Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chim én bay ngang qua, không để lại dấu vết

Một đôi bay mềm mại trắng nõn đang khâu từng bộ phận hình thành con gấu bông nhỏ, mũi kim lên xuống nối liền các bộ phận lại, đây là việc Bạch Lộc thích làm nhất.

Đào Nhạc thường xuyên đi làm, không thể chăm sóc cô, bình thường Bạch Lộc làm bài tập xong liền đi gấp máy bay, sau đó cho máy bay cất cánh, cô chạy theo sau nó.

Máy bay bay, cô đã trưởng thành.

Vì vậy, cô đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng.

Tìm hiểu cấu trúc của thực vật, lấy kính lúp để nhìn vòng tròn năm tuổi của cây, nhìn lên bầu trời đầy sao vào ban đêm, không có việc gì làm thì chơi cùng với A Bảo.

Nhìn cô có vẻ cô đơn, nhưng hình như cũng không cô đơn.

Khi hoàng hôn xuống, các con đường đều bị nhuộm thành màu cam, những đám mây lơ lửng trên bầu trời, đứng im không di chuyển.

Trong một thế giới mà không ai biết, Bạch Lộc đã thử làm rất nhiều việc.

Tuy cô đã 22 tuổi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự tò mò đối với thế giới ngoài kia.

Cô luôn to gan lớn mật thử làm mọi thứ, Đào Nhạc đã khiến cô trưởng thành, nhưng cô vẫn còn cất giữ trong mình nhiều khao khát.

Bây giờ, cái khao khát này mang tên La Vân Hi.

Lúc này, cô ăn cơm xong, mở cửa sổ ra, bị ánh chiều tà chiếu đỏ mặt. Cô mỉm cười, vào phòng thay một cái váy màu đỏ, đi một đôi giày da màu đen, buộc tóc lên, A Bảo chạy vòng quanh chân cô, cô cúi người ôm nó lên, "Có muốn đi ngắm hoàng hôn không?"

"Meo meo ~~ " Nó không hiểu gì, chỉ biết là chủ nhân của nó muốn dẫn nó đi chơi.

Bạch Lộc buộc một sợi dây vào cổ của nó, dắt nó đi "Em thấy chị giống một nhà ảo thuật không? Em chính là thú cưng của chị."

A Bảo gãi đầu, thân thể mập mạp lăn một vòng trên sàn nhà.

Bạch Lộc vỗ đầu nó, "Đi thôi."

Bạch Lộc dắt A Bảo đi, gặp mấy bà cụ đang chơi mạt chược dưới gốc cây, dừng lại chào hỏi.

Trong đó có một bà cụ vừa chơi và đút thức ăn cho cháu trai ăn, bà cụ đó đang gọi cô.

"Lộc Lộc à, ba bà kia đánh con gì thế? Tiểu tổ tông của ta nghịch quá."

Mạt chược của bà cụ đang bị lộn xộn, Bạch Lộc sắp xếp lại cho bà cụ, nhìn kỹ một chút, biết bài có cơ hội thắng.

Đưa mấy con lên, sau đó có người đánh bát đồng, Bạch Lộc hô lên, "Lật lên, lật lên nào"

Ba bà cụ nhìn qua, cười lớn lên.

Bạch Lộc cười đem bài ngửa ra, Đào Nhạc chơi mạt chược rất giỏi, Bạch Lộc học được không ít từ bà, đây cũng là trò chơi duy nhất mà cô có thể thắng La Vân Hi.

Chơi mấy ván, qua lại được một vòng, Bạch Lộc nhìn bài trong tay, thấy không tệ lắm.

Quả nhiên không tệ, sờ một cái bài tiếp theo là tứ điều.

"Sờ bài."

Kê hồ*!

Mặc dù bài này không lớn, nhưng cũng đủ để thắng.

Ba bà cụ đổ bài xuống, nói, "Thắng? Sao nhanh thế?"

Bạch Lộc gật đầu, hai bà cụ còn lại nói, "Ván tiếp theo không cho chơi hộ nữa."

"Biết rồi, biết rồi."

Bạch Lộc cười cười rồi đi, A Bảo cũng chạy theo sau.

Hoa mộc miên được trồng đầy hai bên đường, hoa đỏ rụng xuống đầy đường, đi đến đầu đường, một con ngựa trắng đang vui vẻ lăn mình trên đống hoa rụng đó.

A Bảo vơ lấy mấy bông hoa đùa nghịch, thừa dịp chưa có ai, Bạch Lộc đi dạo một vòng, một bông hoa rơi xuống làn váy của cô, sau đó trượt xuống đống hoa mộc miên dưới đường.

Bạch Lộc híp mắt ngắm nhìn hoàng hôn, cả khuôn mặt đều đang cảm thấy ấm lên.

Cô đột nhiên rất muốn đi gặp anh, ôm anh nhìn cảnh đẹp trước mắt này.

Cô dắt A Bảo chạy, dẫm lên những cánh hoa màu đỏ, vội vàng chạy đến cuối đường.

Đi ngang qua tiệm giặt của chị Bạch Mân, cô nghe được tiếng cãi vã nhau sau cánh cửa nhà, dừng bước chân, tiến gần vào nhìn.

Qua tấm cửa sổ bằng kính, cô nhìn thấy chồng chị Bạch Mân say rượu đang cầm cái mắc áo đánh chị, chị Bạch Mân chỉ biết ôm đầu mắt nhắm lại, cả người co lên, trên cánh tay đều là vết thương.

Lại đánh vợ.

Bạch Lộc cảm thấy rất tức giận, cô nghĩ ra một cách, không muốn bị con ma rượu kia phát hiện, cô nhanh chóng ôm A Bảo đến một góc.

"Mẹ mày, đồ đàn bà thối, một ít tiền cũng không có, còn kiếm làm cái gì nữa." Anh ta chửi rủa xong liền cầm tiền liền bước đi, bước chân không vững.

Bạch Lộc từ trong góc nhìn ra, mím môi lại, nhìn vào trong phòng, chị Bạch Mân không còn ở đó nữa, A Bảo trong ngực cô dường như cảm nhận được gì đó, kêu meo.

Có một số người, sinh ra đã xấu, lớn lên thành kẻ mặt người dạ thú.

Cô nhìn xung quanh, tìm công cụ, "Không thể để cho anh ta cứ thế mà đi được."

Khuôn mặt Triêu Cường đỏ bừng, tay anh ta cầm tiền, cho dù đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, anh ta vẫn muốn đi đến quán bar uống rượu, tìm một cô nàng xinh đẹp.

Trời bắt đầu tối, hắn cảm thấy buồn đái, tìm được một cái hẻm nhỏ, không thèm nhìn xung quanh xem có ai không, đã cởi quần ra đái.

Ngay lúc anh ta híp mắt lại, liền có một chuỗi pháo nhỏ được ném đến dưới chân anh ta, bùm bùm tiếng pháo nổ, anh ta bị giật mình la lớn lên, nước đái dính ướt quần.

Vẫn chưa phản ứng kịp, đã lại có một cái pháo nữa ném đến, anh ta vì bị pháo nổ mà bước lùi lại phía sau mấy bước, đầu óc không tỉnh táo, thậm chí không nhìn thấy ai, la lên, "Con bà nhà nó, tên khốn kiếp nào... "

Còn chưa chửi xong, đã lại có một chuỗi pháo nữa được ném qua, anh ta sợ quá chạy trối chết, chờ pháo nổ hết, anh ta bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhặt lên một cái gậy bằng gỗ.

Mà Bạch Lộc, đã sớm nhân cơ hội anh ta đang chửi rủa thì ôm A Bảo chạy xa rồi.

Cô chạy rất nhanh, A Bảo được ôm trong ngực bị kích động, kêu meo meo meo, vẻ mặt cau có, Bạch Lộc lấy điện thoại ra gọi cho La Vân Hi

"Vân Hi, nhanh lên, đến hẻm nhỏ đợi em."

La Vân Hi nghe thấy tiếng cô thở gấp, tưởng rằng cô có chuyện gì, đang định hỏi thì cô đã cúp máy.

Anh đến ngõ hẻm đợi cô, một lúc sau thấy cô mặc váy đỏ đang chạy về phía anh, được đèn đường chiếu rọi xuống, như một ngọn lửa đang di chuyển. A Bảo cũng đang chạy nhanh ở phía sau, cái mông như bay lên.

Vẻ mặt cô vui mừng, không nói gì, La Vân Hi cũng cười theo cô, cô vươn tay, La Vân Hi kéo cô lại gần anh.

Một nụ hôn nặng nề rơi xuống, La Vân Hi lùi về sau mấy bước, bị cô đè lên tường, hai người hôn nhau ở nơi góc tối, cô vẫn đang thở dốc, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt anh, từng lỗ chân lông của anh đều cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.

Hôn đã lâu, khí oxy cũng đều bị tiêu hao hết, anh buông cô ra, thở dốc nói, "Có việc gì xảy ra mà vui vẻ như thế?"

Cô thở gấp nói, "Em... vừa nãy.. vừa trừng trị được một kẻ vũ phu."

La Vân Hi tỉ mỉ kiểm tra người cô, giọng nói lo lắng, "Em có bị thương ở đâu không?"

Bạch Lộc xua tay, cô mặt mày hớn hở, "Em mua ba chuỗi pháo đốt ném vào anh ta."

La Vân Hi không nhịn được cười, trò này mà cũng nghĩ ra được.

"Nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, em liền chạy."

Nói xong, cô cảm thấy khó chịu ở bàn chân, cô xoay xoay chân, ngồi xuống cạnh cửa, cởi giày, "Đau quá ~, đi giày da chạy một mạch."

La Vân Hi ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho cô, "Nếu có chuyện như này, thì em phải nói cho anh biết, anh làm cùng với em."

Bạch Lộc nhướn mày, ánh mắt như đang muốn nói, anh mà cũng làm loại chuyện này sao?

"Về sau nếu có chuyện như vậy, em chắc chắn sẽ nói cho anh biết." Cô nhíu nhíu mày, lắc đầu, "Miệng quạ đen, phải nói chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

La Vân Hi cười nhẹ, chuyên tâm xoa bóp chân cho cô, cách một lớp tất da chân mỏng, nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân đỏ lên vì chạy lâu.

Lực tay không mạnh không nhẹ, vừa vặn, rất thoải mái.

Lông mi của anh rất dài, ánh mắt chuyên chú xoa bóp cho cô, cô nhịn không được trêu đùa anh.

Mỗi lần anh nghiêm túc, cô đều sẽ trêu chọc anh.

Một cái chân còn lại giẫm hờ lên vai anh, chậm rãi đi xuống, trượt qua lồng ngực của anh, rồi qua bụng của anh, xuống đến đũng quần anh, nhẹ nhàng đè lên.

"Vân Hi~ ~ ~." Chỉ nói nửa chừng.

La Vân Hi ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, lấy tay đè cái chân đang làm loạn của cô lại, nhẹ nhàng cù lòng bàn chân của cô.

"Ha... " cô co cổ lại, muốn rút chân về, không ngờ rằng anh càng cù mạnh hơn.

Cô ngã vào cánh cửa, cười không thể kiềm chế được, La Vân Hi cù cả hai chân cô, Bạch Lộc cười run rẩy cả người.

La Vân Hi cười nói, "Không phải em rất giỏi sao?"

"Em sai rồi, em sai rồi." Cô muốn thu chân về, không muốn bị anh cù tiếp, hai chân Bạch Lộc vòng qua eo anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, thân dưới vì bị cô cọ mà nóng bừng bừng.

Anh và cô đều hiểu điều đó.

Ánh trăng trên trời chiếu xuống cơ thể hai người, khiến họ tỏa sáng trong đêm tối.

"Đêm nay chắc là không thể ở đây được."

Anh tưởng cô xảy ra chuyện gì, nên đã nói với bố mẹ là đi ra ngoài chơi với bạn cùng lớp, nếu bây giờ anh quay về, thì đúng là giấu đầu hở đuôi.

Bạch Lộc lấy tay đâm nhẹ ngực anh, "Vậy giờ đi đâu?"

Anh tới gần tai cô, thổi nhẹ một hơi, ngứa từ tai lan khắp toàn thân.

" Hay là --? " Anh dán sát vào tai cô, nói hai từ.

Cô vùi đầu vào cổ anh không nói gì.

Ôm chặt lại, La Vân Hi nói bên tai cô, "Anh biết một chỗ, em có muốn đi không?"

Má ơi, không nên nói chuyện ở bên tai cô, vì như vậy quá câu người.

Cô véo eo anh, La Vân Hi vỗ vỗ cái mông căng tròn của cô, "Nào, nằm lên lưng anh."

Bạch Lộc từ trong ngực anh đi ra sau leo lên lưng của anh.

"Còn A Bảo?" Bây giờ cô mới nhớ tới con mèo màu cam của nhà mình.

"Vừa nãy nó đã chạy đi rồi."

Nó vốn là một con mèo nuôi thả, hơn nữa lúc nãy Bạch Lộc đã cởi dây buộc ở cổ ra, giờ đã sớm không thấy bóng dáng của nó ở đâu.

Kế tiếp là thời gian của hai người họ.

Trong một nhà nghỉ dành cho các đôi lứa, tầng 2, phòng giường lớn.

Một cái váy màu đỏ rơi xuống cái ghế cạnh giường, và bên cạnh nó có một cái áo sơ mi trắng.

Cô gái Một tay nắm ga trải giường màu vàng, vặn vẹo cơ thể, thể hiện sự mong muốn của mình.

Đôi chân trắng nõn cọ cọ xuống ga trải giường, hình xăm hồ điệp trên mu bàn chân càng thêm sinh động. Tóc đen xõa tung trên giường, giống như thác nước.

"Ưm ~~~." Đôi môi đỏ mọng rên rỉ thành tiếng, lông mi của Bạch Lộc run rẩy, lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.

Bàn tay giữ lấy cái đầu của người đàn ông đang ở giữa hai chân mình, nhẹ nhàng nắm chặt mái tóc đen của anh.

Trên trần nhà có một cái bóng đèn ánh vàng, vừa mập mờ vừa ám muội.

Hai người đã tắm, cả người tỏa ra hương thơm, chân của cô thỉnh thoảng cọ cọ lưng anh một cái, thắt lưng của cô cong lên như nàng tiên cá.

Anh ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cô, cái miệng cô mở ra rồi lại khép lại, vẻ mặt vui sướng vì động tác của anh.

Đầu lưỡi thăm dò ở bên ngoài một lúc, sau đó mới tiến vào, mút mạnh quấn lấy mật dịch trong suốt, giống như một người chèo thuyền, đầu lưỡi của anh chính là dụng cụ để chèo thuyết tốt nhất.

Mà cái thuyền nhỏ này, đã bị anh cầm lái mà đi càng ngày càng xa.

Cảnh xuân tươi đẹp, những lời muốn nói vẫn chưa nói hết.

Đào hoa đàm thủy, sâu bao nhiêu?

"A ~ Vân Hi~... " Cô nắm chặt ga trải giường, ngực phập phồng, cái cổ ngâng cao lên, quả anh đào cương cứng đang run rẩy, và mật dịch của cô tràn ra.

La Vân Hi đứng dậy, lau miệng, ngón tay mân mê hạt châu nhỏ của cô

Cô cắn cánh tay, hai chân mở rộng ra, như muốn nói, cửa vào đã mở, mời ngài trở lại.

Anh xé áo mưa, đeo vào sau đó đưa gậy thịt đến miệng huyệt, đẩy mạnh vào, anh ôm Bạch Lộc nghiêng người qua, kéo chân cô qua eo, xương mu như muốn chạm vào nhau, huyệt non của cô co rút lại, mồ hôi ướt đẫm, gậy thịt cứng rắn của anh đi vào sâu trong cô, cô liên tục thở dốc.

"Ưm ~... Vân Hi~ quá nhanh rồi." Cô xoay người muốn ngăn cản anh, La Vân Hi đè mông của cô lại, hạ thân vẫn từng đợt từng đợt đâm vừa sâu vừa nhanh.

Hai người dục hỏa thiêu tâm, bởi vì ở ngoài nên Bạch Lộc không dám hét lên, La Vân Hi hôn cô, hai người cùng đè nén tiếng kêu.

Nhưng mà, căn phòng sát vách lại không như vậy.

"A ~ Nhanh lên ~ Mạnh vào ~ làm chết em đi... "

Âm thanh nam nữ vang lên không hề kiềm chế, tiếng rên rỉ của người phụ nữ trầm bổng kéo dài, cùng với tiếng thở dốc đầy mạnh mẽ của người đàn ông.

La Vân Hi và Bạch Lộc sửng sốt, hai người lập tức cúi đầu bật cười, Bạch Lộc nắm tóc anh, vuốt ve gương mặt anh, khiến trái tim anh rung động.

"Có vẻ như những đôi khác cũng rất kịch liệt."

La Vân Hi ôm cô, "Nào, lại đây, cái mông ngẩng lên nào."

Bạch Lộc nghe theo anh mà chổng mông lên, anh một chân quỳ xuống bên cạnh chân cô, dùng tư thế này tiến vào cô.

"Ưm ~ Ưm ~ A... ~ " Nửa người trên của cô dần dần trùng xuống dưới, cho đến khi chạm đến giường.

Anh nhéo hạt châu của cô, "Màu hồng nhạt."

Phía trên nó dính một chất lỏng trong suốt.

Cầm lấy hai tay của cô, tốc độ của anh nhanh hơn, tiếng va chạm thân thể ngày càng vang to lên, thậm chí còn kịch liệt hơn so với phòng bên cạnh.

Bạch Lộc nhìn sàn nhà màu đỏ, trên đó có hai đôi giày được để lung tung, còn trên bức tường có một tấm Poster cao bồi miền tây, trong Poster có một người phụ nữ trên ngực có xăm một đóa hồng, tay luồn vào trong quần của người đàn ông, trên đỉnh đầu có một cái gương, có thể nhìn rõ mọi cử chỉ của họ.

Không chịu được, anh đâm vào quá sâu.

Hai tay đều bị anh kéo, cái mông cong vểnh lên, tạo thành gợn sóng, từng lớp, từng lớp, giống như sóng biển.

Lúc sau thay đổi mấy cái tư thế ở mấy nơi khác nhau, Bạch Lộc vẫn bị đâm vừa nhanh vừa sâu, cuối cùng cũng về lại giường, tay anh chạm vào tóc cô, hạ thân vẫn đang di chuyển mạnh như vũ bão, da thịt chạm vào nhau, âm thanh va chạm thân thể vang lên khắp phòng.

Đã bao lâu, cô không biết, kim đồng hồ vẫn quay tròn quay tròn, chân của cô bắt đầu run rẩy.

Cảm thấy tần suất anh ra vào thật tuyệt vời, Bạch Lộc sờ lên mặt anh, răng cắn vào môi anh, "Ưm ~ Vân Hi ~ A ~... "

" Chuẩn bị xong chưa?"Anh ngậm tai cô, "Hửm?!"

Cô thở hổn hển không đều. "Rồi ~."

Cầm lấy bắp đùi của cô, kéo cô lại gần anh hơn, cơ đùi La Vân Hi đang căng chặt lại, sau đó thả lỏng.

A!

Bạch Lộc ngã xuống giường, anh nằm lên người cô.

Kim giây quay mấy vòng...

La Vân Hi rút áo mưa xuống sau đó ném vào thùng rác, ôm cô vào lòng, thân thể hai người vẫn đang trần truồng, cái gương trên trần nhà phản chiếu hình ảnh hai người.

Ngón tay La Vân Hi lướt qua bộ ngực của cô, sau đó di chuyển quanh rốn cô, "Mệt không?"

Cô gật đầu, dùng chân cuốn lấy anh, "Sao lúc trước không nhìn ra được anh lợi hại như này nhì?"

Anh nhéo mũi cô, "Bây giờ nhìn ra rồi chứ?"

"Hừ!" Cô ngồi lên người anh, muốn anh ôm cô, Bạch Lộc đặt tay lên cằm, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh.

Người đàn ông của cô, đã âu yếm cô rất nhiều đêm, khiến cô vui sướng hạnh phúc.

Anh nghĩ đến cái gì đó, bật cười, "Mỗi lần em đến tìm anh, anh đều bị em kéo lên giường."

"Ai nói, là anh kéo em lên." Cô không nhìn anh, đặt mặt mình lên ngực anh.

La Vân Hi nở nụ cười, không phản bác cô. Lấy chăn đắp cho cô, hai người cứ ôm nhau nằm như vậy, một đêm khó quên.

Một trận gió thổi bay những cánh hoa rơi rụng trên mặt đường, cả con đường như tỏa hương thơm.

Cái nóng vẫn kéo dài, mọi người ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ, tháng 9 bắt đầu khai giảng, Bạch Lộc lên năm ba đại học, La Vân Hi lên năm tư đại học, trường học bọn họ cách nhau không xa, đi xe đạp một lúc là đến.

Nhà của hai người khá gần trường học, nên khi không có tiết học họ thường hay về nhà, ký túc xá cứ để vậy.

Ban đầu, khi Bạch Lộc theo đuổi anh, ngày nào cũng đến trường của anh nghiên cứu địa hình, đi qua đi lại phố mỹ thực, để có thể vô tình gặp được anh.

Bây giờ, La Vân Hi đang cùng cô kéo vali trở lại trường học, anh gọi nước, Bạch Lộc đang uống sữa đậu nành, ánh mắt nhìn chăm chú cửa hàng ăn sáng ngoài ngã tư đường.

"Nhìn gì vậy?"

"Hình như con trai của bác Thất vẫn chưa tỉnh lại."

Bác Thất là người phụ nữ có tuổi ở khu phố này, 5 năm trước con trai bác bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, bác Thất và chồng bác tuổi đã cao nhưng vẫn mở một cửa hàng đồ ăn sáng nhỏ, kiếm tiền để chăm sóc con trai, với hy vọng con trai mình sẽ tỉnh lại.

Trước đây Bạch Lộc đã từng chụp ảnh cho bác Thất, nụ cười kiên cường của bác cả đời này cô cũng không quên được.

Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Sẽ tỉnh lại."

"Sao anh chắc chăn như vậy?"

"Em không tin anh sao?"

"Em tin."

Xét cho cùng thì cuộc sống đã khó khăn như vậy, hy vọng đó nếu không thành sự thật, thì có còn một cái hy vọng khác hay không?

Một chiếc xe đang đến, la Vân Hi đem vali vào cốp xe giúp cô, rồi hai người cùng lên xe.

Phòng trong ký túc xá của Bạch Lộc có 5 người, đều là bạn cùng lớp, xung quanh bàn học của cô có một cái rèm, bật đèn bàn học lên, trên bàn có một tấm ảnh do cô chụp, còn có một đống kim chỉ, vải vóc lộn xộn chưa may xong.

Từ trong túi lấy ra một túi hoa quả, đặt lên bàn của mỗi người một quả.

Cô gọi điện thoại cho Đào Nhạc, Đào Nhạc vẫn ngủ một mạch đến trưa, buổi chiều đến thẩm mỹ viện, buổi tối đi làm.

"Mẹ, con vừa đến trường rồi, con để cơm và đồ ăn trong xoong, mẹ nhớ ăn... tiền đủ rồi ạ... dạ vâng, con chào mẹ."

Cúp điện thoại, cô đi ra sân trường.

Chương trình học của học kỳ mới tương đối nhiều, có tân sinh viên nhập học, hội học sinh cũng bận rộn giúp họ chuyển đồ, cô định đi shoping, mua mấy món đồ.

Mua sắm xong ra ngoài cầm theo mấy cái túi nặng trịch, Bạch Lộc đi về trường, lúc này mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, đài phát thanh thì đang đọc mỹ văn, nhạc nền êm dịu, cô ngẩng đầu lên nhìn, giữa hai tòa nhà có một đám mây xếp chồng lên nhau như những chiếc bánh kem đầy màu sắc.

Cô lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó, định gửi cho La Vân Hi xem.

Không ngờ vừa mở Wechat ra, đã thấy anh gửi tin nhắn cho cô, còn kèm một bức ảnh hoàng hôn, đỏ rực, đẹp cực kỳ.

---- Hoàng hôn rất đẹp, muốn cùng em ngắm nó.

Khoảng thời gian đẹp nhất, là khi anh thấy một cảnh đẹp, anh nghĩ đến em đầu tiên. ( Dòng tin nhắn anh viết kèm bức ảnh)

Bạch Lộc nở nụ cười, cô chia sẻ lại dòng tin nhắn của anh.

--- Vốn định gửi cho anh xem, mà không ngờ anh đã đi trước một bước.

La Vân Hi gọi điện thoại qua cho cô, cô dừng chân.

"Đang ở đâu?"

"Đang ở trường, vừa mới mua xong mấy món đồ, còn anh?"

"Vừa ăn cơm xong, đang định đến thư viện."

Môn học của la Vân Hi rất phức tạp, lúc nào cũng tính toán thuế má, anh đang có ý định thi công chức.

Bạch Lộc cười nói, "Vậy em không quấy rầy anh nữa."

"Đêm nay có muốn trò chuyện không?"

"Nghỉ hè lúc nào cũng dính lấy nhau, giờ đi học rồi hay là mỗi người lo chuyện học của bản thân trước đi."

Anh không thích giới thiệu với người khác cô là bạn gái, mà thích giới thiệu cô là vợ mình.

Có chút cổ hủ, nhưng rất chân thành.

"Vậy, lần sau gặp?"

"Ừm, đi ăn cơm đi, đừng có ngủ muộn."

Bạch Lộc mân mê cái túi ở tay, cười nói, "Tuân mệnh."

"Anh cúp máy đây."

"Vâng."

.... Mấy phút sau.

Anh nói, "Em cúp máy trước đi."

Bạch Lộc nhìn hoàng hôn đằng xa, trên mặt đầy sắc màu ấm, khóe miệng cô nhếch lên nở nụ cười, "Vâng, em cúp trước đây."

Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Bạch Lộc nhìn thời gian cuộc gọi thấy cuộc trò chuyện khá lâu, cầm theo mấy cái túi đi về ký túc xá.

.... Hình như, cũng không nặng lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro