Vì vai ác chết lần thứ tư (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Đường chỉ mặc một lớp trung y màu trắng đã cũ sờn, tóc mai tán loạn, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh.

Y ngẩng đầu lên, tìm đến nơi vừa phát ra thanh âm.

Thanh niên một thân hắc y trong giấc mộng bỗng phảng phất có ngũ quan trùng điệp với thiếu niên tuấn mỹ đang ở trước cửa kia.

"Ngụy......"

Mới gọi ra được một cái họ, dòng ký ức đã bị gián đoạn ngay tại đó.

Tiêu Lẫm di chuyển xe lăn tiến vào tới mép giường Du Đường, hỏi: "Ngươi vừa nói gì vậy?"

Lúc này Du Đường mới thoáng tỉnh táo lại, vươn tay vỗ vỗ lên đầu mấy cái, rồi lắc đầu nói: "Không có gì."

Tiêu Lẫm hơi híp mắt, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Du Đường, hắn hỏi: "Ngươi gặp ác mộng sao?"

"À......thực ra.......cũng không phải ác mộng....." Du Đường không muốn nhắc lại giấc mộng kỳ quái kia, nên chuyển đề tài sang chuyện khác: "Điện ha, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Hiện giờ Bắc Tam thành đã không còn an toàn nữa, trên người của ngươi còn mang theo thương thế...."

"Ta đến thăm ngươi."

Tiêu Lẫm chặn lời Du Đường, hắn tươi cười, lấy từ trong ngực áo ra một cái túi gấm nhỏ màu vàng, đưa cho Du Đường: "Đây là bùa hộ mệnh do ta cầu được ở một ngôi chùa trên đỉnh núi Trần Lộc, ngươi hãy giữ lấy, xem như bùa bình an."

"Cái này....." Tuy rằng đã ở cùng với Tiêu Lẫm được mười mấy ngày, nhưng Du Đường cảm thấy mối quan hệ của hai người vẫn chưa thân cận đến mức này, bèn uyển chuyển từ chối: "Điện hạ, thứ này quá quý giá, ta không dám nhận."

"Chỉ là một cái bùa hộ mệnh thôi, có gì mà quý giá với không quý giá?" Tiêu Lẫm kéo tay Du Đường qua, đặt túi gấm vào lòng bàn tay nam nhân, rồi khép lại hộ y: "Nếu ngươi không cầm thì tức là xem ta như người ngoài."

"........Vậy thì, cảm ơn điện hạ." Du Đường chỉ còn cách nhận lấy cái túi gấm xinh xắn nho nhỏ, y nhìn Tiêu Lẫm nói: "Điện hạ, ta còn chưa kịp thay y phục chỉnh tề, mong ngươi tránh đi một chút."

Nói xong, y gọi với ra thuộc hạ đang đứng bên ngoài: "Tiểu Tứ!"

Một thiếu niên có diện mạo hàm hậu đẩy cửa bước vào: "Tướng quân, có chuyện gì vậy ạ?"

"Bảo nhà bếp làm thêm hai phần thức ăn, mời điện hạ ra ngoài sảnh dùng bữa."

"Vâng!" Vừa rồi, Tiểu Tứ đã thấy Tiêu Lẫm vào phòng, nhưng hắn đã dặn nó không được quấy rầy Du Đường, nên vẫn luôn đứng bên ngoài chờ, hiện tại được gọi đến tên, nó lập tức nhanh nhẹn đi đến ra đằng sau lưng Tiêu Lẫm, đặt tay trên xe lăn: "Điện hạ, tiểu nhân đưa người ra ngoài sảnh."

Tiêu Lẫm ừ một tiếng, để Tiểu Tứ đẩy mình đi.

Du Đường đánh răng súc miệng xong, thay quần áo chỉnh tề, sau đó mới nhìn chằm chằm vào túi gấm trên tay.

Cất lời hỏi hệ thống: Thống Thống, ta cứ có cảm giác hình như Tiêu Lẫm thay đổi?

Du Đường: Trước đó, ta chỉ cần dựa gần hắn một chút là hắn sẽ tránh tránh né né. Lúc chơi ném đá ở bờ sông, ta chỉ cầm tay hắn có một cái, hắn đã cứng đờ cả người .

Du Đường: Nhưng vừa rồi, hắn không chỉ xông thẳng vào phòng ta, mà còn tiếp xúc rất gần gũi với ta, lôi kéo tay của ta, đưa cho ta chiếc bùa hộ mệnh này, tuy rằng những hành động này nghe qua có vẻ rất bình thường, nhưng ta vẫn cảm thấy có chỗ kỳ quái.

Hệ thống nhất châm kiến huyết (*): 【 có khi nào đó là nhân cách khác của hắn không? 】

(*)Nhất châm kiến huyết là chỉ một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu. )

Du Đường: Ừ......quả thực có khả năng này. Nhưng ngươi từng nói nhân cách còn lại của hắn rất nguy hiểm và cực đoan đúng không?

Du Đường: Sao ta nhìn kiểu gì cũng thấy hắn bình thường mà nhỉ?

【 ha ha. 】 hệ thống nghĩ đến Trình Lạc, nhắc nhở Du Đường: 【 ký chủ, vai ác rất giỏi giả vờ, lúc ngài ở cạnh vai ác thì tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác được ạ. 】

Du Đường: Ừ, đã biết.

*

Tuy nói là làm thêm vài món ăn, nhưng từ lâu Bắc Cửu thành đã bị cắt xén quân lương, nhà bếp dùng đủ mọi thủ đoạn, cũng chỉ có thể làm ra vài món ăn đơn giản, lúc bưng lên còn cảm thấy ngượng ngừng.

Nhưng Tiêu Lẫm căn bản không hề để ý, còn nói lời cảm ơn với trù phòng, sau đó một tay cầm cái màn thầu, một tay cầm đôi đũa bắt đầu gắp thức ăn.

Thấy Du Đường đi tới, Tiêu Lẫm còn vẫy tay gọi: "Tướng quân, ngồi xuống cùng ăn đi."

Hạ nhân xung quanh trố mắt nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng vì vị lục hoàng tử điện hạ thoạt nhìn như sống trong nhung lụa từ bé đến lớn này thế mà lại bình dị gần gũi đến thế.

Nhưng bọn họ không biết, khi còn nhỏ Tiêu Lẫm và mẫu phi bị nhốt trong lãnh cung, đồ thiu thối gì cũng đã từng ăn qua cả rồi, hiện giờ đương nhiên là hắn rất thích những món ăn này.

Du Đường ngồi xuống, hỏi hắn: "Điện hạ ăn có hợp khẩu vị không?"

"Ừ, ngon lắm." Tiêu Lẫm dừng đũa một chút, lại tiếp tục nói: "Lúc ta đến đây, nhìn thấy các tướng sĩ trong thành tụ tập ngồi trên đường cái chỉ được ăn chút bánh gạo khô, chẳng lẽ thường ngày các ngươi đều chỉ ăn những thứ kia thôi sao?"

"Ừ." Du Đường nói: "Nói đúng ra là từ ba năm trước, chúng ta bắt đầu phải ăn như thế."

Du Đường không nói tỉ mỉ thêm về việc này, chỉ nghiêm túc nhìn Tiêu Lẫm, nói: "Thế cho nên điện hạ có lẽ có thể hiểu tại sao ta lại nói với ngươi những lời kia rồi?"

"Quân không vì dân, dân sinh oán thán, hiện giờ các tướng sĩ ra chiến trường vì nước hy sinh thân mình cũng không được ăn no, thì làm sao thiên hạ có thể thái bình."

Ánh mắt Tiêu Lẫm hơi lập lòe. Tuy rằng hắn cũng hiểu được Du Đường, nhưng lại không thể thấu hiểu được lối suy nghĩ của người trước mắt.

Kỳ thật, với chiến lực của Bắc Cửu thành hiện tại, nếu Du gia dựng cờ xưng vương, thì cũng không phải việc gì khó khăn.

Nhưng không hề có một người Du gia nào có lối suy nghĩ như vậy.

Du Đường đã từng nói với hắn, thứ bọn họ đang bảo hộ chính là vạn dân của Tiêu Quốc, sau đó là lãnh thổ của Tiêu Quốc.

Đây là định nghĩa của trung thần lương tướng sao?

Quốc gia quan trọng hơn cả tính mạng và thân nhân của chính bọn họ sao.

Thật sự giống hệt như tên phế vật rác rưởi kia.

Rúc vào lòng mẫu phi, nghe bà giảng giải những đạo lý đao to búa lớn.

Dù cho bị khi dễ, bị hành hạ, cũng vẫn muốn giữ vững chuẩn mực làm người.

Ngu ngốc đến mức nực cười.

Bàn tay Tiêu Lẫm đang cầm chiếc bánh màn thầu đột nhiên hơi nhúc nhích, hắn gật đầu, sau đó tiếp tục dùng bữa, đoạn hắn nói: "Du tướng quân, ta hiểu được ý ngươi."

Hắn hứa hẹn: "Đến một ngày nào đó, ta sẽ thay đổi cục diện nơi đây."

Nói mồm thì ai mà không nói được?

Chỉ cần Du Đường có thể để cho hắn sử dụng, về sau ngoan ngoãn dâng binh quyền lên bằng hai tay trao lại cho hắn, những loại lời nói như thế này, Du Đường muốn nghe bao nhiêu hắn sẽ nói cho y nghe bấy nhiêu.

*

Sau khi hai người ăn cơm xong, có binh lính tới báo rằng Tiêu Thịnh Đế phái người đến đây để an ủi Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm thầm cười mỉa mai, an ủi gì chứ, có mà muốn nhìn xem hắn làm như thế nào mà vẫn chưa bị chém chết thì có.

Tên thái giám kia đường xá bôn ba tới đây chỉ để đọc thánh chỉ cho Tiêu Lẫm nghe, thấy thiếu niên được Du Đường đỡ từ dưới đất lên, miễn cưỡng ngồi vào xe lăn, tròng mắt gã đảo qua đảo lại, hư tình giả ý nói: "Điện hạ, bệ hạ nghe nói chân ngài bị thương, cho nên sai nô tài mang theo ngự y trong cung đến đây, để trị thương cho ngài."

"Không cần phải thế......." Tiêu Lẫm nằm ngã ngửa ra xe lăn, tỏ vẻ không còn sức lực, vành mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói: "Chân ta xem như phế bỏ hoàn toàn rồi, hơn mười ngày nay đều chỉ có thể dựa vào xe lăn mới có thể di chuyển, ngự y xem thì cũng có thể làm thế nào, chẳng ai có thể cứu được ta nữa......"

Thoạt nhìn dáng vẻ hắn lúc này cực kỳ suy sút, giọng nói chán chường chậm rãi tự thuật khiến cho người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.

Du Đường đứng bên cạnh mím môi giả vờ nghiêm túc, cố gắng nén cười, nén đến đau cả bụng.

Tên thái giám kia trông vậy mà lại bị lừa qua mặt, ánh mắt nhìn Tiêu Lẫm mang theo ý cười khinh khỉnh, gã giả lả an ủi: "Ôi chao, chuyện cũng đã rồi, điện hạ cũng chớ nên quá thương tâm, dù sao có thể sống sót từ tay sát thủ ngoại tộc, cũng đã là phúc phận đời này của điện hạ."

Sau khi thái giám dẫn theo ngự y rời đi, ánh mắt Tiêu Lẫm dần trở nên lạnh lẽo. Nếu như vừa rồi hắn không giả vờ thê thảm chán đời thì phía bên Tiêu Thịnh Đế nhất định sẽ không yên tâm.

Đối với lão ta, tuy rằng hiện giờ hắn may mắn không chết, nhưng cũng xem như đã trở thành kẻ tàn phế.

Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là có thể khiến cho những kẻ ở kinh thành kia tạm thời thả lỏng cảnh giác với hắn.

Trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tiêu Lẫm vừa quay đầu lại đã bắt được Du Đường đang đứng một bên nhoẻn miệng cười tủm tỉm.

Hắn nhíu mày, hỏi: "Du tướng quân, ngươi cười cái gì?"

------

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro