Chương 5: Ấn tượng mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hàng ngàn người, cơ hội hai người gặp được nhau là bao nhiêu?

Trước tuổi 19, Bạch Lộc không biết mình sẽ gặp được anh, không biết tình yêu là hương vị gì.

La Vân Hi cũng vậy, giống cô, không biết hương vị của tình yêu là gì.

Bọn họ sống ở nơi mà họ không biết nhau, Bạch Lộc theo mẹ đi khắp nơi, đi qua rất nhiều danh lam thắng cảnh, đi qua nhiều thành phố, cuối cùng chuyển đến thành phố Ngô, cô chuyển trường rất nhiều, trường nào cũng chỉ học được trong một thời gian ngắn, bạn bè cũng không thân nhau lắm.

Mẹ cô nói, cô vốn thuộc về nơi này.

Bạch Lộc có ấn tượng rất mơ hồ về bố mình, chỉ biết ông tên là Bạch Miễn Huy, là một thầy giáo, là mối tình đầu của Đào Nhạc, sau khi bọn họ kết hôn thì sinh ra Bạch Lộc. Hồi Lục Yên còn rất nhỏ thì bố đã qua đời, cô không nhớ rõ hình dáng của bố, thậm chí mơ cô cũng chưa từng mơ thấy.

Ngoại trừ ảnh chụp còn lại, ngoại trừ biết câu chuyện cũ do mẹ kể lại cho nghe, còn lại cái gì cũng không biết.

Cô rất mong muốn, rất rất nhớ, cũng đã từng khóc.

La Vân Hi lớn lên ở thành phố Ngô, được bao bọc bởi không khí tao nhã của nơi đây, được dạy bảo dưới sự nghiêm khắc của bố, mẹ vừa dịu dàng vừa yêu thương anh, với sự dạy dỗ đó của bố mẹ, từ nhỏ La Vân Hi đã học được cách sống độc lập. Gia phong của La gia rất nghiêm, từ nhỏ anh đã phải đạt được sự ưu tú, người khác đang chơi, thì anh đọc sách luyện chữ, người khác đọc sách, thì anh phải đọc nhiều hơn họ. Do nhiều năm kiềm chế nên anh trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, anh còn lên một kế hoạch cho tương lai.

Từ nhỏ đến lớn, La Vân Hi đều chưa làm qua chuyện gì bất thường.

Anh cũng rất ít gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Thành phố Ngô có nhiều cây mộc miên cao to, những đóa hoa màu đỏ trên cây như một chiếc váy cưới trên bầu trời, chim én bay qua, như có như không để lại hình bóng, cây liễu màu xanh ngắt bên bờ sông ẩm ướt, có thể nhìn thấy dưới đáy sông có thủy thảo xinh đẹp

Ở đây rất yên tĩnh, vừa có cảm giác hiện đại vừa có cảm giác đơn giản cổ xưa.

Khi Bạch Lộc mới đến thành phố Ngô, cô vẫn chưa gặp được La Vân Hi, nhà của hai người cách nhau mấy con phố, nếu như ngày đó Bạch Lộc không đi mua táo đỏ cho Đào Nhạc, thì cô cũng không đến Vân Phù Cư.

Đào Nhạc đã từng nói với cô, Lộc Lộc, khi con thích một người đàn ông, con sẽ thấy điều gì đó khác biệt.

Ngày đó gặp La Vân Hi, là khi hoàng hôn, bên ngoài cửa hàng Vân Phù Cư có một dải cầu vồng.

Có một chàng trai đang đứng gảy bàn tính ở quầy hàng, ngón tay di chuyển vừa nhanh vừa thành thạo, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa chăm chú, mái tóc trước mái không dài, chỉ đến lông mày, môi hồng hồng, khí sắc rất tốt, ngón tay gảy rất nhanh, dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Bạch Lộc nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu mình.

Mà chàng trai đó, gảy bàn tính xong, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đó vừa đen vừa sáng.

"Xin chào, bạn muốn mua gì?"

Bạch Lộc cảm thấy chiếc kẹo cao su cô nhai trong miệng sắp rơi ra ngoài.

Trước đây Đào Nhạc cùng người khác góp vốn mở quán bar, bình thường sau khi Bạch Lộc tan học sẽ đến quán bar chờ bà về nhà ăn cơm, ngồi ở một góc quầy bar, cô nhìn thấy rất nhiều người.

Bạc tình giả dối, thề non hẹn biển, hoa ngôn xảo ngữ, vui vẻ và thăng trầm.

Bởi vì tịch mịch, nên tùy tiện tìm ai đó, bởi vì tịch mịch, nên ai đến cũng không từ chối.

Chuyện đó ở khắp mọi nơi.

Khi còn bé Bạch Lộc không hiểu, chỉ biết là họ luôn đổi người bên cạnh họ.

Những người đàn ông áo quần bảnh bao vẻ mặt tươi cười nhìn cô từ trên xuống dưới, Bạch Lộc cảm thấy có một nỗi sợ hãi không thể giải thích.

Từng người từng người thân thể sinh động, không biết khoác lên người bộ dạng gì, không biết đang có chủ ý gì.

Vì vậy, cho đến bây giờ cô cũng chưa muốn nghĩ đến người yêu tương lai của mình trông như thế nào.

Năm cấp 2 có một cậu bé gửi thư cho cô, chặn đường thổ lộ tình cảm với cô, cô theo bản năng trốn tránh.

Không phải vậy, cô không muốn là người như vậy.

Lúc lên đại học, có người hỏi, Lộc Lộc điều kiện của cậu tốt như vậy, sao không tìm bạn trai? Những bạn nữ khác đều đang đi tìm bạn trai.

Tất cả những bạn nữ khác đang đi tìm, nhưng Bạch Lộc vẫn đang dừng chân tại chỗ.

Cũng có thể, cô đang đợi một cơ hội, đợi chờ, người đó ở đâu?

Cho đến ngày đó, cô mới hiểu ý nghĩa câu nói của Đào Nhạc.
....

Còn La Vân Hi nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa trước mắt, khuân mặt xinh xắn, đôi mắt to long lanh, hỏi cô cái gì cô cũng không nói, miệng hơi hé mở, cái kẹo cao su trong như miệng như sắp rơi ra.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh gặp cô. Anh đã nhiều lần gặp cô, khi cô đang ngồi xổm ở trên đường, ở trong ngõ hẻm, ở trên cầu, thường hay nhìn một góc sông, hoa cỏ, mắt dí vào rất gần, làn váy bị kéo lên, còn không phát hiện ra.

Anh đứng trên cây cầu, nhìn phong cảnh tươi đẹp thì cảnh đó đập vào mắt anh.

Buổi tối tại quảng trường khiêu vũ cũng có bóng dáng của cô, cô bị một đám bác gái vây quanh, các bác gái đang nói cười vui vẻ với cô, cô nhảy lên và đi ra phía trước.

Mẹ thường hay nói có một cô gái xinh đẹp ở giữa một nhóm bác gái, cô gái nhìn trông rất hoạt bát.

Mỗi lần nhìn thấy cô, là mỗi một bộ quần áo khác nhau, cái váy nào cũng có màu sắc tươi sáng, dậy buộc tóc cũng là nhiều loại khác nhau.

Cô gái này hình như rất năng động, có một loại sức sống phát ra từ bên trong.

Một cảm giác không câu nệ.

La Vân Hi chưa bao giờ có loại cảm giác đó.

Mà hôm nay, anh gặp lại cô, cảm thấy cô hình như đang ngẩn ngơ.

"Em, em muốn mua táo đỏ... " Ánh mắt cô di chuyển vòng vo, nói không trôi chảy.

La Vân Hi đi lấy táo đỏ cho cô, cô đi thật sát phía sau anh, La Vân Hi có chút nghi ngờ, lại hỏi cô, "Còn muốn mua gì nữa à?"

Cô nhìn như vừa mới tỉnh mộng, chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một lúc.

"Còn muốn mua ý dĩ, tuyết nhĩ, hạt sen..."

Nghe cô liệt kê một hàng dài, La Vân Hi đều nhớ rõ, xoay người đến ngăn tủ đưa cho cô từng loại một.
....

Tiếng động xunh quanh dịu lại, Bạch Lộc nhìn thấy trên quầy có đặt một con mèo thần tài, cái tai bị thiếu một góc. Trên ghế để một cây mận đen, những chiếc lá còn chưa được tỉa. Trên một bình thủy tinh có chữ viết sai, bị gạch ngang lên. Trước cửa hàng có một cái một chiếc xe đi ngang qua, đằng sau trở một bao tải, trên mặt bao tải có chữ - thức ăn gia súc.

Việc quan trọng nhất là chàng trai ở trước mặt cô đây, anh đang lấy hạt ý dĩ cho cô.

Từng hạt, từng hạt, âm thanh các hạt ma sát vào nhau.

Từng hạt lớn hạt nhỏ như rơi vào mâm ngọc.

---- Bạch Lộc, khi con thích một người đàn ông, con sẽ thấy điều gì đó khác biệt.

Tay Bạch Lộc run lên, cảm thấy trong lòng một trận ngứa ngáy.

Mua xong cô phải đi, cô sẽ không nhìn thấy anh nữa.

Ma xui quỷ khiến, cô nói, có thể nghiền nhỏ hạt ý dĩ thành bột giúp cô được không?

La Vân Hi nhìn cô, Bạch Lộc nhìn thấy một cái nốt ruồi rất nhỏ bên phải cánh mũi của anh, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

"Có thể."

Anh lấy dụng cụ ra, giúp cô nghiền hạt ý dĩ, sau đó cầm một cái thìa xúc ra, cho vào túi đưa cho cô.

Cô nhìn không chớp mắt.

Thật ra cô chỉ đến đây để mua táo đỏ, nhưng cuối cùng lại mua nhiều thứ khác.

Mấy thứ khác này dùng để đổi lấy thời gian ở chung với anh lâu hơn.

Trả tiền, cô cầm theo một túi to, chậm rãi đi ra cửa hàng Vân Phù Cư, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy La Vân Hi đang gảy bàn tính, anh không có nhìn thấy cô.

Một cảnh cây nhỏ từ trên cây cao rơi xuống, thật xui xẻo.

Lúc Bạch Lộc đi đến xuống bậc thềm, chân cảm thấy đau nhức, La Vân Hi nhìn cô, nhắc nhở, "Cẩn thận."

Bạch Lộc ngẩn ra.

Cô vuốt vuốt mái tóc của mình, lắc lắc bàn chân, cười ngây ngô bước đi.

Ngày đó, khi làm bánh táo đỏ cô cho rất nhiều đường vào, Đào Nhạc nếm thử một miếng, nhíu mày nói, "Ngọt quá."

A Bảo vừa ăn một miếng xong liền bỏ đó chạy đi luôn.

Chỉ có Bạch Lộc, ăn bánh táo đỏ ngọt đến phát ngấy, vẫn ngồi cười khúch khích trên ghế sofa, máy bay giấy bay đầy đất.
.......

Từ ngày hôm đó, La Vân Hi phát hiện luôn có người đi theo sau lưng anh, lúc đó mới bắt đầu kì nghỉ hè, anh ngoại trừ đi làm gia sư, thì hay ở cửa hàng phụ giúp bố mẹ.

Quay đầu lại nhìn, người đó làm bộ ngắm phong cảnh, hoặc lấy điện thoại ra bấm bấm.

Đi từng bước một, anh dừng cô cũng dừng.

Thật sự là bị theo dõi?

La Vân Hi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi tiếp, tìm đến một ngõ nhỏ đi nhanh vào, đứng ẩn ở đó để nhìn xem cô có hành động gì tiếp theo.

Quả nhiên, cô đứng tại chỗ nhìn ngang nhìn dọc, vì đánh mất dấu vết, bộ dạng rất đau khổ, dường như chiếc váy cũng đang biểu tình.

La Vân Hi nhìn một lúc, nở nụ cười nhạt, chắp tay ra sau lưng, đi về nhà.

Thật thú vị.

Để xem cô ấy sẽ làm gì tiếp theo.
.....

Cây thất lý hương đã được trồng từ rất lâu về trước, lâu đến mức mỗi ngày đi ngang qua đều có thể ngửi thấy được hương thơm.

Anh không ngờ rằng cô đã đi theo anh một tháng.

Mỗi lần anh quay đầu lại, cô đều ngồi xổm xuống hoặc dựa vào tường chơi điện thoại.

Sau đó thấy anh không mắng cô, không cản cô, Bạch Lộc to gan lớn mật đi song song cùng anh, mỗi lần ngước đầu lên bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô, cô giống như một con chim sẻ bị sợ hãi, ngay lập tức rời mắt đi.

Bóng lưng chàng trai vừa cao to vừa đẹp đẽ, cô ở bên cạnh nhắm mắt đi theo, hôm nay cô mặc một cái váy màu xanh, bông hoa ở mép váy dường như sắp bị cô cầm đến hỏng.

La Vân Hi không cần nghĩ cũng biết cũng biết cô có ý gì.
....
Cô lại đến mua táo đỏ, ngày hôm qua thì mua táo đen, ngày hôm kia thì mua Macaroni, hôm kìa thì mua ngũ chỉ đào lông.

Lần này mang theo bánh táo đỏ đến cho anh.

"Làm, làm hơi nhiều, cho anh, anh thử ăn đi... "

La Vân Hi nhướn mày, bàn tay đang gảy bàn tính dừng lại.

Cô vẫn chưa trả tiền.

Quả nhiên, ngày hôm sau cô vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng, "Hình như hôm qua, em quên chưa trả tiền cho anh?"

Mẹ nhìn anh, ánh mắt nghi vấn, La Vân Hi nói, "Đưa rồi."

Vẻ mặt Bạch Lộc chuyển sang nghi hoặc.

Chưa, rõ ràng chưa đưa mà.

La Vân Hi dừng gảy bàn tính, thừa dịp Trần Lộ không phát hiện, đưa tay ra.

Có quầy hàng ngăn cản, mẹ không nhìn thấy được.

Bạch Lộc nhìn bàn tay đang xòe ra của anh, không nhịn được nở nụ cười, bỏ tiền vào trong lòng bàn tay của anh, thấy mặt anh không có biểu tình gì, tinh nghịch mà cào nhẹ vào tay anh một cái.

Sau đó vội vàng chạy đi, giống như vừa mới trộm gì đó.

Anh vừa bị trêu ghẹo?

----- Bánh táo đỏ quá ngọt.

Cô đi theo anh suốt kì nghỉ hè, La Vân Hi có chút khâm phục sự kiên trì của cô, tận dụng mọi khả năng.

Nhà cô ở Tử Trúc Uyển, cách nhà anh mấy con phố, mỗi khi đi ra ngoài đều dắt theo một con mèo màu cam.

Cô đi đến một cái cây, hai chân chèo lên thân cây, nghiêng người với lấy tổ chim.

Thỉnh thoảng anh nhìn thấy trên tay cô cầm một cây cỏ đã được đan lại thành hình con châu chấu, nhìn khá đẹp.

Buổi tối cô đến quảng trường nhảy khiêu vũ cùng một nhóm cô bác, mỗi lần La Vân Hi mang nước ra cho mẹ, cô sẽ dừng nhảy lại, lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn anh mấy cái, ánh mắt lấp lánh.

Không ngoài dự đoán, mỗi lần cô đều cười rất vui vẻ.

La Vân Hi là một người tương đối lý trí, anh biết rõ bản thân muốn gì, gia đình anh khiến anh biết mình không thể làm càn, từ nhỏ đã được bố mẹ dạy dỗ làm một người đường đường chính chính

Hơn nữa, anh nghĩ rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết được bằng sự cố gắng, buổi tối nào anh cũng chép 《 Luận Ngữ 》, đây là thói quen, từ nhỏ ngày nào bố cũng bắt anh phải tam tỉnh ngô thân để bản thân có ý thức, phải chịu trách nhiệm những việc mình làm.

Thế nhưng khi anh gặp Bạch Lộc, anh đã cảm thấy dường như sự logic của anh đã không còn tồn tại nữa.

Một tháng liền mua táo đỏ, trong nhà cô có nhiều người thiếu máu vậy ư?

Sau kì nghỉ hè, anh không đưa ra bất kì dấu hiệu nào, cũng nên biết khó mà lui chứ nhì.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách anh được, vì anh chưa yêu bao giờ.

Trở lại trường học, bạn cùng phòng đều chơi game, đối với bọn họ, La Vân Hi quá nghiêm túc, không bao giờ trốn học, điểm lúc nào cũng cao, ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng luyện thư pháp.

Đúng là sinh vật ngoài hành tinh.

Nhưng vẫn có nhiều nữ sinh thích anh, ai bảo anh nghiêm cẩn, lịch sự, bộ dáng lại đẹp trai.

Được nhiều người tỏ tình, nhưng anh vẫn không quan tâm, không tỏ thái độ gì.

Mọi người ai cũng nghĩ rằng anh định tu hành.

Không ai nghĩ tầm mắt anh cao, nhưng con người mà, ai mà chẳng có chút tò mò, luôn đoán anh sẽ yêu một cô gái như thế nào.

Bạn cùng phòng của anh - La Âu nói, "Vân Hi a, cậu không định tìm bạn gái à? Cả kí túc xá này còn mỗi cậu FA đó."

Mấy người bạn khác cũng gật đầu hùa theo, "Đúng đấy, trường của chúng ta có nhiều em xinh tươi như thế, cậu nên chọn lấy một người a."

La Vân Hi để sách xuống, nghĩ rồi nói "Cứ để thuận theo tự nhiên đi."

La Âu đặt tay ra sau đầu, giọng điệu nhạo báng, "Tớ thấy a, cần phải có một nữ sinh theo đuổi Vân Hi một cách quyết liệt, nhưng nữ sinh trường chúng ta đều quá dè dặt."

"Nhưng mà, vì cậu ấy không thích nói chuyện, cho nên những cô gái theo đuổi cậu đều bị sợ mà chạy."

Anh lịch sự như vậy, đó chẳng phải là một cách từ chối sao?

"Đó là vì cậu ý không thích a."

Thích, người ta theo đuổi thì cứ để cho người ta tiếp tục theo đuổi.

Không thích, người ta theo đuổi thì cảm thấy phiền không muốn ngươi ta tiếp tục theo đuổi nữa.

Thừa một chữ thôi nhưng tình cảm cách xa vạn dặm.

Lịch để bàn của La Vân Hi màu đỏ tươi sáng, giống táo đỏ.

Táo đỏ.....
.....

Bạch Lộc nằm vùng ở đại học Z đã lâu rồi, mấy hôm nay đều đi đi lại lại ở con phố Mỹ Thực trước cổng trường, uống hết cốc nước chanh này đến cốc nước chanh khác, bụng đều lo căng muốn chết.

Trong một quán mỳ, La Vân Hi và mấy nam sinh đang ăn đồ ăn vặt, nghe bọn bạn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng anh trả lời một câu.

Chủ đề câu chuyện nào là sư muội nào đẹp, nên chơi game như thế nào, rồi họp thành tổ đội đi đánh quái.

La Âu gọi bọn bạn, "Nhìn kìa, bên ngoài có một em gái rất xinh đẹp."

Mấy người bạn gật đầu, "Đẹp quá, mặc đồng phục nhìn lạ lạ, không phải sinh viên của trường chúng ta?"

"Tóc đen, đúng mẫu người tớ thích."

"Hình như em ý đang tìm ai đó?"

La Vân Hi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạch Lộc?

Hôm nay cô mặc một cái váy màu đỏ, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô.

Theo đến tận đây.

Khi các nam sinh ăn xong, sắc trời cũng đã tối, đèn đường phố Mỹ Thực sáng lên.

Chân trời vẫn còn mang theo màu xanh, dần dần tối lại, xa xa không thấy rõ, một cái đèn lồng màu đỏ được treo trước cửa hàng sushi, rực vàng giữa đêm tối.

Cả con đường đều chìm vào trong màn đêm.

La Vân Hi nói muốn mua mấy món đồ, kêu mấy người bạn của mình về trước đi.

Bạch Lộc ngồi ở ghế ngồi công cộng, khuôn mặt đang ủ rũ xoa bóp chân.

Thật là đau nhức, nằm vùng lâu như vậy mà không gặp được anh ý, rõ ràng lúc trước cô thấy anh vào trường này mà.

Nhưng thật là vui, trường học của hai người cách nhau rất gần.

Thôi không sao, ngày mai quay lại a.

Cô ngước lên nhìn ánh đèn đường, tinh thần chiến đấu trong lòng lại được kích hoạt.

Tâm trạng khác nhau, nhìn ánh đèn đường cũng cảm giác được cổ vũ.

Dây buộc tóc bị kéo xuống một cái, cô vô thức kéo lên, sau đó tiếp tục xoa bóp chân.

Lại bị kéo, cô lại kéo lên.

Lại bị kéo xuống.

---- "Ai a?"

Quay người lại muốn mắng chửi người nào dở trò đùa dai.

Khi nhìn thấy người đó, cô đột nhiện không nói lên tiếng.

La Vân Hi đứng ở phía sau cô, đang khoanh tay, phía sau có muôn vàn ánh đàn, nhưng đôi mắt kia lại sáng lấp lánh hữu thần.

Anh còn chưa mở miệng, cô đã có thể tưởng tưởng được thanh âm phát ra.

"Tìm được chưa?" Anh hỏi.

Cô đứng lên, nhìn anh chăm chú, "Tìm được rồi.... "

"Tìm bao lâu rồi?"

"Cũng không lâu lắm, cuối cùng cũng xuất hiện... "

Cuối cùng cũng xuất hiện?

Nghe đến câu đó, La Vân Hi ngẩn người.

Hai người im lặng, đứng đối diện nhau, Bạch Lộc nhịn không được tiến lên, chân như mất sức lực, khụy gối xuống, La Vân Hi đỡ cô.

Anh hình như mới luyện thư pháp xong, không cẩn thận nên góc áo bị dính một ít mực.

Còn có hương thơm của mực viết.

Cô không muốn đứng lên.

Đây là nơi sinh viên đại học hay tụ tập, có rất nhiều cặp đôi, nên hành động của hai người không bị chú ý.

La Vân Hi ho nhẹ, "Ngồi xuống đây đi."

Bạch Lộc cắn môi, từ từ ngồi xuống ghế.

Thấy anh nhấc chân lên, cô vội vàng nói, "Đừng."

La Vân Hi nhìn cô, "Tôi không đi." Nói xong ngồi xuống bên cạnh cô.

Bạch Lộc và anh ngồi gần nhau như vậy, hô hấp của cô không được thuận, cô cầm mép váy, mắt không dám nhìn anh.

Anh nhìn váy cô, "Nó sắp hỏng rồi đấy."

Bạch Lộc bỏ tay ra, hỏi anh, "Anh, anh học năm mấy rồi?"

"Năm hai."

"Còn em?"

"Năm nhất." Cô chỉ về một hướng, vội vàng nói, "Em là sinh viên đại học H, không xa, cách nơi này không xa."

La Vân Hi nhìn theo hướng cô chỉ, "Oh?!"

Cả hai người đều im lặng

Bạch Lộc nhìn anh, khuân mặt sáng sủa, đường nét dịu dàng, cô nhịn không được hỏi ra vấn đề mình quan tâm, "La Vân Hi, anh có bạn gái chưa?" Nói xong liền cầm chặt lấy mép váy.

Dũng cảm lên, Bạch Lộc, ngươi phải can đảm lên một chút.

La Vân Hi nhìn ra sự khẩn trương của cô, anh trầm tư một lúc.

------ Vân Hi, tình yêu là phải thận trọng, nếu ngươi không chắc chắn, thì không nên hứa hẹn với người ta.

Anh nhìn cô, cô còn đang chờ câu trả lời của anh.

"Không còn sớm nữa, buổi tối không an toàn, em trở về đi."

"Có hay không thôi mà."

"Tôi đưa em trở về."

Bạch Lộc ủ rũ, "Được rồi." Sau đó thì thầm, "Thôi, sau này em còn đến nữa."

Đến lúc đó đi thẳng vào trong khoa hỏi thăm là được.

Đêm đó, khoảng cách giữa cô và anh chỉ cách một bàn tay, từ từ đi về đại học H, Bạch Lộc đi sau anh đang muốn vượt lên để nhìn anh, La Vân Hi kéo cô vào bên trong, hai người lại gần nhau hơn nữa.

Cô nhìn anh một cái thật nhanh, sau đó liền cúi đầu xuống.

Thật là vui a!

Một bông hoa từ trên cây rơi xuống, La Vân Hi đi vòng qua, bước chân thương tiếc.

Lục Yên từng rất nhiều lần chụp bóng lưng của anh, sau đó đem ảnh đi rửa rồi đặt dưới gối, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, động viên tinh thần cho bản thân.

Về đến nhà, Đào Nhạc nhìn ra cô có tâm sự, cẩn thận hỏi han, thì ra là thích cậu nhóc ở Vân Phù Cư kia, Đào Nhạc là người từng trải, bà khuyên cô một vài câu.

Không nghĩ rằng Bạch Lộc nói, "Mẹ, con nhìn thấy, con đã nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây không thấy."

Lúc cô nói chuyện, đôi mắt cô sáng lên.

Đào Nhạc mở miệng rồi lại đóng lại, lời vừa đến miệng liền nuốt xuống, bà đốt một điếu thuốc, không có hút, nhìn con gái mình đã rơi vào lưới tình. Mẹ con liên tâm, đúng là luân hồi a.

Con gái bà sẽ gặp được người tốt chứ?

Bạch Lộc vẫn tiếp tục đi đến phố Mỹ Thực, nhưng cũng không dám đi vào khoa của anh hỏi bàn bè anh, anh có bạn gái chưa.

Cô sợ nghe thấy câu trả lời không mong muốn.

Bạch Lộc không thích đọc sách lắm, đại học H rất tốt, là do cô cố gắng hết sức mà thi vào được, học ngành thiết kế thời trang, cô may vá rất giỏi, có thể đem một món đồ cũ thành một món đồ mới khác trước hoàn toàn, cô không thể ngồi học trong một thời gian dài, nhưng nếu muốn cô ngồi trong một thời gian dài, thì chỉ cần cho cô một cây kim, cô có thể may vá quên cả thời gian.

Tập trung cũng là một loại lực lượng mạnh mẽ.

Mấy ngày hôm nay cô đang làm một cái móc treo thìa khóa, trên móc khóa có một sợi dây, trên nút thắt của sợi dây có một quả táo đỏ, trông rất sống động.

La Vân Hi nhiều lần thấy cô đứng ở ven đường, không che ô, da thịt trắng nõn do phơi nắng nên đỏ bừng lên, nhìn thấy anh liền vội vàng chạy tới, im lặng không nói gì, nhìn anh. Ánh mặt trời nóng, nhưng trái tim càng nóng bỏng hơn.

Trên người cô mang theo khí nóng của ánh nắng, La Vân Hi không nhịn được, mở miệng nói, "Sao không che ô?"

Bạch Lộc không nói gì, cô lấy một món đồ từ trong balo ra, đưa đến trước mặt anh, La Vân Hi nhìn thấy, là một cái móc khóa, trên móc có treo một quả táo đỏ.

Anh không nhận, "Đây là gì?"

"Em tự làm."

Cho nên, muốn tặng cho anh sao?

Không đợi anh trả lời, Bạch Lộc cầm móc khóa nhét vào túi quần của anh.

Đầu ngón tay cách lớp vải chạm vào đùi anh, làn da cảm vừa cảm thấy ngứa vừa cảm thấy tê dại.

Ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng to gan lớn mật không có chừng mực.

Làm điều này cần có lý do, mà cô dựa vào lý do gì, chưa có lý do, cô chỉ nghĩ rằng anh sẽ không đẩy cô ra.

Anh nhìn cô, cô cúi đầu, mũi giày ma sát xuống đất, trên đỉnh đầu có một cái dây buộc tóc hình con bướm, gió thổi nhẹ, nó nhẹ nhàng lay động.

Mũi giày ma sát dưới đất một lúc, xuất hiện một cái hố nho nhỏ.

"Hẹn gặp lại." Cô xoay người vội vàng chạy đi.

Còn La Vân Hi, đứng tại chỗ, lấy ra cái móc khóa trong túi quần, im lặng một lúc lâu không nói gì.

Không phải vải trơn, nhìn thấy rõ từng vân vải, sờ sờ, còn có thể cảm nhận được sự thô ráp.

Ánh nắng ngày càng chói chang...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro