sao qua bao nhiêu năm mà người chẳng già đi?" Đỗ Chi Hinh nói ra điều mà nàng thắc mắc trong đầu, khi đó cha mẹ gửi nàng theo học Phương Kính vì bởi ở nhà quá đỗi khổ cực, vừa hay Phương Kính cần đệ tử và không nhận tiền học nên họ mới bấm bụng cho nàng ly khai nhà theo Phương Kính tầm sư học đạo.

Nàng rời đi được gần mười một năm thì bỗng đâu quan quân triều đình thông báo rằng nàng đã lên ngôi hoàng hậu và ban chiếu chỉ cho hai người tới kinh thành, mới ban đầu nghe đôi phu phụ còn có chút kinh ngạc cho tới khi tới được hoàng cung và thấy nàng đứng đón mình về phủ thì mới tin là sự thật.

Hoàng hậu Nhạc Thanh vừa tạ thế chưa bao lâu thì hoàng đế đã lập hoàng hậu mới, chưa kể hoàng hậu này không sinh thái tử chỉ có duy nhất một công chúa càng làm cho dân chúng một phen xôn xao.

Phương Kính nhướng mày trêu đùa đồ đệ mình một chút, "Ta có bí thuật đấy." Phương Kính lâu rồi mới gặp lại nữ đồ đệ mình nhất mực dạy dỗ, chưa kể bây giờ còn có được nữ nhi lớn như vậy rồi quả thực thời gian qua thật mau. Nên vì vậy hắn tranh thủ trêu Đỗ Chi Hinh một chút, mỗi lần gặp đứa nhỏ này hắn đều không thể nào giữ bộ mặt nghiêm nghị khó coi, lúc nào cũng nở một nụ cười vô cùng anh tuấn đối mặt.

Đỗ Chi Hinh nghe nói sư phụ có bí thuật liền biết hắn đang trêu đùa mình, nàng không thắc mắc nhiều nữa bởi vì đó là chuyện riêng tư của sư phụ, khi xưa nàng từng thấy sư phụ hay vào một hang động để tịnh tâm tu luyện đến tận ba bốn ngày gì đó mới về nên là nàng thầm nghĩ có lẽ do hắn luyện được pháp thuật gì đó mà níu kéo được thanh xuân không hề có dấu hiệu gì của sự lão hóa, kể cả tóc cũng vô cùng đen mượt.

Phương Kính cười cười, bất chợt hắn nhìn tới sắc mặt có chút nhợt nhạt cùng cơ thể có vẻ mệt mỏi của Đỗ Chi Hinh mà nói thẳng một câu khiến nàng nhất thời mất đi bình tĩnh.

"Hinh nhi, con có lẽ đã mang long thai rồi." Phương Kính thẳng thừng nói ra, dù sao nàng cũng là hoàng hậu việc mang long thai này đương nhiên là phải để cho nàng biết để tiện bề lo liệu bởi vì đất nước này rất sớm đã suy tàn rồi. Nó tồi tàn đến độ hoàng đế phải sai sứ thần đi các nước nhỏ bé khác để kết nạp thêm đồng minh mà chống lại quân Nguyên, nhưng mà đám đồng minh này có khác gì là những con giun dế yếu ớt đang đối đầu với ác kê đầy sự đói khát, quân Nguyên chỉ cần càn quét một lượt thì việc trở tay không kịp là cái chắc.

Đỗ Chi Hinh thất thần tựa vào cột nhà, đôi môi mấp máy không tin vào chuyện này mà hỏi lại Phương Kính thêm một lần nữa, "Sư phụ, người vừa nói..."

Phương Kính gật gật đầu quả quyết, hắn sống bao nhiêu năm trên đời này rồi, y thuật hay cái gì hắn đều thông thạo thì thử hỏi làm sao chuyện mang thai cỏn con này mà hắn không nhìn ra.

"Đúng, thai này có lẽ chỉ mới hai mươi mấy ngày thôi." Phương Kính nắm lấy cổ tay của Đỗ Chi Hinh lên mà bắt mạch, thai này có lẽ chỉ mới tầm gần một tháng vì vậy cần phải cẩn trọng việc đi đứng và ăn uống nhiều hơn nữa bởi bào thai này còn vô cùng yếu ớt. Chứng tỏ về việc Tống Thiên Hiên có lẽ sức khỏe đã suy tàn nên bào thai này mới trở nên như vậy.

"Nhưng đứa nhỏ này hiện tại không thể có được." Đỗ Chi Hinh phải nói làm sao đây, đứa bé này hiện tại không thể có bởi vì nó mang rất nhiều hệ lụy, con gái không bao lâu thì sẽ bị bức gả còn con trai không sớm thì muộn cũng bị Tống Thiên Hiên triệt hạ bởi vì tranh giành long ngai. Chưa kể còn có tứ đại hung thần kia đứng phía sau giật dây, con của Vạn Ngọc Đường thân là thái tử nhưng lại ngốc nghếch thiện lương làm cho thân hoàng hậu nàng đây bảo vệ nữ nhi nhà mình lẫn mẹ con nhà nàng ấy còn không xuể thì thử hỏi làm sao Đỗ Chi Hinh gánh vác nổi thêm đứa bé này, còn thêm khi mang thai sẽ bị kiêng cử nhiều thứ như vậy thì việc thị tẩm sẽ rơi vào tay phi tần khác và việc tranh sủng sẽ vô cùng dễ dàng.

Nàng không thể nào để chuyện này xảy ra được, một lần mất đi sự sủng ái thì mạng của tất cả sẽ không giữ được vì nàng là cái gai trong mắt của đám nữ nhân kia rất lâu rồi.

"Sư phụ, việc này chỉ có con biết và người biết. Làm ơn đừng để đứa bé này ra đời."

Đỗ Chi Hinh mặc kệ tôn nghiêm là một hoàng hậu cai quản lục cung, nàng khẩn khoản quỳ xuồn cầu xin Phương Kính hãy giúp nàng bỏ đứa bé này, nàng không hề muốn có nó vì hiện tại có thêm nó y như là một sự trói buộc, cùng với việc nàng không muốn còn một chút gì liên quan tới Tống Thiên Hiên nữa.

Phương Kính thở dài, đứa nhỏ này thật sự chịu nhiều sự tổn thương rồi, hắn xoa đầu của nàng bảo nàng đứng lên. Nuôi dạy nàng bao nhiêu năm tính cách của nàng hắn đều rõ trong lòng bàn tay, tuy nữ đồ đệ này là thân nữ nhi yếu ớt nhưng sâu trong thâm tâm lại là một nữ nhân kiên cường một thân gồng gánh nhiều trọng trách.

"Ta có thể giúp con bỏ nó, nhưng con hãy nghĩ tới lúc mình sinh nó ra nó sẽ như nữ nhi của con hiện tại, giả sử bây giừo ta đem nữ nhi của con giết đi thì con có chấp nhận hay không?"

"Hy nhi là cả mạng sống của con, con không thể để đứa nhỏ này có chuyện, bằng bất cứ giá nào con cũng phải bảo vệ nó"

"Vậy thì tại sao đứa nhỏ con đang mang lại muốn bỏ?"

"Hiện tại thì con không muốn... có thêm nó." Đỗ Chi Hinh ngập ngừng, sư phụ nói đúng vì sao Hy nhi nàng cũng là con của Tống Thiên Hiên mà nàng lại yêu bằng cả mạng sống còn đứa nhỏ hiện tại cũng là con của hắn mà nàng lại muốn bỏ đi.

"Cũng là một mạng người, con suy nghĩ đến sáng mai rồi hãy tìm ta." Phương Kính rời đi để Đỗ Chi Hinh còn đang rối ren trong đầu, nàng đưa bàn tay sờ lên bụng của mình. Nếu lần này sinh ra hoàng tử thì địa vị của nàng càng được củng cố, nhưng việc tranh đấu trong triều đại như thế nàng đã quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn càng thêm rắc rối nữa, "Tại sao ngươi lại đến với ta ngay lúc này, ngươi có thể làm mất mạng rất nhiều người đấy."

Đỗ Chi Hinh thở dài, nàng trở về phòng mệt mỏi nằm ngủ, nàng hiện tại sau khi phụ thân khỏe lại thì nàng phải hồi cung vì phi tần nếu không được dặn dò nhắc nhở cho tốt thì nàng e là sẽ loạn lên mất. Nàng tuổi thanh xuân hiện tại cũng đã không còn vậy mà phi tần trẻ thì mỗi năm đều có, nếu nàng không biết cách níu giữ để cho một người có dã tâm leo lên ngai vị thì kết quả không cần nghĩ cũng biết bởi vì nàng là một cái gai rất lớn.

Đến tối Diệp Lam Doanh ngồi nơi thư phòng giả vờ đọc sách, lỗ tai nàng chăm chú lắng mghe âm thanh trong đêm thanh tịnh nhưng chỉ có những tiếng chó sủa trong phủ phát ra. Hiện tại những gia đinh lẫn người nhà ở phủ quốc trượng đều đượv dặn dò kỹ là ở yên trong phòng được phong ấn bằng bùa chú, nàng không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mặc dù là rất thấp.

Tiếng kẻng báo hiệu đã tới giờ tý, Diệp Lam Doanh đôi mắt vẫn nhìn vào sách, nàng ngáp một hơi rồi thổi tắt ngọn nến đang cháy lập lòe trên bàn uể oải nằm xuống trường kỷ, nàng nhẹ kéo mền lên cao hơn bụng một chút rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong phủ bỗng vắng lặng đến độ một âm thanh gió thổi cũng không hề có, tới tiếng chó sủa ban nãy cũng trở nên im bặt y như rằng có một thứ ma lực gì khiến cho bọn chúng sợ hãi mà giữ mồm không phát ra tiếng động nữa.

Diệp Lam Doanh thở đều đều nằm ngủ trên trường kỷ, bên ngoài trăng sáng tới nỗi khi có người đi còn có thể thấy được bóng của bọn họ in lên vách tường cùng với không cần xách theo lồng đèn thì vẫn có thể thấy rõ như ban ngày.

Cửa thư phòng khẽ mở, một bóng dáng gầy gộc cao lớn bước vào, thoạt nhìn nương nhờ theo ánh trăng còn có thể thấy được đôi mắt đỏ lòm như hai viên sắt nung đỏ, hàm răng khi nhe ra toàn là những chiếc răng sắc nhọn bé xíu nằm san sát nhau cùng với một hơi thở hôi tanh của máu và thịt thối rữa vô cùng nồng nặc.

Thứ quái dị đó dùng cánh tay dài ngoằng trơ xương của mình ra chạm tới da thịt mềm mại của Diệp Lam Doanh mà khẽ nuốt nước bọt, nó thèm khát thịt của tên này, thơm đến độ làm cho hắn không cần hấp thụ tinh hoa nữa mà đâm đầu tới đây chỉ vì mục đích muốn ăn thịt người đang ngủ say kia.

Hàm răng sắc nhọn há ra cùng nước dãi chảy lòng ròng đang định kê sát cổ của Diệp Lam Doanh cắn xuống, nàng vừa nhận thấy thời cơ tới một nhát kiếm hướng cái lỗ tai nhọn hoắc của nó mà chém xuống khiến cho nó nằm dưới đất vẫn còn nhúc nhích.

Thứ quái dị kia bỗng dưng la lên, nó đưa bàn tay đen đúa sần sùi muốn bóp cổ tên đã cả gan chém hắn đứt một bên lỗ tai nhưng đã quá muộn, đao kiếm vô tình chỉ cần một sự nhạy bén mà Diệp Lam Doanh đã một kiếm đâm thẳng vào tim khiến cho cái thứ gớm ghiếc này rú thêm một tràng dài rồi chết đi.

Nàng thắp đèn lên nhìn tới cái xác đáng buồn nôn trước mặt, nó y như là một con khỉ lớn tay chân dài ngoằng đầy lông lá sần sùi, miệng thì răng nhọn như là dao khiến nàng đây tặc lưỡi đem xác nó kéo ra bên ngoài rồi dùng một mồi lửa đốt đi. Yêu quái đạo hạnh thấp mà dám đấu với nàng thì cũng là quá lớn mật rồi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro