Vì vai ác chết lần thứ tư (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Đường nghiến răng nghiến lợi: Thống Thống, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi bị câm đâu!

Hệ thống cười khúc khích : 【 ỏ ỏ ỏ, ngượng ngùng kìa ngượng ngùng kìa!】

Du Đường:...... Có quỷ mới ngượng ngùng.

Nói xong, vội vàng gấp bức thư lại, cả giận mắng: Ngươi mau lượn đi! Trói định vào với ngươi một tí riêng tư ta cũng chẳng còn!

【 chậc chậc chậc, ngài đúng là điển hình của miệng thì chê nhưng thân thể thì lại thành thật mà!】

Hệ thống nhún vai, chỉ cần liếc qua là rõ rành rành Du Đường đang xấu hổ gần chết.

Cứ nhìn vành tai phiếm hồng kia đi là biết ngay.

Vì thế, nó cũng biết ý tránh đi, không làm phiền y nữa.

Nhưng mà trong lòng nó cảm thấy rất vui mừng vì Du Đường đã bắt đầu thay đổi.

Nó vẫn luôn hy vọng Du Đường chính là sư tôn của Chủ Thần đại nhân nhà nó.

Cho dù sư tôn ngài có tu vô tình đạo đi chăng nữa thì cũng vì bảo hộ Chủ Thần đại nhân mà chết, nếu thật sự ngài chính là Du Đường, vậy thì vẫn còn linh hồn, vẫn có thể sống lại, thế thì Chủ Thần đại nhân nhà nó cũng không uổng công chờ đợi mười vạn năm ròng rã.

Nhưng mà vẫn còn quá nhiều điểm nghi vấn chưa thể giải thích được.

Có quá ít manh mối để kiểm chứng.

Cho nên vai ác và Du Đường có phải là Chủ Thần đại nhân và sư tôn không, thật đúng là vẫn chưa chắc chắn.

*

Không còn tiếng hệ thống lải nhải bên tai, Du Đường mới tiếp tục đọc bức thư trong tay.

Đầu thư, Tiêu Lẫm hỏi han vài câu ân cần không biết xấu hổ, sau đó mới đề cập đến việc chính.

Phong thư này hắn bí mật gửi tới Bắc thành.

Là vì muốn thông báo cho Du Đường một số tin tức trọng yếu.

Đầu tiên là sau khi Tiêu Lẫm tới kinh thành, việc thứ nhất là gặp mặt Hộ Bộ thượng thư Lưu An.

Hai người thử nhau qua lại vài lần, xác định Lưu An thật sự có ý muốn quy thuận hắn.

Tiếp theo, hai người kiểm kê tính toán quốc khố và thuế ruộng còn thừa, nhận thấy tình hình trước mắt không mấy lạc quan.

Nhưng may mắn làm sao, năm nay phương nam vụ mùa bội thu, có thể bổ khuyết một ít chỗ trống.

Mà lúc này cũng vừa lúc thuế ruộng mỗi năm một lần của bá tánh nộp lên trên, Lưu An phụ trách việc thu thuế vẫn chưa giao nộp lại thuế ruộng cho triều đình.

Lần này, thấy Tiêu Lẫm trở lại kinh thành, biết được tình hình của bắc cảnh hiện tại, Lưu An cũng hết mực lo lắng, sau khi thương lượng, hai người đã cùng đưa ra một quyết định to gan lớn mật.

Trước hết sẽ giấu giếm triều đình, qua mặt Tiêu Thịnh đế, sau đó đưa lương thực bí mật vận chuyện cho tướng sĩ ở Bắc Cửu thành, đền bù một phần quân lương mà triều đình đã khất nợ trước đó.

Bởi lẽ Tiêu Lẫm và Lưu An đều biết rằng, một khi số thuế ruộng này rơi vào tay triều đình, nếu muốn moi lại từ trong miệng của Tiêu Thịnh Đế ra, quả thực là một việc không tưởng.

So với việc quỳ gối trên triều thỉnh cầu hoàng đế ban quân lương xuống, chi bằng tiền trảm hậu tấu, bao giờ bị phát hiện sẽ tính sau.

Nhưng chuyện này liên lụy quá lớn, kế tiếp cần thiết phải xử lý rất nhiều chuyện, thế nên thời gian mà Tiêu Lẫm ở lại kinh thành bị trì hoãn.

Tiếp theo Tiêu Lẫm nhắc tới yến tiệc sinh thần của Tiêu Thịnh Đế, nói rằng lão ta muốn tứ hôn cho hắn.

Đối tượng là nữ nhi của một vị quan thất phẩm, còn nói bóng nói gió rằng, với dáng vẻ tàn tật lúc này của hắn, còn có nữ nhân nguyện ý gả cho hắn đã là phước phận, bảo hắn nên biết tốt xấu.

Vũ nhục công khai như vậy, khiến cho Tiêu Lẫm nhận hết mọi lời cười nhạo trong yến hội.

Trong bức thư, Tiêu Lẫm nhắc đến những chuyện này bằng những từ ngữ nhẹ nhàng khôi hài, còn dí dỏm hỏi Du Đường, nếu như hắn thật sự cưới nữ nhân kia, liệu y có tức giận hay không?

Nhưng người đọc thư lại vô thức siết chặt bức thư, trong lòng lại hận Tiêu Thịnh Đế thêm vài phần.

Tiêu Lẫm giết cha thì lại thế nào, kẻ này thật sự nên giết.

Nói xong hết thảy việc chính, những lời cuối thư của Tiêu Lẫm đều biến thành những câu từ tán tỉnh ngọt ngào.

Thậm chí còn viết thêm vài lời thô tục, khiến Du Đường đọc mà mặt đỏ đến tận mang tai, cuống quýt gấp bức thư lại, còn rót chén trà uống bằng hết thì nỗi lòng mới có thể bình tĩnh trở lại.

Sau đó mới cuộn bức thư lại, châm một mồi lửa, thiêu sạch sẽ.

*

Việc tiếp ứng lương thực do Du Đường tự mình đảm nhiệm.

Đưa theo Lý Văn và hai trăm tinh binh cưỡi ngựa tiến vào Ô Trạch Cốc, chờ ở mặt sau một núi đá vôi.

Ước chừng tầm đâu đó giữa trưa, quả nhiên thấy được hơn trăm chiếc xe đẩy tay ngoi đầu ra từ một sơn cốc, xa phu đánh xe và hộ vệ đều mặc một thân hắc y, ở ngực áo thêu hoa văn đỏ thẫm hình ngọn lửa.

Du Đường biết những người này là tử sĩ do Tiêu Lẫm bồi dưỡng.

Chỉ là trước kia họ vẫn luôn ở kinh thành làm việc dưới mệnh lệnh của Tiêu Lẫm, lần này hắn phái bọn họ đến đây, một là bởi vì nhóm người này có thể tin tưởng được, hai là đưa dần binh lực của bản thân đến bắc cảnh, để chuẩn bị cho công cuộc mưu phản sau này, và cũng là để những thời điểm hắn không có ở đây, những người này có thể thay hắn bảo hộ Du Đường.

"Tướng quân, ta cứ có cảm giác không đúng ở chỗ nào đó." Lý Văn nhướng người lên nhìn, nét mặt nghiêm túc: "Ở Ô Trạch Cốc luôn luôn có tiếng chim hót, hiện giờ lại không hề có chút động tĩnh nào."

Tầm mắt Du Đường khóa chặt trên đội ngũ vận chuyện lương thực, nhíu mày: "Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ một lát đã."

Trong thư Tiêu Lẫm có báo rằng địa điểm gặp mặt là ở Ô Trạch Cốc, cho nên đội ngũ đưa lương cứ đi một đoạn lại thường xuyên ngó quanh quất chú ý tình hình xung quanh, người dẫn đầu đội ngũ hô: "Du tướng quân, ngươi ở đâu?"

Không được đáp lại, gã ta bèn đề cao âm lượng.

Đám người Du Đường vẫn án binh bất động.

Hai bên giằng co như vậy tầm đâu đó nửa khắc, trong cốc đột nhiên truyền ra một tiếng tru của ngao khuyển.

Theo sát đó là tiếng vó ngựa lao rầm rập và tiếng tru tréo hung ác của ngao khuyển như sắp phá tan sơn cốc.

"Tướng quân!! Là người Khắc Thập tộc!!" Sắc mặt Lý Văn tái đi: "Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này?!"

Khắp Thập Tộc là ngoại tộc mạnh nhất trong ba ngoại tộc sẽ vây công Bắc Cửu thành sau này.

Tính tình hoang dã, thân hình cao lớn, giỏi cưỡi ngựa dùng loan đao, nuôi ngao khuyển.

Sức chiến đấu của mỗi cá nhân đều cực kỳ mạnh, sẽ vừa khéo mà xuất hiện ở Ô Trạch Cốc ngay tại thời điểm đám người Du Đường chuẩn bị tiếp ứng lương thực, rõ ràng là do có người đã lặng lẽ mật báo!

"Bên điện hạ có kẻ phản bội!" Nhanh chóng phân tích tình huống bên trong, Du Đường phân phó Lý Văn: "Nơi này để lại cho ta và các huynh đệ, ngươi lập tức trở về thành báo tin, dẫn thêm người tới đây, chỗ lương thảo này chúng ta tuyệt đối không thể mất!"

"Không được!" Lý Văn cự tuyệt: "Tướng quân đi báo tin, ta ở lại đây!"

Với kinh nghiệm hằng năm chinh chiến, Lý Văn và Du Đường nghe thấy tiếng vó ngựa của đối phương là có thể đoán được số lượng của địch nhân hiện giờ hơn họ ba đến bốn lần, hơn nữa khả năng chiến đấu của binh lính Khắc Thập tộc đều rất mạnh, người ở lại nhất định lành ít dữ nhiều.

Lý Văn tuyệt đối không thể để Du Đường mạo hiểm.

"Đi nhanh! Đừng chậm trễ!" Du Đường đẩy mạnh gã một phen, lạnh lùng nói: "Đây là quân lệnh!"

"Tướng quân!!" Lý Văn còn muốn nói thêm.

Đã bị Du Đường cắt ngang, quát lớn: "Ngươi lại tiếp tục trì hoãn thì ai chúng ta cũng không bảo vệ được!"

Lý Văn thấy y đã đưa ra quyết định, biết bản thân có nói gì đi nữa cũng vô dụng.

Bèn quỳ một gối thật mạnh trên mặt đất, cắn răng nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"

"Tướng quân bảo trọng!"

Nói xong, không dám chậm trễ dù chỉ là khoảnh khắc, lập tức ra roi thúc ngựa rời đi.

Đội vận lương ở bên kia đã rút ra vũ khí tùy thân, người dẫn đầu phân phó nhanh chóng dỡ bớt gánh nặng trên ngựa vận lương, gom lương thảo lại một chỗ, sau đó đoàn người nhảy lên ngựa, dàn hàng vây quanh lương thực, bảo vệ quân lương ở giữa, nghiêm túc nhìn thẳng vào đám người Khắc Thập Tộc đã ngoi đầu ra khỏi cánh rừng, đang rầm rập chạy tới.

Trong lòng đã là một mảnh tro tàn.

Xem ra, lần này bọn họ rất có thể sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

Nhiệm vụ mà điện hạ tin tưởng giáo phó, cũng sắp không thể hoàn thành.

Ở khoảnh khắc mà đội ngũ vận lương nản lòng thoái chí, ở một sườn khác của sơn cốc truyền đến tiếng hô vang dội, 200 tướng sĩ mặc nhuyễn giáp cưỡi ngựa chạy tới, tướng quân trẻ tuổi dẫn đầu đội quân xông lên trước nhất, hô to về phía bọn họ: "Bảo vệ tốt lương thảo! Chờ chúng ta qua đó!"

Mọi người vừa nghe, tâm thần lập tức chấn động kịch liệt.

Bởi vì đã được xem qua bức họa, cho nên bọn họ biết người kia chính là chủ tướng quân trấn giữ Bắc Cửu thành, Du Đường, là tướng lãnh tối cao hộ vệ bắc cảnh!

Tức khắc vực dậy tinh thần, nắm thật chặt đao trong tay, chém tới những binh lính Khắc Thập Tộc đã bắt đầu xông lên!

Bọn họ phải chống đỡ được!

Tuyệt đối không thể thua!

Du Đường nhìn đội vận lương bị bao vây, tầm mắt dừng lại ở số người Khắc Thập Tộc ước chừng nhiều hơn bọn họ gấp ba lần, còn dẫn theo hơn mười con ngao khuyển to lớn hung ác, nỗi lòng căng thẳng, sắc mặt nghiêm nghị, nặng nề lại kiên định.

Chỉ hô vang một từ "Giết", rồi dẫn đầu vọt vào trong.

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đường Đường: Mấy người đoán coi lúc nào tui chết?

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro