1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


            Mỗi lần thân mật như vậy, Furina đều mệt mỏi rã rời mà ngủ thiếp đi. Arlecchino là người cuối cùng dọn dẹp tàn cuộc thật sạch sẽ rồi mới quay trở lại giường ôm Furina ngủ.

Arlecchino nhìn Furina vừa suy tư

"Nếu như cứ như vậy, khả năng cao em ấy sẽ mang thai"

"Nên để con lấy họ em ấy hay họ của mình?"

"Thật đáng yêu quá đi mất, mình lại muốn..."

Arlecchino vừa xoa trán vừa suy nghĩ thế nào để hạ cơn nóng trong người, vừa nhìn Furina vừa cảm thấy nơi đó căng lên khiến bản thân có chút hơi đau. Arlecchino đành ôm lấy Furina ở sau lưng thật chặt vừa hít lấy mùi hương từ cơ thể Furina lan tỏa vừa suy nghĩ xấu xa. Mãi đến khi hạ được cơn nóng bên dưới thân mới có thể ngủ được, thì Furina lại xoay người vừa hay cạ cạ trúng nơi đó một lần nữa khiến cho Arlecchino khó khăn mới có thể tiến vào giấc ngủ thì một lần nữa bị đánh thức. Arlecchino nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh.

"5 giờ 20"

Arlecchino không còn cách nào liền ngồi dậy vừa nhẹ nhàng gỡ cánh tay của người kia đang đặt lên bụng mình, vừa từ từ rời giường. Bước vào phòng tắm liền thay đồ mà đi tắm dưới nước lạnh để hạ cơn nóng trong người. Vừa quay trở lại giường vừa thấy Furina vừa dụi mắt thức giấc, đang ôm chăn nhìn về phía Arlecchino.

"Em dậy rồi sao"

"Thiếu hơi dì"

"Tôi chỉ tắm một chút"

"Dì ngủ không được sao?"

Arlecchino vừa buồn cười vừa không biết giải thích thế nào

"Đúng vậy, còn sớm em ngủ thêm đi"

Arlecchino vừa leo lên giường lại, vừa ôm lấy Furina nằm xuống gối.

"Đêm qua không mệt mỏi sao, ngủ đi tôi nằm đây không đi đâu đâu"

Furina dựa đầu vào cổ Arlecchino mà hít lấy mùi quen thuộc, vừa nhắm mắt lại, vừa tựa cả người lên người Arlecchino. Arlecchino vỗ lấy sau lưng dỗ cô bé nhỏ nhà mình vào giấc, nhưng chưa được bao lâu thì cảm nhận được nơi đó lại một lần nữa cương lên mãnh liệt, giờ đây Arlecchino lại không thể đi tắm vừa không thể rời giường sợ Furina tỉnh giấc.

Nhìn Furina nằm trên người mình, không biết Arlecchino đã nghĩ gì mà ở hai bên tai đã đỏ lên. Nơi đó vừa cách 1 lớp quần của Arlecchino vừa cách một lớp vải của Furina, vừa ôm lấy hông Furina vừa hít lấy hương thơm ở cổ Furina vừa cạ nơi đó vào đùi Furina như một cách giải tỏa. Một lúc sau khi đã giải tỏa xong thì mới chậm rãi nhắm mắt lại để ngủ một chút, thì Furina trong giấc ngủ cứ cảm giác đùi của mình bị cạ bởi vật gì đó liên tục liền tỉnh dậy vừa nhìn thấy dáng vẻ chật vật chịu đựng của Arlecchino cho đến khi Arlecchino dừng lại và định nhắm mắt đi ngủ thì Furina mới lên tiếng.

"Dì khó chịu lắm sao"

Furina lên tiếng làm cho Arlecchino giật mình mở to mắt ra nhìn, vừa ngại ngùng muốn giải thích

"Em dậy từ lúc nào"

"...Lúc dì cạ nó"

"..."

"Nếu cảm thấy khó chịu như vậy, em có thể giúp"

Furina vừa ngại ngùng vừa di chuyển tay vào trong boxer của Arlecchino vừa chiếc đầu nhỏ trong quần kia, vừa đưa ngón tay vừa chà nhẹ lên rồi dần cả bàn tay bao trọn thứ hình trụ đang nổi gân xanh. Vừa lên xuống nhịp nhàng khiến Arlecchino phải hô hấp khó đi nhiều phần.

"Tôi đã cố gắng nhịn rồi mà em còn như thế... tôi không nhịn nổi..."

Arlecchino ngồi dậy kéo theo cả Furina đang nằm trên người mình cũng cùng ngồi dậy, vừa hôn vừa từ từ cởi đi chiếc áo ngủ của Furina, cứ hôn như thế cho đến khi cả hai tự cởi sạch cho nhau. Arlecchino dừng lại nhìn Furina một chút, trong ánh mắt như muốn nâng niu nhẹ nhàng hết mức có thể

"Tôi vào được không?..."

Dù nơi đó có đang rất căng đến mức đau thì Arlecchino vẫn cố gắng đợi sự cho phép từ cô gái nhỏ mới dám làm tiếp tục. Furina đưa tay lên sờ góc cạnh khuôn mặt của Arlecchino vừa cười vừa hôn lên trán người kia, thấy người kia cố gắng chịu đựng vừa khó chịu khiến Furina cảm thấy có chút xót.

"Nơi đó luôn cho phép dì..."

Vừa dứt lời Arlecchino đã không chịu nổi nữa mà trực tiếp đưa vật bên dưới đang căng trướng kia vào bên trong Furina, vừa ôm lấy Furina mà dỗ dành sợ Furina cảm thấy đau. Cứ như vậy cho đến khi Arlecchino cùng Furina mệt mỏi nằm ra giường, Furina nằm trên người Arlecchino. Bên dưới hai người đều có những vệt nước chảy dài hòa lẫn không phân biệt là của ai, Furina vừa nhìn chiếc cổ Arlecchino vừa đưa miệng lên cắn một lúc lâu mới buông ra.

"Lúc nãy làm em đau sao"

"Không phải em bảo dì từ từ một chút sao"

"Tôi không nhịn nổi"

"Mai em còn đi học, vết răng trên cổ làm sao đây?"

"Không ai thấy đâu"

"Em mới là học sinh thôi, giáo viên sẽ gọi phụ huynh mất"

"Tôi sẽ đến gặp"

Arlecchino vừa nói vừa cầm tay Furina lên mà hôn, tay còn lại ôm lấy eo Furina mà nâng niu

"Càng ngày càng không tiết chế"

Furina tuy mắng Arlecchino một cái nhưng cũng yêu chiều người kia, dựa đầu lên vai mà thoải mái thả lỏng cơ thể.

"Em muốn ăn sáng với thứ gì, tôi làm cho em"

"Em không biết, dì nấu gì em ăn nấy"

"Tôi thích nấu ăn với em trên giường thì sao?"

"Thiếu đứng đắn"

Furina vừa cười vừa ngồi dậy leo lên bụng Arlecchino ngồi, vừa đưa tay khóa hai tay Arlecchino vừa vờ như cưỡng hôn người kia. Arlecchino rõ rằng sức mình hơn nhưng vẫn muốn chiều lòng giả vờ yếu thế hơn vừa để người kia muốn làm trò gì thì làm.

Vừa hôn lại vừa hăng, Arlecchino bắt đầu rơi vào trạng thái muốn của mình. Furina thấy thế liền buông Arlecchino ra vừa cười.

"Em có cảm giác em tới ngày rồi"

Nói xong Furina tung tăng bước xuống giường đi vào nhà tắm bỏ Arlecchino đang ngơ ngác vừa đang có cảm giác thì lại phải tự đè nén xuống. Khiến Arlecchino bất lực không thể làm gì hơn, quay qua ôm gối Furina mà hít lấy để dịu xuống vừa lên kế hoạch để trả thù lại Furina.

Các ngày tiếp theo dường như Furina chỉ muốn nằm để Arlecchino ủ ấm bụng, không được làm người kia khiến cho Arlecchino cảm thấy khó chịu trong lòng vừa chờ đợi từng ngày cho đến khi người kia hết.

Ngày Furina hết thì Arlecchino vui xướng hơn ai hết, ở công ty nhưng vẫn đang toang tính về đè con người kia ra ăn sạch cho đến khi thoải mái thì thôi. Nhưng mà hiện tại chỉ mới là buổi sáng, tới chiều tối thì hai người mới gặp nhau. Arlecchino liền gửi tin nhắn cho Furina

"Hôm nay em hết chưa"

"Mới hết sáng nay"

"Rất tốt rồi"

"Vậy sao?"

"Thật mong gặp em sớm"

"Không thể đứng đắn hơn sao? Đầu dì chỉ có mỗi việc lên giường à?"

"Không lên giường với em thì còn gì là niềm vui nữa"

"Đang làm gì mà có thời gian nhắn cho em vậy?"

"Đang buồn chán nhớ nơi đó của em"

Furina đang tính nhắn chửi mắng người kia thì bất ngờ bên kia gửi đến một tấm ảnh rồi thả icon cười, khiến Furina không thể nào xấu hổ hơn. Bạn bè xung quanh nhìn Furina với ánh mắt ngạc nhiên, vừa trêu ghẹo Furina có một người bạn gái rất biết cách yêu cô khiến Furina ngại ngùng mà mắng Arlecchino một cái.

Furina vừa nhìn tấm ảnh người kia gửi mình, một người trong bộ vest trông rất nhã nhặn nhưng bên dưới đang căng cứng lên. Vừa cầm vừa cười khi chụp ảnh, con người đó còn biết ngại là gì không? Furina vừa nhắn vừa mắng cả ở trong lòng, nhưng tay lại bấm lưu hình ảnh lại vào trong máy của mình.

Đến chiều về thì vừa mới mở cửa nhà ra, hai người đã tự dạy nhau ngay sau khi cửa vừa khép lại. Chiều hôm đó Arlecchino đã cùng Furina làm đến tối muộn, cho đến khi người bên dưới van xin dừng lại thì Arlecchino mới miễn cường mà dừng lại nấu ăn cho người kia ăn.

"Em không đi nổi, bế em"

Arlecchino lấy chiếc áo sơ mi mặc vào cho Furina vừa bế Furina ngồi trên đùi mình, vừa đưa muỗng lên ân cần đút cơm cho Furina ăn. Tầm mắt Arlecchino không ngừng nhìn lên từng tấc da tấc thịt của Furina, vừa tán thưởng tác phẩm của mình. Khắp người Furina toàn là dấu răng vẫn cả dấu son của mình, mặc dù là mặc áo sơ mi nhưng cũng chỉ là khoác chứ không mặc nội y, vừa hay nhìn thấy mỹ quan dễ dàng hơn. Vừa đút Furina ăn vừa nhớ lại lúc nãy, con người này đã chủ động bắt mình nằm xuống vừa hạ người bú mút nơi đó của mình khiến tinh thần Arlecchino bây giờ có chút hưng phấn.

"Nghĩ gì đó?"

"Đang nghĩ sao khi em ăn xong, có còn đủ sức để chăm sóc nơi đó giúp tôi không"

"Em sẽ đi ngủ, mặc dì tự giải quyết"

"Em không thể bỏ mặc tôi như vậy được, tôi sẽ buồn"

"Nhưng em rất mệt"

"Không sao, em có thể nằm còn lại tôi làm được"

Furina cũng không nghĩ tới con người này vắt kiệt sức mình tới cực hạn, đúng là cô được nằm thật nhưng mà nơi đó cứ ra rồi vào hết hiệp này đến hiệp khác khiến Furina cảm thấy như không thể nào có thể tiếp tục thêm được nữa thì Arlecchino mới dừng lại bế Furina đi tắm rửa rồi đắp chăn cho cô ngủ.

Furina nhanh chóng ngủ say, đến nổi không thể nhấc chân xuống giường được. Đành phải để Arlecchino gọi giáo viên xin nghỉ một ngày. Furina cảm thấy cả người rất đau, hận không đá được con người kia xuống giường, đã thế Arlecchino vừa nằm vừa cười.

"Hay là mình lại làm tiếp? Một ngày như vậy cũng rất phí?"

Furina trước một tuần tốt nghiệp, biết rằng mình mang thai liền muốn gây bất ngờ cho Arlecchino nên đã đợi đến khi tốt nghiệp mới trực tiếp nói với Arlecchino.

"Em mang thai rồi"

Arlecchino vừa nghe xong thì mọi tạp âm khác xung quanh như không khí, vừa mở to mắt vừa nhìn Furina.

"Thật sao"

Furina không nói gì chỉ đưa que thử thai cho Arlecchino xem

"Em biết từ khi nào?"

"Một tuần trước"

"Vậy là tôi sắp là mẹ thật sao?"

Arlecchino vừa nói vừa cười, ôm lấy Furina mà hôn. Mọi người xung quanh đứng ngây đó mà ngạc nhiên nhìn cả hai người hạnh phúc mà không để ý xung quanh có ai mà công khai tình tứ giữa chốn công cộng như vậy.

Lần đầu tiên Arlecchino cảm thấy làm mẹ, nên là muốn tốt cho cả Furina và con. Nên đã dày công ngồi nghiên cứu về sức khỏe của sản phụ cả một ngày mà gác công việc qua một bên, để quản lý của mình làm thay. Arlecchino như một học sinh chăm chỉ siêng năng ghi chú lại những lưu ý cho người mang thai

"Ba tháng đầu vẫn vận động được nhưng phải nhẹ nhàng và ba cuối thì không được"

"Ba tháng giữa làm an toàn"

"Tránh ăn các thực phẩm cay nóng, nhiều dầu mỡ"

"Tập thể dục nhẹ nhàng, phù hợp với sức khỏe. Tránh làm việc quá sức, căng thẳng"

"Thay quần áo lót thường xuyên, chọn chất liệu mềm mại, thoáng mát"

"Bổ sung đầy đủ axit folic, đặc biệt là trong 3 tháng đầu thai kỳ"

Và muôn vàn những lưu ý khác, Arlecchino lần đầu tiên cảm thấy mang thai là một chuyện không dễ dàng cũng như tổn hại tới sức khỏe của người mẹ đến vậy. Khiến Arlecchino cảm thấy đau lòng, vừa suy nghĩ sau này sẽ mang Furina đi đặt vòng tránh thai để không phải sinh thêm sợ làm ảnh hưởng tới Furina.

Những tháng chăm Furina, Arlecchino cùng đồng hành cùng bên cạnh Furina. Không để Furina làm bất cứ điều gì, nâng niu Furina từ đầu tới chân.

"Em nên sinh mổ hay nên sinh thường bây giờ? Em sợ dáng không còn được đẹp, dì ghét em"

"Em như thế nào tôi vẫn sẽ yêu em, hãy sinh thường. Có hơi quá sức với em, nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho em và con sau này"

"Nghe theo dì"

Furina vừa ôm vừa hôn lấy Arlecchino, Arlecchino sợ Furina không thoải mái liền chỉnh lại tư thế cho cô bé của mình dễ ngồi.

"Em mới tháng thứ 4..."

Arlecchino vừa lẩm bẩm vừa hôn từ cổ xuống ngực của Furina vừa ngậm lấy bầu ngực ấy, vừa khen lấy nơi đó khi mang thai vừa to lên vừa nắm rất mềm mại. Khiến Arlecchino thích thú, vừa xoa vừa cắn lấy.

"Đỏ cả rồi, đừng cắn mãi như vậy"

Arlecchino vừa bị nhắc nhở nhưng vừa cười, một nụ cười thỏa mãn

"Em nhìn xem, nó vừa hồng hào như vầy vừa có sữa nữa"

Vừa nói tay của Arlecchino vừa mải miết nắm lấy mà sờ, khiến cho Furina lúc này càng lúc càng nhạy cảm đi.

"Chỉ mới sờ mà bên dưới em ra rồi sao"

Arlecchino vừa đưa tay kiểm tra vừa đưa lên miệng mà liếm lấy hương vị của vợ mình, vừa đặt Furina nằm xuống giường. Vừa tiếp tục công việc mà mình đang làm, cho đến khi thoải mái mới dừng lại.

"Em nghĩ con có cảm nhận được mẹ nó đang yêu mẹ của nó không?"

"Cảm nhận người mẹ xấu xa đã ra bên trong mẹ của nó sao?"

Arlecchino hôn lên trán Furina, vừa đưa tai áp vào bụng lắng nghe nhịp đập bên trong, vừa cảm thấy xung quanh như dừng lại bởi khoảng khắc ấm áp này.

Đến khi bé con của cả hai ra đời, thì Arlecchino càng đi làm về sớm để chăm con hơn. Không để Furina phải vất vả hơn, Arlecchino lúc đầu cảm thấy có con cũng là một niềm vui nhưng mà cứ cảm thấy con mình cứ luôn giành hết tình yêu thương của mình thì có chút giận hờn với Furina. Vừa ru ngủ xong con gái yêu của mình thì Furina lại phải quay sang dỗ chồng của mình.

"Ai lại đi ganh tị với con của mình như dì chứ"

Nói vậy chứ Furina vẫn ôm lấy người kia mà dỗ dành, Arlecchino thấy đà như vậy mà liền thuận theo.

"Rõ ràng em luôn giành thời gian cho con nhiều hơn tôi mà, tôi không thích như vậy"

"Con nó là còn nhỏ, dì nên nhường con một chút mới đúng chứ?"

"Tôi nhường rồi, em có thể bù đắp không? Tôi cảm thấy mình bị thiệt rất nhiều"

"Thế ... tình yêu của em muốn em bù đắp gì nào?"

Arlecchino cũng không cần giả bộ rầu rĩ nữa mà trực tiếp làm Furina trước mặt của con mình, vừa làm vừa giải tỏa hết những điều mà mình đã chịu thiệt thòi.

"Dì đừng có mãi một chỗ như vậy, con sẽ không đủ sữa đâu"

"Con cũng lớn rồi, có thể uống sữa bột để trưởng thành"

Arlecchino không muốn mình phải nhường vợ mình cho đứa con mới chào đời mấy tháng tuổi như vậy được, thật bất công. Arlecchino phải ăn sạch Furina thì mới có thể thoải mái cạnh tranh với đứa nhóc trong nôi đang ngủ say kia.

Thế là hai vị phụ huynh cứ mỗi lần con cái ngủ say lại ôm lấy nhau mà bù đắp tình cảm trước mặt con cái mà không ngại ngùng.

Có lần Furina cần phải đi đăng ký nhập học sau kỳ nghỉ dài của mình, đành đưa con cho Arlecchino chăm. Arlecchino vẫn cười cười đồng ý, sau đó lại đưa con mình đến chỗ làm rồi đưa cho trợ lý chăm, đến cuối ngày thì về nhà đợi thưởng từ vợ.

Đến khi cuộc sống của cả hai đều ổn định, đứa con cũng đã hiểu chuyện một chút thì tới lúc này Arlecchino mới cùng Furina tổ chức lễ cưới, lễ cưới không quá cầu kì cũng không quá nhiều người tham dự. Mặc dù bên Arlecchino rất nhiều người, bên Furina chỉ có những người bạn thân lâu và một vài người quen biết.

Giữa lúc tiệc đang diễn ra như vậy Furina vẫn cảm thấy có chút buồn, Arlecchino vừa bên cạnh vừa nắm chặt lấy tay Furina như một lời thấu hiểu. Furina liền cười thật tươi ôm lấy Arlecchino hôn lên sườn mặt người kia.

"Em yêu tình yêu của em"

"Tôi cũng yêu em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#no-tags