Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời bắt đầu lên cao, chim nhỏ bắt đầu hót, A Bảo duỗi thắt lưng, thân hình mập mạp bắt đầu đi đi lại lại.

Bạch Lộc đang thu dọn quần áo đem đi giặt, quần áo của Đào Nhạc tương đối nhiều, có khi một ngày thay những ba bộ quần áo, bà đi làm cả tuần, công việc chủ yếu vào ban đêm, đôi khi còn làm qua đêm, ban ngày mới về nhà ngủ bù.

Ở trong mắt cô, Đào Nhạc là một người phụ nữ kim cương, một người mạnh mẽ, Bạch Lộc nhìn bà một mình đi làm từ hai bàn tay trắng làm ra được thành quả như ngày hôm nay

A Bảo kêu meo meo, lật qua lật lại bên chân của cô.

"A Bảo, mẹ còn đang ngủ, còn kêu nữa là chị đeo vòng chụp cổ* vào cho em đó."

Trong nháy mắt con mèo mập mạp liền chớp chớp mắt không dám kêu lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở ban công liếm móng vuốt.

Bạch Lộc cầm quần áo mang đi giặt khô, đi xuống lầu dưới, đi đến tiệm giặt khô của chị Bạch Mân ở cuối hành lang.

Tiệm giặt của chị Bạch Mân không lớn lắm, trong tiệm có rất nhiều quần áo đang treo chờ khách hàng đến lấy, chị chủ tiệm đang dùng máy may để sửa quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy cô, chị ấy liền cười nói, "Tiểu Lộc tới giặt quần áo à?"

Bạch Mân là người phụ nữ dịu dàng, đằng sau đầu là bộ tóc được tết gọn gàng, khuân mặt bầu bĩnh, lời nói nhỏ nhẹ, tính tình hòa thuận.

Người tốt như thế, lại gặp phải một ông chồng vũ phu, ngày nào cũng đi chơi gái, đánh bạc, sau đó về nhà cướp tiền của vợ.

Đúng là đồ rác rưởi, cặn bã.

"Dạ vâng, làm phiền chị Bạch Mân rồi."

Bạch Mân nhận đồ, " Không phiền không phiền." Nói xong cầm lấy quần áo cẩn thận để vào trong giỏ rồi đi vào bên trong.

Bạch Lộc ở bên ngoài đợi, chỉ một lúc sau, Bạch Mân đi ra, cầm trên tay một túi quần áo đã giặt xong, "Đây là của lần trước, em xem có đủ hay không."

Bạch Lộc nhận lấy, nhìn kỹ một chút.

Vào lúc này, có một người đàn ông bước đi ra từ phòng trong.

"Tiểu Mân, còn chỗ nào phải sửa nữa không?"

Tay anh ta cầm một cái cờ lê, dáng người cường tráng, nét mặt cương nghị, quần áo trên người bị ướt một nửa, hơi dính vào cơ thể.

Bạch Lộc nhớ rõ, anh ta hình như tên là Khiếu Triêu Thành, là anh trai của chồng chị ý, còn chưa kết hôn, vẫn luôn buôn bán ở tỉnh khác.

"... Không có... Tiểu Lộc, phải quần áo của nhà em không?"

Bạch Lộc gật đầu, trả tiền, " Chị Bạch Mân, em về đây."

"Ừ, đi từ từ nhé."
.......

Lục Yên mang theo túi quần áo, định đi đến Vân Phù Cư nhìn xem Tạ Đạo Niên đang làm gì.

Con đường nơi bọn họ sống có tên là Phân Hương*, nghe rất thơ mộng. (*Phân Hương = hương thơm)

Năm đó khi Đào Nhạc đến đây, thấy cả khu phố đều là các cửa hàng lâu đời, đã cảm thấy nơi này dường như đang sống trong một thế giới khác, và những người sống ở đây đều có nhịp sống chậm, ngay cả những con chó con mèo cũng đều có bộ dạng lười biếng.

Bạch Lộc vốn đã lười biếng, ở lại chỗ này, cô lại càng lười biếng hơn.

Khi cô đến cửa sau, cô gọi điện thoại cho anh, sau đó nhìn chăm chú vào cửa sổ trên tầng ba.

Nếu không ngoài dự đoán thì cửa sổ mở ra, sau đó cô sẽ nhìn thấy một chậu hoa anh thảo.

Điện thoại đã được kết nối, cửa sau bất ngờ được mở ra.

La Vân Hi dựa người vào cánh cửa nhìn cô, tay trái để trong túi quần, tay còn lại cầm một cái bánh xíu mại, từ từ ăn, khóe miệng nhìn như đang mỉm cười

Hôm nay anh mặc một bộ đường trang* màu trắng, tóc được vuốt lên, nhìn đẹp trai tràn đầy sức sống..

Trong tủ quần áo của La Vân Hi có rất nhiều bộ đường trang màu trắng, anh kể với cô trong nhà anh có người thân làm nghề may, những bộ đường trang của anh đều được đặt may ở đó.

Anh có một người bố nghiêm khắc, Bạch Lộc chưa bao giờ thấy La Vân Bằng cười với Vân Hi.

"Sao nhanh thế?"

La Vân Hi đút cho cô ăn một miếng xíu mại, "Lúc em đang lén lút đi qua đi lại ở đằng trước cửa hàng, anh đã nhìn thấy."

Chỉ chờ điện thoại của cô rồi đi ra.

Bạch Lộc thẹn thùng cười cười, ăn xong, thấy anh vẫn dựa người vào cửa, bộ dạng bất cần.

Dường như chỉ ở trước mặt cô, La Vân Hi mới để lộ ra bộ dạng không đứng đắn, cách đứng không đoan chính, động tác cũng không nhã nhặn như vậy.

Đằng sau cánh cửa có một cái hẻm nhỏ, rất yên tĩnh, cô bước đến trước mặt anh, thấy anh vẫn đang cười, cô nhón chân lên, hung hăng cắn môi anh.

La Vân Hi đảo khách thành chủ, ôm lấy eo của cô, đáp lại nụ hôn của cô.

Cánh cửa yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp, chiếu xuống chân của cô gái, cô kiễng chân lên, được anh ôm không rời, cô ôm lại anh.

Hai người hôn nhau không ngừng, Bạch Lộc thấy lông mi của La Vân Hi run nhè nhẹ, cô buồn cười cắn nhẹ lên bờ môi anh một cái, La Vân Hi ngạc nhiên, cô lại cắn nhẹ môi anh một cái nữa.

Không đau, chỉ như kiến cắn.

Ngứa, mang theo một chút làm càn.

Tay nàng luồn vào trong quần anh nhẹ nhàng vuốt ve.

"Khụ, Khụ..."

Trong sân truyền đến tiếng ho khan, Bạch Lộc nghe ra tiếng của ai, lập tức buông La Vân Hi ra.

Trong sân La Vân Bằng đang đứng chắp tay sau lưng, ánh nắng bị cây xanh che mất, vẻ mặt của ông không rõ ràng là biểu hiện gì, dáng người ông cao lớn, hợp với khuôn mặt vạn năm không đổi, nhìn qua rất có cảm giác áp bách.

Ống liếc mắt qua nhìn Bạch Lộc, giọng nói bình tĩnh, "Vân Hi, sao bạn đến chơi mà không mời vào nhà ngồi chơi một lúc?"

Bạch Lộc tuy không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với vị trưởng bối này, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm lo lắng.

La Vân Bằng là người cổ hủ, lạc hậu khiến nàng khó xử không biết làm gì.

"Cháu chào bác." Cô khéo léo chào hỏi.

"Ừ." La Vân Bằng đáp một tiếng, lấy ra một điếu thuốc sau đó châm lửa, trên tay ông đang cầm một cái bình nhựa, có vẻ như là muốn đi dầu.

Khuôn mặt ông ảm đạm, nhìn Bạch Lộc không nói gì, mũi thỉnh thoảng nhả ra mấy đợt khói.

La Vân Hi cầm tay cô, "Bố, con đưa Lộc  Lộc vào nhà ngồi một lúc ạ."

La Vân Bằng nhìn La Vân Hi, miệng nhếch lên, "Bố còn phải đi mua dầu đậu phộng, hai đứa vào nhà trước đi."

La Vân Hi nắm tay Bạch Lộc đi về phía trước, lúc đi ngang qua La Vân Bằng thì cô liền cúi cả đầu và lưng xuống, nói "Chào bác ạ."

La Vân Bằng không trả lời.

Bạch Lộc cắn môi, La Vân Hi kéo cô đi, vỗ nhẹ vào lưng để trấn an cô.

"Có anh ở đây"

Cửa hàng Vân Phù Cư được trang trí theo phong cách cổ điển, một tấm biển bằng gỗ viết tên cửa hàng được treo ở trên cao, bên phải treo ảnh chụp của các chủ cửa hàng đời trước, cô từng nghe La Đạo Niên nói, cái cửa hàng này được mở rất lâu về trước rồi, nó được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác, các bức ảnh trên tường cũng đều là tổ tiên của La gia.

Trong cửa hàng bày rất nhiều mặt hàng khô, tổ yến, hải sâm, trần bì, trai khô, ngũ chỉ mao đài.

Trần Lộ đang cân hàng, cửa hàng đang có rất nhiều khách, tất cả đều là khách quen.

Trần Lộ là một người phụ nữ dịu dàng, bà đang nói chuyện với vài người khách, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt của La Đạo Niên rất giống bà.

Trần Lộ nhìn qua hướng này, thấy Bạch Lộc, cười với cô, "Lộc Lộc, đến rồi à."

Bạch Lộc cầm váy, cười lên " Cháu chào bác ạ."

Trần Lộ có ấn tượng rất tốt với Bạch Lộc, lúc trước theo đuổi con trai nhà mình lâu như vậy, cuối cùng cùng theo đuổi được, La Vân Hi bây giờ ngày càng vui vẻ, bà không chỉ thích mà còn cảm kích Bạch Lộc rất nhiều.

Cảm ơn cô gái này đã khiến Vân Hi cởi mở vui vẻ hơn.

Bà đóng gói một túi hàng khô xong, nói với La Vân Hi, "Ở đây không tiện, Vân Hi dẫn Tiểu Yên vào nhà trong ngồi chơi đi."

La Vân Hi đưa cô đến căn phòng bên cạnh, sau đó đưa cho cô một chén trà hoa quế, "Em uống trà trước đi, anh đi ra bên ngoài có chút việc."

Cô kéo tay anh lại, "Hay là cho em đi cùng nhá."

La Vân Hi hôn nhẹ lên trán cô, "Đừng lo lắng, đợi ở đây một lúc rồi lát nữa anh với em lên tầng trên." Nói xong liền đeo gang tay vào, mở cửa đi ra ngoài.

Bạch Lộc cầm chén trà lên, yên lặng nhìn những cánh hoa trôi nổi trong chén, chóp mũi đều là mùi hoa quế, cô ngắm nhìn xung quang phòng, ở một nơi lạ lẫm luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Cô không vào cửa hàng nhiều, mọi lần đều đến sảnh sau, hoặc phòng của Bạch Lộc mà thôi.

Căn nhà này rất lớn, lần đầu tiên cô đến đây đã cảm thấy kinh ngạc vì nó có rất nhiều phòng.

Đi ra ngoài nhìn, La Vân Hi đang giới thiệu cây kim ngân cho mấy bác gái, thỉnh thoảng lướt mắt qua đây, thấy cô đang nhìn mình, anh mỉm cười với cô, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với mấy bác gái kia.

Bạch Lộc uống một hớp trà, mỉm cười nhẹ nhàng.

Một lúc sau, La Vân Hi đi vào, kéo tay cô, "Đi thôi."

Lúc đi ngang qua, Trần Lộ cầm túi ô mai đưa cho cô, "Lộc Lộc, bác không có gì, cầm tạm nó làm đồ ăn vặt a."

Bạch Lộc nhận lấy, "Cảm ơn bác ạ."

Trần Lộ nói với La Vân Hi, "Con và Lộc Lộc đi chơi đi, cửa hàng có nhân viên hỗ trợ rồi."

" Đi thôi." La Vân Hi nắm tay cô đi lên tầng, đi đến trước phòng của anh, mở cửa đi vào.

Căn phòng của La Vân Hi giống một căn hộ, không lớn lắm, nhìn xung quanh, ngoại trừ sách và đồ nội thất, trên tường treo thư pháp, thì còn có một bảng phi tiêu.

Bạch Lộc biết khi anh không làm gì thì thích ném phi tiêu, giống như cô thích xoay đũa.

La Vân Hi xoa đầu cô, "Bác gái ở nhà một mình?"

"Mẹ em hay ngủ bù vào buổi sáng."

Cô ôm anh, ở trong ngực anh cọ cọ, La Vân Hi cười, "Sao vậy?"

"Không có gì, em nghĩ hình như em không được hoan nghênh."

Anh lại xoa nhẹ đầu cô, nói "Tính bố anh vốn vậy rồi, em đừng suy nghĩ nhiều, không phải là mẹ rất thích em đó sao."

"Đó là vì tính của bác gái vốn đã ôn hòa." Giọng điệu của cô mang chút buồn phiền.

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, không có ai ghét em đâu."

La Vân Hi kéo cô lại gần rồi ôm chặt, cúi đầu hôn cô, tay Bạch Lộc quàng qua cổ anh, sau đó từ từ leo lên người anh, hai chân kẹp chặt eo anh, đem đầu lưỡi của mình vói vào miệng anh, anh ngậm miệng mút mạnh lưỡi cô, trong phòng tiếng nước "chậc chậc" không ngừng vang lên.

Không thể để bạn gái của mình bị tủi thân, nếu vậy anh phải làm tốt hơn nữa, nếu như không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, thì cũng phải cho cô một tương lai tươi sáng được.

La Vân Hi cười nhẹ, sao lại nghĩ xa xôi như vậy?

Cô vuốt ve mặt anh, "Cười gì vậy?"

"Không có gì, anh đang nghĩ em thật ngốc." Luôn nghĩ ngợi lung tung.

Bạch Lộc véo mạnh eo của anh, "Dám nói em ngốc."

"Không ngốc mà tàu điện ngầm đi đâu cũng không biết?"

Mặt của Bạch Lộc đỏ lên, chuyện đó xảy ra lúc cô theo đuổi anh.

Thấy anh vẫn còn đang cười, Bạch Lộc che mắt anh lại, "A, không nên nhắc lại." Xấu hổ chết đi được.

La Vân Hi lấy tay cô xuống, nắm tay cô, "Sáng sớm tới tìm anh có việc gì?"

Bị anh nhìn, Bạch Lộc xấu hổ quay mặt ra chỗ khác, anh cầm mặt cô xoay lại, "Không phải là gan của em rất to sao?"

"Em vì... em vì... nhớ anh." Giọng nói ngày càng nhỏ.

La Vân Hi chậm rãi nở nụ cười, bàn tay luồn vào trong quần áo của cô, "Nhớ bao nhiêu?"

Bạch Lộc run rẩy, "Rất... nhớ."

Anh hôn cô, "Anh cũng vậy."

Khi thấy cô len lén nhìn xung quanh cửa hàng thì anh đã không ngồi yên được nữa.

Anh nhẹ nhàng thổi khí vào tai cô, ngón tay cách lớp quần áo đè lại nộn huyệt của cô, hỏi "Để cho anh nhìn xem em nhớ anh bao nhiêu?"

Bạch Lộc cắn môi, gật đầu.

La Vân Hi đứng dậy, bình tĩnh cởi cúc áo, bộ đường trang màu trắng thoạt nhìn rất có cảm giác cấm dục, Bạch Lộc dùng tay bắt đầu giúp anh cởi quần, cởi xuống đến đầu gối, bắp đùi của anh rắn chắc hữu lực, ở giữa quần lót đen phồng lên một cụm cao, cơ thể anh rất sạch sẽ, Bạch Lộc nuốt nước bọt, cách một lớp vải vuốt ve gậy thịt của anh, La Vân Hi dùng ngón tay nâng cằm của cô lên.

"Lấy nó ra đi."

Cô ngửa đầu nhìn anh, tay luồn vào trong lấy gậy thịt ra, nơi đó vừa được thả ra liền gấp không chờ nổi mà đứng lên, hùng dũng oai vệ mà thể hiện chủ quyền.

Cái gậy thịt này là của cô.

La Vân Hi đem tay luồn vào trong áo lót của cô, cầm lấy quả anh đào nhỏ mân mê, Bạch Lộc không nhịn được rên rỉ lên tiếng, khuân mặt cọ cọ vào bắt đùi của anh, huyệt nhỏ bên dưới co thắt lại, mật dịch bên trong bắt đầu tiết ra.

La Vân Hi biết cô động tình, cúi người cởi váy của cô ra, lúc này gậy thịt xẹt qua gò má cô, Bạch Lộc ngửi thấy mùi hormone, cô ngã xuống giường, để mặc anh cởi sạch đồ ở bên dưới xuống.

Tách hai bắp đùi trắng noãn ra, anh nhìn thấy mật dịch trong suốt ở giữa hai chân cô, lông mày nhướn lên, đưa ngón tay thăm dò vào đó, sau đó liên tục đâm vào rút ra.

Anh thành thạo hơn ngày xưa rất nhiều.

Bạch Lộc cố kiềm chế không hét lên, một tay nắm chặt ga trải giường, một tay di chuyển xuống dưới xoa nắn gậy thịt, cô muốn khép hai chân lại, anh liền đè chân lại không cho cô khép vào, ngón tay vẫn tiếp tục làm điều xấu trong tiểu huyệt của cô.

La Vân Hi quá quen thuộc cơ thể của cô, nhanh chóng tìm ra được điểm nhạy cảm của cô, liên tục đâm mạnh rồi rút ra.

Chỉ một lúc sau, mật dịch bắt đầu chảy ra từ tiểu huyệt, về sau, càng ngày càng nhiều, lúc đầu chỉ chảy ra vài giọt, về sau liên tục chảy ra không ngừng.

"Vân Hi, đừng... đừng mà... đừng nhanh quá ~."

La Vân Hi nhìn dáng vẻ điên cuồng vì tình (dục) của cô, đè chặt chân cô lại, động tác tay đâm vào rút ra cũng càng nhanh hơn.

Ngón tay anh cong lên, thấy hai ngón tay không đủ, lại bỏ vào một ngón nữa, Bạch Lộc rạng rộng hai chân ra, cảm thấy căng trướng.

Anh đè eo cô lại không cho cô nhúc nhích, Bạch Lộc bị kích thích đến vui vẻ mà bật khóc, miệng cô liên tục xin tha, hồ điệp ở mu bàn chân dường như cũng đang giãy dụa, anh nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay không ngừng khuấy đảo.

Mật dịch chảy ra không ngừng, trong phòng xuất hiện một vũng nước, anh giống như đang đào kho báu.

Tiết tấu kịch liệt, tim đập rộn lên, các cơ thịt đều căng lên, bọt nước văng khắp nơi.

Bạch Lộc khóc, cô kẹp chặt bắp đùi lại, nhưng sau đó lại bị anh mạnh mẽ banh ra.

Không chịu nổi, cô muốn tiết ra.

Trong nháy mắt!

Anh quay về điểm nhạy cảm kia của cô đâm một cái cuối cùng vừa mạnh vừa sâu.

"A... "Bạch Lộc hét lên.

Một lượng lớn mật dịch chảy ra, rơi xuống giường, cả người Bạch Lộc run rẩy, bắp đùi khép chặt lại, nước mắt chảy ra.

Cô khóc trong vui sướng.

La Vân Hi nở nụ cười, lắc lắc ngón tay ướt át trước mặt cô, "Nhiều nước thật, anh cũng sắp chết chìm trong đó rồi."

Hai mắt Bạch Lộc thất thần, dư vị vẫn chưa tiêu tan.

Xé áo mưa, đeo vào, La Vân Hi phủ lên người cô, nâng hai bắp đùi cô lên, hướng về phía tiểu huyệt đâm mạnh một phát.

"A..."

Mới vừa cao trào xong mà đã bị đâm mạnh vào, cảm giác sung sướng như lên thiên đường.

"Có hài lòng không?... Hửm?" Tay anh đánh mạnh vào mông cô, hai viên ngọc phía dưới đánh vào da cô.

"Ai cho em nghĩ ngợi lung tung này." Cắn mút quả anh đào nhỏ đỏ mọng của cô, Bạch Lộc ôm chặt cổ anh, móng tay cào vào lưng anh, la Vân Hi cảm thấy tê tái cả người, anh hôn cô, "Muốn để anh về trường đi học bị bạn học nhìn thấy dấu vết của cuộc chiến kịch liệt hả?"

Bạch Lộc đánh anh, vùi vào cổ anh khóc.

"Vân Hi, đừng nhanh như vậy mà ~." Cảm giác nơi nào đó đều muốn hỏng.

Cả người hai người đều đỏ bừng, La Vân Hi đứng lên, đôi mắt đỏ bừng, sự ham muốn tình dục đều hiện trên khuân mặt anh, ôm cô xuống giường, "Nào, tay để lên mặt bàn đi."

Bạch Lộc đặt hai tay lên mặt bàn học, La Vân Hi nâng mông cô lên và tiến vào.

"Ưm..."

Bộ ngực của Bạch Lộc nhảy lên nhảy xuống như hai giọt nước mưa, như một làn sóng sữa, La Vân Hi cắn nhẹ bả vai của cô.

Căn phòng này, chứng kiến anh từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời bố dạy, nghiêm túc đọc sách viết chữ, anh từng là một người có nề nếp và theo một khuôn phép như thế.

Sau khi gặp được cô, anh đã nhìn thấy một thế giới mới, giống như không nhìn rõ được hoàng hôn nơi cuối con đường tối, nhưng khi càng đến gần nó thì càng nhìn rõ càng chói mắt.

Nếu như trong cuộc sống của bạn có một việc ngoài ý muốn xảy ra, hơn nữa nó còn là việc vô cùng tốt đẹp, thì bạn sẽ tiếp nhận nó chứ?

Sẽ, anh sẽ.

Cô cầm lấy tay anh, giọng nói nức nở, "Vân Hi, không biết có bị người khác nghe thấy không?"

"Không đâu, căn phòng này cách âm rất tốt, cũng không có ai lên đây vào giờ này đâu." Anh thở hổn hển, kéo mặt cô lại gần rồi hôn, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, Bạch Lộc nhìn lên trần nhà, có một cái đèn thủy tinh, lúc này nó đang phản chiếu hình ảnh hai người nam nữ đang làm tình.

Cô dụ dỗ anh cùng nhau ăn trái cấm, kĩ năng của anh ngày càng điêu luyện, bây giờ, trong căn phòng chỉ có hai người, không có người khác, bọn họ quấn vào nhau mà nhấp nhô từng đợt, dường như bao nhiêu thời gian đối với bọn họ cũng không đủ.

Bạch Lộc đã suy nghĩ rất nhiều về thế giới, hôm nay trong thế giới này có tồn tại một La Vân Hi, anh như một dòng sông sạch sẽ chảy xuôi, chảy qua cô khiến lòng cô dao động.

Mồ hôi đan xen nhau, người con gái dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, một ngày đẹp trời.

Bên ngoài, một cây thông cổ đang khom lưng, bóng cây chiếu xuống người cô, hạt thông rơi đầy đất.

La Vân Hi ôm chặt cô từ phía sau, dưới tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, mật dịch liên tục bị khuấy động, tạo thành bọt nước, một cảnh dâm mỹ.

Anh đâm càng lúc càng nhanh, cơ thể hai người như không có khoảng cách mà tiếp xúc ma sát nhau.

Dâm dịch của cô chảy xuống bám vào gậy thịt của anh, cô kẹp chân lại, nơi nào đó mềm mại đáng yêu như bánh bao, cho vào rồi liền không muốn nhả ra nữa.

"Thích như vậy, hửm? Đều cho em hết... " Anh dán sát vào tai cô nói chuyện, giọng nói nghe hết sức mê người.

Bộ đường trang trên bàn bị gạt xuống, rơi xuống sàn nhà, chủ nhân của nó đá nó sang một bên,

Liền cả bộ đường trang cũng dám ném.

"A~~~~. " Nàng ngẩng cao đầu lên, nước mắt chảy ra, La Vân Hi ngậm vành tai của cô, đâm mạnh một cái.

Bắn!

Tiểu huyệt của Bạch Lộc co rút lại, kẹp chặt hai chân, bụng co rúm lại, ngã vào ngực anh, hai mắt đỏ bừng, gương mặt ửng hồng.

La Vân Hi rút gật thịt ra, bỏ áo mưa xuống, ôm cô lên giường, bắt đầu thở gấp, im lặng trong một lúc, chưa thấy cô hồi hồn lại, cười nhẹ lấy ngón tay đưa vào huyệt non của cô mà trêu đùa, "Vẫn còn đang trên đỉnh?"

Bạch Lộc cảm nhận được ga trải giường phía dưới bị ướt, đó là mật dịch của cô, bị ngón tay của anh trêu đùa rồi moi ra ngoài.

Cô thở gấp, "Vân Hi, anh học được trò này lúc nào vậy?"

La Vân Hi ôm cô vào trong ngực, "Em cứ coi như anh vô sự tự thông đi" Anh hôn cô, "Thoải mái không?"

Bạch Lộc gật đầu, "Em cảm thấy có lẽ em không đi được nữa."

Anh bật cười, "Có muốn anh cõng về nhà không?"

Bạch Lộc đánh anh một cái, "Anh thật xấu xa."

Anh cười không nói gì, đem cô ôm vào ngực.

La Vân Hi nhìn đồng hồ đeo tay, "Làm lâu thế sao? Nào, mặc quần áo vào, anh đi giặt ga trải giường."

Bạch Lộc không muốn động, anh giúp cô xoa xoa hoa huyệt, mặc quần áo, sau đó ôm cô lên ghế, rồi tự mặc quần áo, chỉ một lúc sau, La Vân Hi hào hoa phong nhã đã quay về.

Anh rất thích hợp với những bộ đường trang như này, có một loại quyến rũ độc đáo trong đó.

Bạch Lộc chống đầu nhìn anh bận rộn.

Tại sao nhỉ? Tại sao trước đây không nhìn ra anh là một người giảo hoạt như vậy nhỉ?

Đúng là không thể nhìn bề ngoài.

Chân của cô bây giờ vẫn đang run nhè nhẹ, người sáng suất nhìn vào là biết vừa làm chuyện gì.

....

Cuối cùng, La Vân Hi vẫn lái xe đưa cô về nhà, bế cô lên nhà, đợi cô đi vào nhà, anh mới quay trở về xe.

Cô đứng trước cửa sổ tầng ba vẫy tay với anh, anh nhìn thấy vậy mới lái xe về.

Cũng đã 11 giờ rồi, mẹ vẫn chưa dậy, cô muốn đi nấu cơm, bước chầm chậm từng bước môt, bây giờ trong mật huyệt của cô vẫn còn lưu lại cảm giác bị gậy thịt của anh đâm vào.

A Bảo ở dưới chân cô kêu meo meo, Lục Yên nói, "Chị đeo vòng chụp cổ vào cho em nhá."

"Meo Meoo ~." A Bảo sợ đến mức chạy trốn.

A, con mèo mập mạp này.

Lúc cô nấu cơm xong, Đào Nhạc cũng mới dậy, bà vừa rửa mặt xong, đang bôi kem dưỡng da, nhìn thấy con gái mình đang lau bàn, sau đầu đang búi tóc bằng một cái đũa màu đỏ.

Bà thật không hiểu sao con gái mình lại có sở thích kì lạ như vậy.

"Mẹ, mẹ dậy rồi ạ."

Đào Nhạc gật đầu, bà mặc một cái váy ngủ màu tím, bộ ngực cao vút, mái tóc làm xoăn lọn to, chân vừa dài vừa thẳng, lông mi vừa dài vừa cong, khóe mắt có một vài nếp nhăn, trông bà rất thành thục và quyến rũ.

Bề ngoài của Bạch Lộc được di truyền chủ yếu từ bà, nhưng cô chưa có được sự quyến rũ như bà.

Bà châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế, nhìn có chút yếu ớt.

Đào Nhạc ngồi nhìn Bạch Lộc, rất lâu rồi mà điếu thuốc vẫn chưa hết, bà vừa nhả khói vừa nhìn cô như là muốn nhìn ra được điều gì đó.

Bạch Lộc đang bận rộn, liên tục bưng thức ăn ra, tuy rằng bước đi chầm chậm, nhưng mắt Đào Nhạc rất tinh, đã nhìn ra được manh mối.

Bạch Lộc cúi đầu giả bộ xới cơm đưa cho Đào Nhạc, "Mẹ, ăn cơm ạ."

Đào Nhạc gật đầu, dập tắt điếu thuốc, vươn tay ra đợi cô đi đến.

Bạch Lộc chậm rãi đi qua, Đào Nhạc kéo tay cô lại, nhìn cô, "Lên giường cùng cậu nhóc kia rồi?"

Chiếc đũa bỗng rơi xuống mặt bàn.

Bạch Lộc nhìn về phía bà, ánh mắt úp mở, miệng ngập ngừng, "Vâng ạ... "

"Đừng lo lắng, con đã lớn rồi, mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, nó có mặc áo mưa không?"

"Có mặc... "
Đào Nhạc ừ một tiếng, "Mẹ không nghĩ rằng còn to gan như thế."

Bạch Lộc tưởng rằng bà chuẩn bị mắng mình, "Mẹ, con.... "

"Không có gì, mẹ không mắng con, con lớn rồi, mẹ cũng không quản được việc này, hai đứa làm tốt biện pháp tránh thai là được rồi, dù đàn ông có nói gì, thì đầu óc cũng đừng mê muội mà nghe theo, đến lúc đó người chịu thiệt chính là mình."

Bạch Lộc gật đầu, "Mẹ, mẹ sẽ không... "

Đào Nhạc dựa lưng vào ghế, "Cậu nhóc kia mẹ nhìn thấy cũng không tệ, ánh mắt của con rất tốt."

"Mẹ, mẹ vẫn còn muốn mắng con nữa à?"

"Không, ăn cơm đi."

Bạch Lộc trở lại vị trí, chậm rãi ngồi xuống.

Đào Nhạc nở nụ cười, "Không nhìn ra được, cậu nhóc kia lại khỏe như vậy nhá."

Bạch Lộc cúi mặt xuống và cơm ăn, Đào Nhạc gắp rau ăn, không trêu cô nữa.

Xa xa bên khung cửa sổ, một con mèo màu cam đang không ngừng cắn xé cái vòng chụp cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro