CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng hè tháng tám cuối cùng cũng trôi qua, thời tiết Ngô thành vào tháng chín ôn hòa hơn rất nhiều.

Từ sau khi Ôn Cẩn Ngôn bị Thương Trà cự tuyệt, có lẽ là do cảm thấy quá mất mặt, cho nên cũng không thấy hắn qua tìm cô nữa. Con người cao cao tại thượng ấy, sẽ không cho phép có người lấy mặt mũi của hắn đạp trên mặt đất, lần đó chỉ là ngoại lệ duy nhất.

Càng tốt, cô càng được thanh tịnh.

Hôm nay là ngày Thương Trà thử vai, thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời và chút gió thổi nhẹ rất vừa vặn.

Đây là lần thử vai đầu tiên sau khi cô quay lại giới, nên có chị Nhiên đi cùng. Thật ra bản thân cô với cái lưu trình này vốn rất quen thuộc, có thể tự đi một mình, nhưng không biết vì sao chị Nhiên lại cứ phải một hai đòi đưa cô đến chỗ hẹn.

Địa điểm thử vai là ở sân sau một tòa biệt thự. Lúc mấy người Thương Trà đến, khu chờ đã có không ít người, có vẻ cô đến hơi muộn. Phim cung đấu chính là cái kiểu như vậy, có rất nhiều nhân vật, không phải để bồi nữ chính trưởng thành, thì cũng là tặng đầu người cho nữ chính, cứ một đám lại một đám.

Để chuẩn bị cho buổi thử vai, cô cố ý mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu vàng nhạt, sắc vàng nhạt tôn vẻ diễm lệ của cô lên tận cùng, vừa xinh đẹp lại không che giấu nổi chút dịu dàng, giống như khuê phòng đại tiểu thư đi ra từ thời dân quốc.

Rất phù hợp với nhân vật, nền tảng lại tốt, cũng không quá kiêu ngạo.

Cô đi sau Quý Nhiên, nhưng lại giống như tự mang ánh sáng, vừa tiến đến, trong sân nháy mắt liền sáng hơn vài phần.

Đạo diễn nhìn thấy cô thì chấn động: "Ôi! Đây không phải Thương Trà sao? Quý Nhiên à cô giấu người cũng kỹ quá đấy."

Khoảng thời gian trước ông ta cũng nghe được không ít tin đồn cô quay lại giới, nhưng ở trong giới bao lâu rồi, ai lại đi tin vào lời đồn chứ. Mặc dù Thương Trà có nhiều vấn đè ngoài lề, nhưng cô lại là một diễn viên mang linh khí hiếm có, gặp được một diễn viên như vậy, đạo diễn tất nhiên là kinh hỉ.

Thương Trà lễ phép gật đầu, cười cười: "Đạo diễn."

Quý Nhiên tiến lên chào hỏi.

Lần này cô sẽ không để một mình Thương Trà xã giao với những người này, tuyệt không để sự việc tương tự xảy ra lần thứ hai.

Những diễn viên tới thử vai đều ở một bên chờ đợi, bỗng bên cạnh vang lên thanh âm quen thuộc: "Trà Trà cũng tới thử vai à? Định thử nhân vật nào thế?"

Ngữ khí kiều nhu, mang theo chút khoe khoang.

............ Sao ở chỗ này mà cũng đụng phải cô ta nữa chứ? Thương Trà quay đầu, thấy Trần Uyển ở cách đó không xa, ngồi ở đằng trước, hẳn là thử vai nữ hai hoặc nhân vật linh tinh gì đó. Dựa theo nhân khí hiện tại của Trần Uyển, đây cũng là chuyện bình thường.

Cô nhướng mày, cười: "Chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, so ra thì còn kém xa Uyển Uyển."

Quý Nhiên nhăn mày, không kiên nhẫn liếc mắt một cái. Trần Uyển lập tức thành thật, lúc sau mới nhớ ra đối phương đã không phải người đại diện của mình nữa rồi. Cô ta lập tức lạnh mặt, Quý Nhiên cái đồ đàn bà già không biết tốt xấu này, Ôn Cẩn Ngôn đã thu mua Thần Ngu, thế mà chị ta lại vì một người âm dương quái khí như Thương Trà mà chạy ra làm một mình, làm hại cô ta hiện tại tài nguyên đều kém đi rất nhiều.

Ở đây cũng có người nghe được tin tức Quý Nhiên tách ra làm một mình, không khỏi thấy buồn cười, đây là cái loại đầu óc gì chứ. Kể cả Quý Nhiên ra làm một mình, lấy nhân mạch và tài nguyên của cô ấy, các đạo diễn trong giới còn phải nể mặt ba phần, một cái cô nugu Trần Uyển thì tính là cái gì chứ.

Chung quanh có không ít nghệ sĩ, từ lúc Thương Trà tiến vào, liền như có như không nhìn về phía bên này.

Đại đa số đều không biết Quý Nhiên tách ra lập công ty riêng, cho nên ánh mắt nhìn hai người có chút kỳ quái. Vì sao Trần Uyển chỉ dẫn theo trợ lý tới, mà Thương Trà lại là Quý Nhiên tự mình đưa đến, xem ra kể cả Thương Trà có lui vòng hai năm, Quý Nhiên vẫn giống như trước kia rất thưởng thức cô.

Ánh mắt những người này cũng dần dần thay đổi, Quý Nhiên là ai chứ? Chính là người mà đến loại như Trần Uyển cũng có thể dẫn dắt tới mức nổi tiếng, Thương Trà có một lần nữa phất lên cũng là điều dễ hiểu.

Trần Uyển nhắm vai nữ hai, là vai ác sống đến cuối cùng, bị nữ chính gài bẫy dẫn tới liên lụy toàn gia tộc, cuối cùng bị diệt toàn tộc.

Nói thật, Trần Uyển xinh đẹp, vẻ đẹp mang vài phần yêu diễm vài phần khôn khéo, rất thích hợp diễn vai ác. Nhưng kỹ thuật diễn thì thật sự không khen nổi, diễn người xấu toàn là trừng mắt, đạo diễn một bên đứng nhìn chỉ biết trộm thở dài.

Nếu không phải dựa vào nhân khí của cô ta, ai mà muốn mời cái kỹ thuật diễn rác như vậy chứ.

Ông ta lơ đãng quay đầu lại liếc Thương Trà một cái, đáng tiếc, thế mà lại rời giới.

Diễn nhân vật vai ác trong phim cung đấu, nếu kỹ thuật diễn tốt, thực ra rất dễ được khán giả đón nhận.

Tới lượt Thương Trà, đạo diễn nâng cằm, nói với một nhân viên công tác đứng bên cạnh: "Tiểu Trần, cô vào vai nha hoàn, hỗ trợ Thương Trà diễn thử."

Cô gái Tiểu Trần bị kêu tên đang đứng ở bên cạnh Thương Trà.

Thương Trà nhìn cô ấy cười cười, "Cảm ơn."

Tiểu Trần hơi kinh ngạc, "Không có việc gì không có việc gì."

Tức khắc hảo cảm với Thương Trà tăng lên không ít.

Nhân viên công tác như các cô đều là vậy, chỗ nào cần thì gọi tới hỗ trợ, tác dụng chủ yếu là đánh tạp, trợ diễn cho diễn viên. Sao lớn lịch sự như Thương Trà, biết quan tâm, biết ôn tồn nói cảm ơn cũng không nhiều lắm.

Đạo diễn chỉ định đoạn diễn cho Thương Trà, là phân cảnh phi tần nào đó bị trượng hình xử tử. Phi tần này một giây trước khi bị xử tử, còn đang cùng các phi tần khác câu được câu không nói chuyện, một giây sau nàng đã bị hoàng đế phán tử, chúng phi bị lệnh cưỡng chế phải đứng ở một bên quan khán.

Chung quanh đơn giản bày mấy giá quay chụp, nhân viên công tác giơ mấy tấm ván chưa sơn làm chắn, đạo diễn ngồi ở trước máy quay, nhìn diễn viên trên màn ảnh.

Thương Trà tiến vào nhân vật, trơ mắt coi đạo diễn đằng trước như không khí, phảng phất như chỗ đất trống trước mắt kia thực sự như đang xảy ra chuyện lớn gì đó, Tiểu Trần bị cô đắp tay cơ hồ có chút sợ hãi.

Phó đạo diễn cùng đạo diễn liếc nhau, đáy lòng thế nhưng cũng có chút thán phục.

Trong mắt nàng vô bi vô hỉ, sau khi xem xong dường như không có việc gì mà quay quay phân phó nha hoàn: "Nên trở về dùng bữa tối thôi."

Bình thản giống như người đứng tại hiện trường xử tử không phải mình, mà giống như là vừa xem một trò khôi hài, không liên quan gì đến mình, cho nên không quan tâm.

Cô diễn xong cảnh này, liền nhìn thấy Quý Nhiên cười cười. Âm thầm thở ra một hơi, lâu rồi không diễn, cô có chút khẩn trương. Chỉ biết dựa theo lý giải trong lòng đối với nhân vật để diễn, cũng không biết hiệu quả như thế nào.

Đạo diễn có chút buồn bã mất mát.

Đoạn diễn này nhìn đơn giản, kỳ thật rất có tính khảo nghiệm kỹ thuật diễn, lúc cô xem người bị xử tử, cái loại bình tĩnh trong mắt này, giống như nhìn thấu sinh tử, lại như thấy được bản thân mình trong tương lai, coi nhẹ sống chết. Sau khi xem xong, lại rất tự nhiên mà khôi phục vẻ Phật hệ ngày thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Có diễn viên diễn ai cũng giống chính mình, mà cũng có diễn viên diễn nhân vật nào ra nhân vật ấy.

Nếu là diễn, đạo diễn đương nhiên thích người sau hơn.

Mà Thương Trà chính là người sau.

Đối lập hoàn toàn với Trần Uyển vừa rồi, quả thực mỗi một ánh mắt đều nhìn ra đang diễn.

Diễn viên có linh khí như này ...... thực sự hiếm có.

Ông lập tức sảng khoái công bố: "Cô, trở về chờ thông báo."

Không phải nhân vật chủ yếu, một mình ông là có thể quyết định.

Thương Trà có chút kinh hỉ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài: "Cảm ơn đạo diễn."

Nhân vật đầu tiên sau khi quay trở lại, cô rất thấp thỏm, không nghĩ tới lại thuận lợi như thế. Thậm chí thuận lợi đến mức, làm cô có chút lo được lo mất.

Tạm biệt mọi người, Thương Trà và Quý Nhiên cùng nhau trở về, cửa thang máy mở ra, hai người đang định đi vào ——

Lại bị người gọi lại: "Thương Trà?"

Thương Trà giương mắt, một người phụ nữ đeo kính râm đi ra từ thang máy, theo sau là một trợ lý nhỏ đang xách túi. Đôi mắt bị che khuất, nhưng chỉ cần nhìn mũi miệng cũng biết là một mỹ nhân, chắc là nghệ sĩ nào đó khoan thai tới muộn.

Đối phương tháo kính râm xuống, chần chờ nói: "Cô ở chỗ này làm gì? Thử vai?"

Cô nhận ra rồi, đây không phải minh tinh đang nổi Triệu Vi Lam sao? Cô không nhớ rõ lắm, nhưng trước đó cũng có tìm hiểu qua nên biết, cô ta đã nổi tiếng nhiều năm, nhiệt độ vẫn luôn duy trì. Cũng không ngoài ý muốn, đối phương có quen mình là chuyện rất bình thường, hai năm trước cô cũng coi như là người có nhân khí cao.

Nhưng tại sao cô lại không nhớ rõ? Không lẽ người này có liên quan đến Ôn Cẩn Ngôn?

Cô bất động thanh sắc gật đầu, cười cười: "Đúng vậy, Triệu tiểu thư cũng tới thử vai sao?"

Nghĩ đến Triệu Vi Lam được chỉ định là nữ chính của《 tím cấm di mộng 》, gia thế cô ấy tốt như vậy, tài nguyên trước nay đều cực tốt, một vai nữ chính cũng không có gì quá đáng.

Ai ngờ lông mày Triệu Vi Lam hơi nhíu: "Không phải cô đã đồng ý với anh ấy rời khỏi giới giải trí rồi sao?"

Lúc trước cô ta rất chướng mắt Thương Trà vì leo vào hào môn mà từ bỏ sự nghiệp của chính mình, lúc này thấy cô muốn quay lại, thế mà vẫn cảm thấy không vừa mắt.

Cái ngữ khí ngạo mạn này thập phần quen tai, Thương Trà cười khẽ

"Cô!" Triệu Vi Lam có chút tức giận.

Không nghĩ thái độ của Thương Trà lại có lệ như vậy, trước đó để đóng tròn vai thiếu phu nhân hào môn, kể cả cô có không thoải mái cũng muốn ra vẻ rộng lượng.

Quý Nhiên đúng lúc lên tiếng: "Thương Trà, cần phải đi rồi."

Ra khỏi khách sạn, gương mặt Quý Nhiên có chút ý cười, không nói chuyện vừa rồi, chỉ nói: "Gọi Lý Gia Yến đi, chúc mừng một chút."

"Được." Thương Trà gật đầu, bung dù: "Nhưng mà với độ nhận diện hiện giờ của Lý Gia Yến, cứ thế ra ngoài có phải hơi bất tiện không?"

Tin cô quay lại còn chưa công bố, chị Nhiên định chờ khi nào 《 tím cấm di mộng 》 thông báo diễn viên, sau đó nương theo nhiệt độ nhân tiện công bố luôn cả tin ly hôn của cô với Ôn Cẩn Ngôn.

Lúc này, không thích hợp ở bên ngoài rêu rao.

Quý Nhiên dừng một chút, thuận miệng nói: "Vậy tới chỗ cô đi, dù sao cô cũng ở một mình."

"Được nha!"

Hai người thương lượng, quyết định làm một nồi lẩu là tiện nhất. Sau khi tới siêu thị mua đồ ăn, chị Nhiên liền tới nhà Lý Gia Yến.

Thương Trà đối với Lý Gia Yến có chút tò mò, dù sao ngày đầu tiên mất trí nhớ đã nghe được tên hắn. Một mình cô ở trong nhà chế biến bày biện xong, nước cốt lẩu cũng bắt đầu lăn tăn trong nồi. Lúc nồi lẩu đỏ rực đang sôi ùng ục, chuông cửa liền vang lên.

Mở cửa, Quý Nhiên vào trước, đi sau là một thiếu niên cao gầy đeo khẩu trang, cao hơn Quý Nhiên hẳn một cái đầu. Nhìn thấy cô liền lập tức cười, đôi mắt cong cong, đẹp cực kỳ.

Hắn gỡ khẩu trang xuống, gấp không chờ nổi chào hỏi: "Chị Trà Trà! Xin chào, em là Lý Gia Yến!"

Thương Trà "À" một tiếng, trì độn nói: "Xin chào."

Cậu ta quen mình à? Nhưng cô với cậu ta lại không có chút ấn tượng nào.

Không nhớ là đã quên cái gì.

Quý Nhiên xùy một tiếng: "Gia hỏa này, đã sớm ồn ào muốn gặp cô, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội."

"Hả?" Thương Trà mặt ngốc.

Lý Gia Yến không ngại, quen thuộc mà giải thích: "Em cũng học đại học nghệ thuật Ngô Thành, năm trước mới vừa tốt nghiệp."

"Chắc chị Trà Trà không biết, chị chính là thần tượng của rất nhiều sinh viên trong trường chúng ta đó!"

"Phải không?" Thương Trà ngạc nhiên hỏi.

Cô thật đúng là không biết.

"Đương nhiên!" Lý Gia Yến nhìn cô, gật đầu khẳng định.

Thương Trà lúc nổi tiếng còn đang học năm hai, thực sự rất hiếm thấy trong trường, lúc ấy cô chính là nữ thần của đa số sinh viên. Sau đó cô kết hôn, khiến rất nhiều đàn em bị tổn thương tinh thần.

Vị học đệ này rất đáng yêu, Thương Trà vươn tay về phía cậu, chớp mắt một chút rồi cười: "Hiện tại em còn nổi hơn chị nha, về sau mong học đệ chiếu cố nhiều hơn."

Lý Gia Yến vội chùi tay vào quần, mới dám bắt tay cô, cười khoe hàm răng trắng bóc: "Chị yên tâm, nhất định em sẽ chiếu cố học tỷ!" Xem cảnh tượng hai người bọn họ tương thân tương ái, Quý Nhiên nhịn không được, ghét bỏ nói: "Hai đứa bây được rồi đó, có đói bụng không hả?"

Thương Trà lập tức nói: "Tới liền!"

Lý Gia Yến cũng lập tức nhảy nhót đi theo phía sau Quý Nhiên, trông như một chú chó mặt xệ, phe phẩy cái đuôi.

Thương Trà hơi nhướn mày, hai người này ......

Quý Nhiên ngồi xuống, đem văn kiện trong tay đưa cho cô: "Tiện thể cho cô cái này, xử lý tốt sau đó nói cho chị một tiếng."

Cô biết là cái gì, nhận lấy rồi để qua một bên, đồng ý: "Được."

Thử vai xong cũng nên xử lý đến việc ly hôn của cô và Ôn Cẩn Ngôn rồi, xử lý xong xuôi, làm việc mới không có gánh nặng.

Lý Gia Yến liếc văn kiện trên bàn một cái, rất hiểu chuyện không mở miệng hỏi, rất nhanh lại đem đề tài dời đi.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện liên thiên, không khí hài hòa. Nồi lẩu cay sôi lên ùng ục, đồ thả lẩu nổi lên trên, càng thêm vài phần náo nhiệt.

Thương Trà giống như đã lâu không trò chuyện với một cậu trai nhỏ tuổi hơn, vẫn luôn mang theo nụ cười, bình thường khi ở bên Ôn Cẩn Ngôn, cô chỉ có bị chọc giận đến chết.

Lúc bọn họ đang ăn vui vẻ, Quý Nhiên đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, giống như là bị sét đánh cứng đờ tại chỗ.

Bên kia điện thoại, một đại nam nhân mà giọng nói lại có chút ngượng ngùng: "Cái kia, Quý Nhiên à, nhân vật mà...Thương Trà thử vai...... Chúng tôi vừa thương lượng một chút, vẫn là không quá thích hợp."

"Thương Trà... quá tốt, nhà đầu tư sợ lấn át vai chính."

Buổi sáng ông ta còn lời thề son sắt trực tiếp chọn Thương Trà, lúc này lại đổi ý, ít nhiều có chút vả mặt. địa vị Quý Nhiên ở trong giới cũng không thấp, là người không dễ chọc. Nhưng vị kia...... ai còn không dễ chọc hơn, vừa xem liền hiểu.

Quý Nhiên gõ bàn: "Nói thẳng đi, nguyên nhân là gì thế?"

Một nhân vật nhỏ như vậy, đúng là có thể đoạt mắt nhất thời, nhưng suất diễn hữu hạn, sao mà lấn át vai chính được chứ.

Động tác vớt thịt của Thương Trà ngừng lại, giương mắt nhìn chị Nhiên, dự cảm không tốt.

Đạo diễn cũng không không dám nói quá rõ ràng, chỉ hàm hồ mà nhắc nhở: "Kêu Thương Trà xử lý tốt việc nhà đi đã, sau hẵng nói tiếp."

Thương Trà buông chiếc đũa, hỏi: "Có chuyện gì à?"

Cô mơ hồ nghe được một chút, thanh âm tục tằng của đạo diễn đúng là rất dễ lọt vào tai.

"Ừ." Quý Nhiên gật gật đầu, sắc mặt có chút lạnh: "Cô bị đoạt nhân vật rồi."

"Ồ." Thương Trà nhướng mày, thế nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Sớm đã có dự cảm, việc của Ôn Cẩn Ngôn còn chưa giải quyết xong, thì việc cô quay lại giới chắc chắn sẽ không thuận lợi. Nhưng sao hắn biết hôm nay cô đi thử vai?

Là cô ta? Triệu Vi Lam?

Nghĩ tới Triệu Vi Lam cao ngạo lại chướng mắt mình, không lẽ trước đây hai người là tình địch?

Không khí vừa rồi còn náo nhiệt vui vẻ nhất thời an tĩnh lại, tràn ngập xấu hổ. Nước lẩu đã nấu đến vẩn đục, đồ ăn rải rác trôi nổi bên trong, trông không hề hấp dẫn.

Lý Gia Yến đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, thử thăm dò nói: "Học tỷ ——"

Tiếng chuông di động chợt vang lên, Thương Trà cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nhận máy, cười lạnh: "Ôn tổng có việc gì sao?"

Nhắm mắt cũng biết là ai.

Quả nhiên, thanh âm lười nhác lại không vui của Ôn Cẩn Ngôn ở bên tai vang lên: "Triệu Vi Lam nói thấy em đi thử vai?"

Thương Trà cũng không khách khí, cười nhạo: "Biết rõ còn hỏi?"

Một thời gian dài như vậy không gặp hắn, cô cũng sắp quên rồi.

Thế mà vừa có chuyện tốt một cái lại thấy hắn nhảy ra xoát cảm giác tồn tại.

Ôn Cẩn Ngôn dừng một chút, ngữ khí như lạnh vài phần: "Trở về đi, tôi cho người đến đón em."

Vốn nghĩ sau khi cô hết giận sẽ tự trở về, không nghĩ cô gái nhỏ này lại có bản lĩnh thế, không chỉ không về nhà, còn dám đi thử vai.

Tầm mắt Thương Trà quét qua hai người đối diện, ha hả nói: "Được."

Vừa lúc một lần giải quyết cho rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro