Vì vai ác chết lần thứ tư (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 ha ha ha ha ha trời ạ! 】 hệ thống nhìn Du Đường bị xỏ mũi dắt đi thì lăn ra đất mà ôm bụng cười.

【 ký chủ, ngài thế mà lại thuận theo ý hắn, bị hắn lừa, giờ còn tận một trăm cái hít đất, ai da, đỉnh, quá đỉnh!】

Du Đường:......

Sự tình phát triển đến mức này, là điều Du Đường chưa bao giờ nghĩ tới.

Tiêu Lẫm nói rằng vì thân phận hắn tôn quý, Du Đường trực tiếp phạt hắn thì có phần không hợp lý, cho nên bảo Du Đường phải nằm ở vị trí thấp hơn, dùng loại tư thế đó để phạt hắn.

Lúc đầu Du Đường còn chưa hiểu ra làm sao, khi đang ngẫm nghĩ về ý tứ trong lời nói của hắn, đã bị các tướng sĩ cùng một giuộc với Tiêu Lẫm hè nhau đẩy ngã lên đệm.

Vừa nhấc mắt một cái, thiếu niên đã đè lên trên người.

"Điện hạ......" Da đầu Du Đường tê dại: "Ta cảm thấy chuyện này không hay lắm......"

"Hay thôi bỏ đi, ta không so đo những chuyện cũ năm xưa nữa, các ngươi cười thì cứ cười thoải mái......." Nói xong, bèn vươn tay định đẩy Tiêu Lẫm ra: "Tư thế này quá xấu hổ, bị các tướng sĩ nhìn thấy thì không hay."

Nhưng thiếu niên mắt điếc tai ngơ, trực tiếp cúi thân xuống, hai cánh môi khép mở, sau đó từ kẽ răng phun ra một chữ .

"Một.........."

Lồng ngực rắn chắc đè lên bàn tay Du Đường đang cố đẩy hắn ra, trong mắt Tiêu Lẫm tiềm tàng nét cười, gương mặt tuấn mỹ cơ hồ muốn dán đến chóp mũi nam nhân nằm bên dưới.

Cả người Du Đường cứng đờ như pho tượng, chỉ có thể trừng mắt với Tiêu Lẫm, muốn chạy cũng không chạy được.

Mà lúc này, đám binh lĩnh già trẻ lớn bé xung quanh cũng đã bắt đầu ồn ào:

"Tướng quân, nếu đã đưa ra trừng phạt, nhất định phải phạt đến cùng!!"

"Điện hạ nhất định phải hít đất đủ một trăm cái!!"

"Bọn ta đếm cho ngươi!"

Du Đường:???

Một đám nam nhân to cao vạm vỡ vậy mà ăn dưa nhiệt tình thế nhỉ, lại còn chê dưa chưa đủ to?

Du Đường tự hỏi ngày thường đối bọn họ đều không tồi, tại sao đến ngay thời khắc mấu chốt, từng người từng người đều thích thú đứng nhìn y gặp họa?

Tức giận rống lên một câu: "Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả chạy mười vòng quanh thao trường cho ta! Chạy chưa xong thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!"

Thế nhưng khi vừa dứt lời, đã nghe bọn họ đồng thanh hô vang.

"Tướng quân thẹn thùng kìa!"

"Ây dô, chắc là tức muốn hộc cả máu ra rồi chứ gì!"

"Ha ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy tướng quân cáu giận như vậy!"

Du Đường: "......"

Y quát to: "Hai mươi vòng! Nói nữa thì chạy 30 vòng! Mau lên, chạy ngay lập tức cho ta!"

Vừa phun câu này ra, tất cả mọi người đều cắm đầu cắm cổ chạy trối chết, góc sân này cũng chỉ còn dư lại mỗi Tiêu Lẫm và Du Đường.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy tướng quân nổi giận đến mức như vậy." Tiêu Lẫm mặc dù đang nói chuyện, nhưng lại vẫn không quên hít đất.

Hắn cúi người đến mức gần như dán sát vào người Du Đường, sau đó khi chống lên, thấy Du Đường đang liếc sang chỗ khác nhằm trốn tránh, bèn cười nói: "Tướng quân làm sao thế?"

Du Đường bất đắc dĩ: "Điện hạ, lúc trước ta đã nói rồi, giữa chúng ta không có khả năng."

"Nhưng ngươi chỉ nói rằng hiện tại không có khả năng." Tiêu Lẫm phản bác: "Sau đó chẳng phải ngươi đã đáp ứng ta rồi sao? Nếu ta tạo ra được thịnh thế cho ngươi xem, ngươi sẽ đồng ý cho ta một cơ hội mà."

"......" Du Đường cạn lời: "Nhưng hành vi lần này của điện hạ, đã khiến cho ta vô cùng bối rối."

"Hành vi của ta?" Tiêu Lẫm đúng tình hợp lý: "Ta chẳng qua chỉ là đang hít đất thôi mà."

"Thanh giả tự thanh, sợ là tướng quân tự mình hiểu sai, hiện giờ lại quay sang trách cứ ta sao."

"Thật là không có đạo lý."

【 ha ha ha ha ha ha!! Tiêu Lẫm quả thực là thiên hạ đệ nhất trợn mắt nói dối! 】 hệ thống cười khanh khách: 【 em cười đến chết mất thôi, ha ha ha ha, chợt phát hiện ra, cười không chết được nha. 】

"???"

Du Đường ngơ ngác ngẩn người ra.

Y trăm triệu lần không ngờ rằng Tiêu Lẫm sẽ trả đũa bằng cách này, lời vừa nói ra, trực tiếp vả mặt không chừa đường lui.

Nhìn nam nhân dưới thân bị hắn nói cho cứng họng, tâm can Tiêu Lẫm chợt ngứa ngáy, hắn lại hạ thấp thân mình xuống, lần này, hắn hạ cơ thể xuống cực thấp, dán sát vào vành tai Du Đường, thì thầm: "Chẳng lẽ là, tướng quân không chịu nổi tư thế của chúng ta hiện giờ?"

"Chẳng lẽ rằng mỗi khi ta tới gần ngươi, ngươi cũng sẽ giống ta, thân thể nóng lên, mặt cũng nóng lên, thậm chí trong thâm tâm sẽ mong chờ được tiếp xúc thân mật hơn, sâu hơn......"

"!!!"

Tiểu tử này! Những lời nói như thế mà hắn cũng không biết xấu hổ dám nói ra miệng!

Quá không biết xấu hổ!

Trong lòng Du Đường điên cuồng suy nghĩ lung ta lung tung, liến thoắng không ngừng.

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm ở chung với Tiêu Lẫm trong dĩ vãng thì những thời điểm như thế này, y càng nói lý lẽ với Tiêu Lẫm thì hắn sẽ càng hăng say trêu chọc y.

Vì thế, Du Đường chỉ đơn giản nhắm chặt mắt lại, không nói lời nào, mặc kệ Tiêu Lẫm tự đếm tự tập hít đất.

Quả nhiên, sau khi xử lý lạnh như vậy xử lý, Tiêu Lẫm cũng không nói chuyện thêm nữa.

Bên tai chỉ còn lại tiếng hơi thở thoáng nhanh hơn và tiếng đếm số khàn khàn khẽ khàng.

"97......"

"98......"

"99......"

Nghe thấy sắp đến số 100, rốt cuộc thì Du Đường cũng mở to mắt, chuẩn bị tốt tư thế để nhổm dậy: "Điện hạ, trong chốc lát hít đất xong rồi, cũng không cần chạy ưm....."

Ngay đồng thời cùng lúc đó, không kịp dự phòng rơi vào một nụ hôn, Tiêu Lẫm áp cả người lên trên, gắt gao ôm chặt lấy Du Đường.

Rõ ràng lúc này đang mới vừa đầu xuân, thời tiết vẫn còn khá lạnh lẽo, thế nhưng nhiệt độ trên người thiếu niên lại nóng hầm hập.

Nụ hôn kia gấp gáp lại hung bạo.

Tựa như dã thú đói khát lâu ngày gặp được miếng mồi ngon.

Du Đường: "......"

Y biết ngay một trăm cái hít đất sẽ không đơn giản kết thúc như vậy mà!

Hơn nữa tiểu tử này cũng quá nhạy cảm rồi!

Làm thế nào mà hít đất thôi cũng có thể......."lên"??

Tiêu Lẫm cảm nhận được Du Đường không chuyên tâm, bèn nhéo gáy y một cái, khiến cho y hoàn hồn, sau đó tiếp tục triền miên dây dưa.

Chờ đến khi Tiêu Lẫm hôn đủ rồi.

Thì hai người đều đã thở hổn hển.

Hai vầng trán tương dán với nhau, giọng Tiêu Lẫm đã khàn khàn, hắn dò hỏi: "Tướng quân, ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Ngươi có cảm thấy rung động không?"

Qua ngần ấy thời gian, Tiêu Lẫm rốt cuộc cũng hiểu được hàm nghĩa của tình yêu.

Mặc dù bị Du Đường cự tuyệt, hắn vẫn luôn muốn thân cận hơn với người này.

Sẽ bởi vì một động tác trong lúc lơ đãng của đối phương, hay vì một câu nói bâng quơ mà vui vẻ cả ngày.

Khi được đôi con ngươi màu nâu kia nhìn chăm chú, trái tim sẽ nhảy nhót rộn ràng.

Khi thấy người ấy cười, hắn cũng sẽ muốn cười.

Khi người ấy tức giận, hắn sẽ cảm thấy thật đáng yêu, còn cầm lòng không đặng mà buông lời trêu ghẹo.

Hắn muốn nhìn thấy thật nhiều biểu cảm trên gương mặt Du Đường.

Muốn hiểu biết về quá khứ của đối phương, muốn chiếm hữu hiện tại, muốn nắm tay nhau cùng bước đến tương lai.

"Không có." Nhưng Du Đường lại trả lời rất dứt khoát.

Đập nát nỗi niềm chờ mong màu phấn hồng đang bọc quanh mình Tiêu Lẫm chỉ trong nháy mắt.

Y đẩy Tiêu Lẫm ra, ngồi dậy: "Điện hạ, nếu như về sau ngươi lại không phân biệt được tình huống mà làm những việc này với ta, cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi."

"Bởi lẽ, nơi này là quân doanh, không phải lầu xanh, ta cũng không phải xướng kĩ (*)mua vui, có thể mặc cho ngươi tùy ý làm bậy."

(*) xướng kĩ : đại khái làm kỹ nữ, gái lầu xanh )

Du Đường cố ý nói thật khó nghe, nói xong thì định bỏ đi, lại bị Tiêu Lẫm bắt lấy cổ tay, kéo xuống ngồi trên chiếc đệm.

Vừa nhíu mày quay đầu, lại thấy Tiêu Lẫm căn bản không hề để lộ bất cứ biểu cảm thương tâm nào trên gương mặt.

Ngược lại còn nhoẻn miệng tươi cười thật ngọt ngào.

Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc thạch nhẹ nhàng cuốn lên một lọn tóc của chính mình, tư thái của thiếu niên lúc này có thể nói là vô cùng quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Hắn nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy ý của tướng quân là, chỉ cần trở về phòng là có thể tùy ý làm bậy sao?"

"Đến lúc đó, ta nguyện vì ngươi mà xướng kĩ mua vui, mặc cho tướng quân có tùy ý làm bậy với ta như thế nào, ta đều chịu được."

Du Đường:???????

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu hoàng tử như này ai mà chịu nổi!!

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro