CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa.

Ôn Cẩn Ngôn cố ý từ công ty trở về, trong tay còn cầm theo túi giấy, rất ít khi hắn về nhà giữa trưa thế này.

Lúc thay giày, hắn đột nhiên cảm thấy chỗ huyền quan hình như thiếu cái gì đó, hơi kỳ lạ. Trong biệt thự cũng có vẻ trống rỗng, thậm chí cả người làm và quản gia đều có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.

Hắn nhìn về phía quản gia bên cạnh, nhíu mày: "Thương Trà đâu?"

Quản gia do dự nói: "Phu nhân... Bỏ nhà đi rồi."

Cho nên tiên sinh mau đi dỗ người ta đi mà!!!

Ngày đầu tiên phu nhân rời đi, ông rất nhớ đó nha!

"......"

Ôn Cẩn Ngôn nhấc mí mắt nhìn lướt qua: "Cô ấy nói sao?"

"Nói là đi công tác, ở nhà không tiện."

Ôn Cẩn Ngôn dừng một chút, sắc mặt lạnh đi. Chợt nhìn thấy thẻ ngân hàng trên đầu giường, hắn đột nhiên lại trở nên luống cuống.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Trần Hà: "Tra xem Thương Trà đi công tác ở đâu?"

Một mình hắn đứng trong phòng ngủ rộng lớn.

Bỗng nhiên phát hiện, hắn không hề hiểu người vợ hợp pháp đã chung sống với mình hơn hai năm kia, trong thời gian ở bên hắn cô không hề đụng đến một đồng trong thẻ hắn đưa, ngoài chỗ này ra cô còn có thể đi đâu chứ, hắn không hề có một chút manh mối.

Có lẽ, là do hắn chưa bao giờ đi tìm hiểu.

Thương Trà......

Từ phòng khám của Thẩm Hàn Vũ đi ra, Thương Trà trở về nam giang ngự viên, xe taxi phải dừng bên ngoài tiểu khu vì Nam giang ngự viên không cho xe ngoài vào bên trong nội khu.

Lúc xuống xe, cô đột nhiên gặp được ánh mắt mịt mờ thâm ý của chú tài xế đang nhìn mình, không biết có phải do ảo giác không, mà cô có thể thấy rõ mồn một suy nghĩ của ông chú : người trẻ bây giờ chịu chơi vậy sao?

Thương Trà nổi da gà, lập tức đi vào bên trong sảnh căn hộ.

Mặt trời chói chang, mới đi bộ một lát đã không mở được mắt. Cô lấy dù trong túi căng ra, bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt vô tình dừng ngay chỗ cổ tay đang cầm dù của mình, trên đó hiện rõ một vệt đỏ ửng lại hơi sưng lên.

Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của chú tài xế.

"......"

Ôi trời ơiii!

Ôn Cẩn Ngôn cái tên chó này!!!

Bởi vì chuyện xảy ra đêm qua, cho nên hôm nay dù trời nóng cháy da cháy thịt cô vẫn phải mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, để che bớt những dấu vết ái muội không rõ đó, ai ngờ vẫn còn có hai con cá lọt lưới !

Cô lập tức thu dù, thôi, phơi nắng một tẹo cũng không đen được.

Huhu không biết trên đường đi có bao nhiêu người thấy nữa, Thẩm Hàn Vũ có thấy không?

Biểu cảm của cô lúc này trong mắt người khác lại có vẻ rất cô đơn, đến chú bảo vệ ở sảnh cũng nhìn không được, tốt bụng an ủi một câu: "Cháu gái, có chuyện đau lòng sao? Mau vào đi, bên ngoài nắng lắm đó!"

Người Ngô Thành từ trước đến nay đều tình cảm như vậy. Cô nhìn ông chú tốt bụng, cười khẽ: "Cháu vào ngay!"

Lúc lên nhà, vừa ra thang máy, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng mở khóa cửa điện tử từ cách vách. Nhà ở Nam giang ngự viên xây theo kiểu Tây, một tầng hai hộ, ngày hôm qua dọn nhà tới quá mệt mỏi, nên cô cũng không chú ý hàng xóm.

Cô quay đầu lại, kinh ngạc: "Thẩm Hàn Vũ?"

Thẩm Hàn Vũ xoay người nhìn cô, có vẻ cũng rất kinh ngạc, cười: "Thương Trà, cô cũng ở đây?"

Thương Trà có chút kinh hỉ, lời nói cũng nhuốm chút hưng phấn: "Hôm qua tôi mới dọn qua đây, không nghĩ lại trùng hợp như vậy."

Căn hộ này từ khi mua cô chưa ở ngày nào, vừa mới dọn qua nên cũng không quá quen thuộc, tuy đây là tiểu khu xa hoa, trị an rất tốt, nhưng cô vẫn theo thói quen mà nghi thần nghi quỷ, cảm thấy không an toàn.

Lúc này gặp được người quen cho nên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Rõ ràng cô mất trí nhớ, theo lý thì cũng không quá quen thuộc với Thẩm Hàn Vũ.

Có lẽ trước khi mất trí nhớ hắn đã giúp cô rất nhiều, nên bây giờ cô mới tín nhiệm hắn như vậy.

Thẩm hàn Vũ gật đầu: "Là quá trùng hợp."

Thương Trà không muốn quấy rầy quá lâu, cười cười: "Vậy tôi đi trước."

"Được." Thẩm Hàn Vũ nhìn cô cười.

Hai căn hộ cách nhau không xa không gần, trước khi đèn cảm ứng tắt phụp một cái cô có thể mơ hồ thấy được, cặp mắt sau thấu kính kia nổi lên chút ôn nhu như có như không.

Chắc là ảo giác thôi, cô cũng là người khiêm tốn mà.

Thương Trà dùng vân tay, mở cửa đi vào.

Thẩm Hàn Vũ nhìn cửa phòng đối diện khép kín, bỗng nhiên nở nụ cười.

Không khéo, vẫn luôn là hàng xóm.

Dù là trước kia, hay là hiện tại.

Thương Trà vào đến nhà, tùy tiện gọi chút cơm hộp, ở một mình thật ra rất quạnh quẽ, không muốn ăn gì cả. Đang ăn, tiếng chuông di động vang lên không ngừng như thúc giục.

Ngón tay xẹt qua màn hình, thanh âm có chút tức giận của chị Nhiên vang lên: "Thương Trà, hiện tại cô đang ở đâu?"

Thương Trà "A" một tiếng, đột nhiên nhớ ra: "Cái kia...... chị Nhiên, em dọn ra ngoài rồi."

Một lần nữa ký hợp đồng, còn chưa nhận công việc, nhàn tản lâu rồi, cô cũng quên mất là mình chuẩn bị quay lại làm việc.

Quý Nhiên ha hả: "Cô mau đi xem hot search đi."

Nhìn điện thoại bị cắt đứt, Thương Trà trì độn một chút, sau đó mở weibo. Ồ, không đợi cô gõ tìm hot search, vừa mở ra đã đập vào mắt rồi.

# Thương Trà bị quét ra khỏi nhà hào môn, cô đơn đầu đường #

Kem theo đó là ảnh chụp cô mang theo dù, biểu cảm héo bẹp đứng phơi nắng.

Thương Trà: "?"

Đầu đường?

Cô đơn?

Mấy năm nay Ngô Thành phát triển nhanh chóng như vậy sao? Nam giang ngự viên mà cũng coi như là cô đơn đầu đường?

Tuy so ra thì đúng là có kém hơn biệt thự trang viên của Ôn gia một chút, à thì cũng không phải một chút.

—— "Nam giang ngự viên hả? Nhiều minh tinh ở đây lắm đó! Cô đơn như này tôi cũng muốn nha!"

—— "So với ôn gia, đúng thật là hơi cô đơn."

—— "Cũng đúng, cho nên... Lần này là ly hôn thật?"

—— "Tôi có cơ hội rồi?"

—— "Thảm thế! Ly hôn cái là phải về nam giang ngự viên? Tôi cứ nghĩ cổ cũng phải moi được mấy cái biệt thự rồi chứ."

—— "Sự thật nói cho chúng ta biết đừng có si tâm vọng tưởng gả vào hào môn nữa."

Kéo xuống phần bình luận, Thương Trà gọi lại cho Quý Nhiên: "Chị Nhiên, giúp em tìm luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn đi."

Hiện tại cô đã ký hợp đồng với Quý Nhiên, cho nên nhưng việc như ly hôn tất nhiên phải thông báo với chị ấy, để phòng làm việc chuẩn bị trước bản thảo xã giao. Cô muốn nói cho mọi người, mình không phải bị quét ra khỏi hào môn, mà là cô đá Ôn Cẩn Ngôn!

Cô không muốn kéo dài cuộc hôn nhân bất bình đẳng này nữa, toàn thế giới đều cảm thấy là cô bán mạng gả vào hào môn ——

Bọn họ thì biết gì chứ?

Bên kia điện thoại Quý Nhiên trầm mặc vài giây, ngữ khí bình tĩnh: "Nghĩ kỹ rồi?"

Thương Trà biết chị ấy có ý gì, cười nhạo: "Cái này mà còn phải nghĩ?"

Tên đàn ông chó như vậy mà còn không ly hôn, quả thực thiên lý bất dung.

"OK, cô chuẩn bị đi thử vai trước đã, sau đó ly hôn, lợi dụng chút nhiệt này công bố phim mới của cô luôn."

"Được!"

Thương Trà thấy xem thế là đủ rồi, không hổ là chị Nhiên của cô, không lãng phí một chút nhiệt độ nào, coi như tên chó Ôn Cẩn Ngôn kia cũng có chút giá trị. Nhưng mà chị Nhiên tin tưởng cô vậy sao, không cảm thấy có thể có khả năng cô...ừm...lỡ không nhận được vai à?

Cúp điện thoại, di động lại rung không ngừng, cô click mở. Biết ngay, không ngoài dự liệu, tất cả đều là tin nhắn của Lục Văn, phỏng chừng cũng thấy tin tức trên mạng rồi.

Lục Văn: [ trà! Bà bị tên chó kia đuổi ra khỏi nhà hả!! ]

[ ly hôn thật à?! ]

Thương Trà cười cười, trả lời lại: [ là tôi tự dọn ra, ly hôn còn đang suy xét. ]

Sau vài phút, Lục Văn trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua: "Má nó! Có tiền đồ vậy sao? Hóa ra lần trước bà nói thật hả?!"

Thương Trà vuốt vuốt lại tóc, trả lời cô nàng, cuối cùng Lục Văn nói với cô: [ nếu ly hôn nhớ phải nói với tôi đầu tiên! Sau đó tới "Miêu bằng cẩu hữu" ôm ngay một đứa về, một con chó ngoan còn đáng tin cậy hơn tên tra nam kia nhiều. ]

[ được nha. ]

Bên ngoài hình như đang nổi gió, Ngô Thành rất tuyệt, nhưng thời tiết lại không quá dễ thích ứng, trời trở gió còn nhanh hơn người yêu cũ trở mặt. Gió thổi mạnh tới, mang theo chút màu xanh nhạt của cây phi dương, mấy tán cây rậm rạp bên ngoài cửa sổ sát đất sàn sạt rung động.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Thương Trà nhịn không được quay đầu, liếc mắt một cái liền trông thấy một loạt tòa nhà cao tầng hiện đại của Ngô thành sừng sững, cao đến mức từng tầng mây đen như đang đậu trên nóc tòa nhà. Đó là CBD trung tâm của Ngô Thành, nếu cô nhớ không lầm, mấy tòa nhà đó chính là sản nghiệp của tên Ôn Cẩn Ngôn kia, khó trách ở Ngô Thành, dù thân phận cao quý đến đâu thì khi gặp hắn cũng phải cung kính ba phần, mấy tòa office building này còn cao hơn cả mấy tòa chung cư cao cấp trong thành phố.

Cô đứng dậy đóng cửa sổ, quay đầu lại vô tình nhìn thấy tin tức nhảy ra trên điện thoại. Ồ, thế mà lại phát hiện official weibo của Ôn thị phá lệ share lại bài viết của blogger chuyên hóng bát quái, caption cũng rất cao lãnh, chỉ có bốn chữ:

"Không có ly hôn."

—— "Má! Hình như đây là lần đầu tiên chính thức bác bỏ tin đồn hai người bọn họ ly hôn thì phải!"

—— "Chồng tôi lại bị ngâm nước nóng rồi huhu."

—— "Tốc độ nhanh như vậy, đột nhiên tôi chả thấy xíu nào bộ dáng nhanh nhanh chóng chóng muốn ly hôn của Ôn Cẩn Ngôn rồi?"

—— "Ôi tôi điên mẹ rồi, sao tôi lại thấy ngọt vkl thế này?"

—— "Hóa ra là đồn nhảm!"

—— "Thế túm cái quần là có chuyện gì rồi?"

Thương Trà không thể hiểu được, cô cũng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra được không hả, mà dù có là gì đi nữa thì chắc chắn không phải là vì hắn yêu cô. Cô đối với mấy cái tin này hứng thú không lớn, cũng sắp tới ngày thử vai rồi, tập trung tinh lực xem kịch bản hữu dụng hơn nhiều.

Xem kịch bản cũng giống như đọc truyện vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong thư phòng, cửa sổ đóng kín mít, cũng không nhìn thấy biến hóa bên ngoài sắc trời. Thương Trà từ trước đến nay cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, lúc một mình cô thường thích nhốt bản thân trong một không gian kín đáo, không lọt nửa ánh mặt trời, rồi sau đó mở đèn sáng trưng.

...... Có phải rất kỳ quái không?

Không biết qua bao lâu, chuông cửa bỗng vang lên, Thương Trà cầm di động nhìn thời gian ——

Đã 10 giờ rồi, lúc này còn có ai tìm cô chứ?

Chị Nhiên? Cũng không thấy chị ấy báo trước mà?

Ghé sát vào mắt mèo, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn đáng ghét của Ôn Cẩn Ngôn, con ngươi đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, dường như có thể xuyên thấu qua mắt mèo mà thấy cô vậy.

Thương Trà bĩu môi, mở cửa, không chút khách khí: "Anh tới làm gì?"

Ôn Cẩn Ngôn nhìn cô, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung đưa qua, ngữ khí tản mạn như cũ: "Cho em."

Không phải quà giao phó cho trợ lý mua, mà là do buổi chiều hắn hao công đoạt được từ chỗ Sở Thiệu Vân.

Lúc Sở Thiệu Vân đưa chiếc hộp này cho hắn, biểu cảm không khác gì bị dao cùn cứa mất một miếng thịt.

"Cái gì thế?" Thương Trà chần chờ mở ra.

Bên trong là một viên kim cương tự nhiên, nhìn đã biết hàng thượng hạng. Chỉ lớn bằng quả trứng bồ câu, đang lấp lánh dưới ánh đèn.

Hiếm thấy nha! Rốt cuộc không phải màu lam!

Biểu tình bất ngờ của cô trong mắt Ôn Cẩn Ngôn liền biến thành vui sướng. Hắn như có như không hơi câu môi dưới, ngữ khí tùy ý: "Hôm nào tìm một nhà thiết kế, em muốn làm thành cái gì cũng được."

Thương Trà đóng hộp lại, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, chậm rì rì hỏi: "Anh có ý gì?"

Chẳng lẽ đồ chó giờ lại muốn làm người à?

Còn biết xin lỗi?

Ôn Cẩn Ngôn nhìn cô, trầm mặc hai giây, nói: "Cùng tôi trở về."

Thương Trà đưa hộp lại cho hắn, cười cười: "Ngại quá, Ôn tổng đi chuyến này sợ là phải về tay không rồi."

Cô biết loại người kiêu ngạo như Ôn Cẩn Ngôn, làm được đến mức này đã là giới hạn của hắn, cho nên cô cũng không trông cậy hắn có thể cúi đầu xin lỗi. Nếu là cô của trước kia, nói không chừng đã vui vẻ ngoan ngoãn theo hắn về nhà rồi.

Nhưng hiện tại...... Cô không phải là cô trong quá khứ nữa.

Ôn Cẩn Ngôn cũng không cố chấp đưa chiếc hộp lại cho cô, tản mạn hỏi: "Em muốn đi bao lâu?"

Ngữ khí vẫn bình bình như cũ, không chút phập phồng, lạnh như băng, mang theo vẻ ngạo mạn bẩm sinh.

Thương Trà nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cười trào phúng: "Chẳng lẽ ngài không nhìn ra, tôi không muốn trở về sao?"

Ánh mắt lơ đãng của Ôn Cẩn Ngôn lạnh đi vài phần, nhẹ giọng nói: "Vậy chờ khi nào em muốn trở về tôi lại tới đón em."

Thương Trà: "......"

Sao nói chuyện để cho cái tên này hiểu lại khó thế chứ?

Cô hít sâu một hơi, thật sự không muốn cùng hắn đôi co, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ôn tổng không còn việc gì thì mau về đi! Tôi muốn ngủ rồi."

"Hẹn gặp lại!"

Nói xong, cô không hề do dự mà đóng cửa lại.

Thật sự lần đầu tiên thấy người như vậy, nói lời xin lỗi còn cao cao tại thượng như vậy. À không đúng, hắn nào có xin lỗi? Rõ ràng chính là hắn sai, nhưng cái thái độ ngang ngạnh này lại làm cô cảm thấy là do bản thân mình có vấn đề.

Đón cô trở về? Rõ ràng đây chính là ra lệnh.

Ôn Cẩn Ngôn lần đầu tiên bị người ta nhốt ở ngoài cửa, trên mặt lạnh lẽo như kết băng.

Rõ ràng hắn đã cho bậc thang, tự mình mang theo quà tới đón cô.

Nếu như bình thường, ai dám không cho hắn mặt mũi như vậy.

Đi xuống lầu, Trần Hà thấy hắn đi một mình liền sáng tỏ. Anh ta không tiếng động mở cửa xe, tận lực đóng vai một người vô hình.

Phu nhân thật sự thay đổi rồi...

Lần đầu tiên thấy tiên sinh vấp phải trắc trở ở chỗ phu nhân đó nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro