Chương 10: Lao ngục tai ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Lao ngục tai ương


    Mạn Yêu cứ như vậy bị bắt vào địa lao của Hình Bộ mà không hề được lựa chọn!

    Địa lao của Hình Bộ cùng với địa lao ở nơi khác cũng giống nhau, trừ bỏ cửa lao rắn chắc có khóa sắt ra, thì còn có những hình cụ tàn khốc.

   Mạn Yêu mới vừa bị đẩy mạnh vào nhà lao, một bóng người mảnh khảnh liền vội vàng nhào tới về phía nàng.

    "Chủ tử! Ngài đi nơi nào vậy? Tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vườn trà tại sao lại có nhiều thi thể vậy? Ngài có bị thương hay không....."

    Là Linh nhi, nàng ta vừa thấy Mạn Yêu liền liên tiếp phát ra những câu hỏi khẩn trương lo lắng. Mạn Yêu nghe xong trong lòng ấm áp, vỗ nhè nhẹ vào tay Linh nhi, khẽ mỉm cười nói: "Ta không có việc gì."

    Những người khác đều vây quanh Mạn Yêu, vội vàng kêu lên: "Công tử."


    Linh nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói cho Mạn Yêu biết, buổi sáng bọn họ đi vào vườn trà nhìn thấy đầy đất đều là thi thể lại tìm không thấy nàng, sợ đến muốn chết. Lúc đang chuẩn bị báo quan, liền có người của quan phủ tới cửa, không nói gì mà đem toàn bộ người trong vườn đều bắt tới nơi này, chỉ có Tiêu Sát không có bị bắt, vườn trà bị niêm phong lại.

    Mạn Yêu an ủi nói: "Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu."

    Thần sắc của Mạn Yêu trấn định thong dong, con ngươi trong sáng như có một loại sức mạnh khiến cho lòng người yên ổn, mọi người đều tĩnh lặng lại. Ánh mắt Mạn Yêu dừng ở trên người Trầm Ngư đang đứng đối diện ở trong phòng giam, là người duy nhất nhìn không ra có thần sắc nôn nóng.

    Trầm Ngư thấy Mạn Yêu nhìn lại đây, cười cười, tỏ vẻ đối với lời nói của Mạn Yêu tin tưởng không nghi ngờ.


   Mạn Yêu gật đầu, bắt đầu suy tư, tối hôm qua những người áo đen đó được Tông Chính Vô Ưu xưng là Ô Khiếu Môn rốt cuộc là ai tiêu tiền thuê bọn họ? Mà hơn mười người áo đen ở trong vườn trà đều bị giết chết, tối hôm qua ở bên ngoài vườn trà theo dõi nàng lại là ai? Tông Chính Vô Ưu luôn luôn không thượng triều, tin tức Ly Vương bị ám sát sao lại truyền tới tai Lâm Thiên Hoàng? Thế cho nên Hình Bộ sớm đã phái người đi tới vườn trà bắt người, có phải thật kỳ lạ hay không?

    "Các ngươi sau khi bị bắt vào, bọn họ có khai đường thẩm vấn hay không?" Mạn Yêu hỏi.

    Linh nhi lắc đầu. Lòng Mạn Yêu hơi trầm xuống, bọn họ bắt người nhốt ở đây, cả ngày việc gì cũng không hỏi không thẩm vấn, đang đợi cái gì? Hay là đang đợi ai?

    "Chủ tử, chúng ta thật sự không có việc gì sao" Linh nhi thấy sắc mặt của Mạn Yêu có chút biến hóa, không khỏi lo lắng mà hỏi.


    Mạn Yêu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nếu Hình Bộ thật muốn tra ra người phía sau mướn thích khách hành thích Ly Vương, chúng ta đây nhiều lắm ở chỗ này ngây ngốc hai ba ngày là có thể đi ra ngoài, chỉ sợ......"

    Nàng nói tới đây dừng lại, Linh nhi trừng lớn đôi mắt khẩn trương mà nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp, Mạn Yêu lại không muốn nói nữa. Chỉ sợ bọn họ nghiêm hình bức cung, bất quá là muốn có người chịu tội thay, các nàng muốn từ nơi này đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.

    Linh nhi đợi không được Mạn Yêu nói tiếp, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của nàng cũng ý thức được là việc không tốt, liền thấp giọng nói: "Cùng lắm thì, chúng ta liền phơi bày thân phận ra, xem ai dám động đến một sợi lông của chủ tử?"


    "Không thể." Ánh mắt Mạn Yêu biến đổi, lập tức ngăn cản, trầm giọng dặn dò nói: "Ngươi nhớ kỹ, bất luận phát sinh chuyện gì, thân phận của ta, tuyệt đối không thể nói ra."

   Linh nhi ngạc nhiên hỏi: "Vì sao vậy?"

    Mạn Yêu nhíu mày, ánh mắt thăng trầm vài phần, chậm rãi nói: "Bởi vì thân phận của ta thật mẫn cảm, dễ dàng bị người có tâm lợi dụng."

   Linh nhi chớp chớp mắt, tỏ vẻ không rõ. Mạn Yêu thở dài: "Ly Vương giỏi mưu lược, lần trước dùng kế khiến Bắc Di quốc đại bại, làm cho các nước khác sinh lòng kiêng kị. Cuộc liên hôn lần này, hoàng huynh sở dĩ lựa chọn Ly Vương, rất khó nói trong đó có nguyên nhân này hay không. Mà ta gả lại đây, sau khi bị hắn từ hôn, hoàng đế cố ý đổi người khác, ta lại tranh thủ nửa năm thời gian...... Hiện giờ Ly Vương ở vườn trà của ta bị hành thích, nếu lúc này để cho người khác biết thân phận của ta, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người nghi ngờ. Chủ mưu chân chính sau lưng muốn giết Ly Vương mà chưa được, còn không mượn cơ hội này mà hành động? Nếu không tốt, còn dẫn đến hai nước phát sinh tranh chấp."


    "Như vậy thật phức tạp nha!" Linh nhi ngây người, lại hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ đây?"

    Mạn Yêu trầm mặc một lát, chậm rãi rũ xuống lông mi, ánh mắt sâu thẳm mà mê ly, nhẹ giọng nói: "Hiện tại, chỉ có một người có thể cứu chúng ta......"

    Không khí trong địa lao âm u ẩm ướt, tản ra một mùi ẩm mốc.

    Không bao lâu, Mạn Yêu cảm thấy đầu óc lại bắt đầu hôn mê, cái trán dần dần nóng lên, phong hàn mới giảm xuống giờ có dấu hiệu tăng lên. Thế cho nên thời điểm Tiêu Sát giả làm ngục tốt đưa cơm trà trộn vào, nàng cũng chưa nhận ra hắn. Chờ sau khi nhận ra Tiêu Sát, nàng lặng lẽ ở trong lòng bàn tay Tiêu Sát viết một chữ, Tiêu Sát sửng sốt một chút liền rời đi.


     Tới buổi tối, thân thể Mạn Yêu lại nặng nề, tựa hồ so với tối hôm qua còn nghiêm trọng hơn. Linh nhi sốt ruột đến độ không biết phải làm sao cho phải, vỗ cửa lao ló đầu ra ngoài kêu to: "Người đâu, mau tới đây, chủ tử của ta sinh bệnh, mau giúp ta mời đại phu."

    "Kêu cái gì? Kêu cái gì!" Ngục tốt hùng hùng hổ hổ mà lại đây, khiển trách nói: "Còn sảo biện nữa, lão tử cho roi tới hầu hạ! Ngươi cho rằng các ngươi là ai? Bệnh chết càng tốt, nếu chết rồi, lão tử sẽ không cần vẫn còn ở nơi này canh giữ như vậy!"

    "Ngươi, ngươi ngươi......" Linh nhi tức giận đến nói không nên lời.

     Mạn Yêu mệt mỏi xua tay nói: "Bỏ đi, nói cái gì cũng vô ích. Vào nơi này rồi, bọn họ đã nghĩ cách không cho chúng ta còn sống mà đi ra ngoài."

    Linh nhi nổi giận đối với bóng dáng ngục tốt mắng: "Chó cậy thế chủ! Về sau đừng để cho ta gặp lại các ngươi!"


    Đêm xuống, Mạn Yêu dựa lưng vào vách tường, ngồi ở trên mặt đất hôn mê, đột nhiên bị một chậu nước lạnh tạt xuống cho tỉnh, thân thể nàng run lên, còn chưa có kịp phản ứng, cũng đã bị người khác lôi ra ngoài, nghe được phía sau truyền đến âm thanh hoảng loạn của Linh nhi: "Chủ tử, chủ tử...... Các ngươi làm gì? Các ngươi muốn mang chủ tử ta đi chỗ nào?"

    Mạn Yêu bị đưa tới một gian phòng hành hình, mấy chục loại dụng cụ hành hình theo thứ tự được đặt xếp ở nơi đó, mỗi một loại đều đủ để khiến người sống không bằng chết.

    Lửa cháy thật mạnh trên chậu lửa bên cạnh, bắn ra vô số tiếng tách tách.


     Mạn Yêu bị nha vệ ném xuống mặt đất giống như tấm giẻ lau, mái tóc ướt đẫm dán loạn trên gò má, tay chân tê mỏi đau nhức, cả người không còn sức lực.

    Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy có một người thân mặc quan phục đang đứng trước mặt, hình dáng mập mạp, có một đôi mắt như mắt gà chọi.

    "Dư đại nhân!" Mạn Yêu cảnh giác nhìn gã, nhíu mày hỏi: "Ban ngày các ngươi không khai đường thẩm vấn, bây giờ là nửa đêm ngươi đem ta đưa tới nơi này là có ý gì?"

    Hình Bộ Thượng Thư Dư đại nhân khom lưng ngạc nhiên nói: "Ngươi biết bổn quan? Cũng tốt, bổn quan không cần tốn nhiều miệng lưỡi với ngươi. Đây là tội trạng ngươi kêu thích khách hành thích Ly Vương, chỉ cần ngươi thức thời một chút, ngoan ngoãn mà ký tên, thì sẽ không bị chịu nổi khổ trên da thịt."


    Một tờ giấy nhận tội ném tới trước mặt nàng. Mạn Yêu nhìn lướt qua, nhịn không được cười ra, không có thân phận công chúa Khải Vân quốc, bọn họ thế nhưng an bài cho nàng một cái thân phận gian tế của Bắc Di quốc, muốn không chết cũng không được.

    Mạn Yêu cười khẩy nói: "Ta còn tưởng rằng Dư đại nhân ít nhất cũng khai đường thẩm vấn, không thể ngờ rằng thẩm cũng không cần thẩm, liền trực tiếp bức ta nhận tội!"

    "Việc này không cần thẩm, đã xác thực rõ ràng." Dư đại nhân biểu tình âm hiểm nói.


   Sắc mặt Mạn Yêu nghi hoặc nói: "Xác thực rõ ràng? Xin hỏi đại nhân, ta cùng với Ly Vương không oán không thù, Ly Vương lại là khách của vườn trà ta, ta vì nguyên nhân gì mà muốn giết Ly Vương, chặt đứt con đường tài của mình? Không biết Dư đại nhân từ nơi nào biết được ta là người của Bắc Di quốc? Ngươi có chứng cứ chứng minh thân phận của ta?"

    Giờ này khắc này, nàng chỉ có thể kéo dài thời gian, hy vọng Tiêu Sát có thể mau chóng tìm người tới.

    Dư đại nhân nói: "Chính là bởi vì tra không ra thân phận lai lịch của ngươi, nên ngươi mới càng thêm khả nghi."


    Mạn Yêu trào phúng cười nhạo nói: "Ta là ai ngươi cũng không biết, liền dám bức ta nhận tội? Ngươi cũng không sợ bị tru di cả tộc à?"

    Dư đại nhân ngẩn ra, sắc mặt hơi thay đổi: "Khẩu khí của ngươi thật lớn! Ngươi là ai?"

    Mạn Yêu không đáp, xoay mặt qua. Dư đại nhân nhìn nàng cố ý bày ra thần sắc ngạo mạn lại chắc chắn, không khỏi có vài phần do dự, âm thầm cân nhắc tính toán.

    Lòng Mạn Yêu còn chưa yên, phía sau Dư đại nhân đột nhiên có một người bước ra.


     Người nọ lạnh lùng nói: "Đừng nói lời vô nghĩa với hắn! Dư đại nhân, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra là hắn đang kéo dài thời gian sao?"

   Mạn Yêu vừa nhìn thấy người này, đáy lòng nặng nề trầm xuống, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt, thấp giọng kêu lên: "Thái tử!".

    Quả nhiên là Thái tử Lâm Thiên quốc Tông Chính Tiêu Nhân, y vừa xuất hiện, hết thảy đều không cần nói cũng biết.

    "Ngươi cũng biết bổn Thái tử?" Tông Chính Tiêu Nhân chậm rãi đi đến trước mặt Mạn Yêu, ngồi xổm xuống nhìn nàng, một đôi mắt hồ ly tinh hẹp dài, âm thầm chuyển động xảo trá âm hiểm.

    Mạn Yêu không thể ngờ được y thế nhưng sẽ tự mình ra mặt! Bởi vậy, có thể thấy được, y sợ hãi cỡ nào nếu bị Lâm Thiên Hoàng biết được việc này là do y làm.


    Nàng còn không có trả lời, Tông Chính Tiêu Nhân đã cười lạnh nói: "Nếu ngươi đã biết bổn Thái tử, vậy bổn Thái tử càng không thể để ngươi lưu lại. Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay tội trạng này ngươi phải nhận. Người đâu, để cho hắn ký tên."

    Nói xong, Tông Chính Tiêu Nhân đứng lên đi đến bên chậu lửa, cầm lấy một cây sắt in dấu bị thiêu cháy đến đỏ bừng, xoay người cười lạnh nói: "Nếu hắn không chịu nhận tội, liền lấy mấy thứ này mà hầu hạ hắn cho tốt."

    Tông Chính Tiêu Nhân đem thanh sắt đang đỏ bừng kia ném xuống tới trước mặt Mạn Yêu, hoa lửa văng khắp nơi, hơi nóng trên thanh sắt tỏa ra, thân hình Mạn Yêu không tự chủ được mà run rẩy, cuống quít lắc mình tránh đi.


    Mạn Yêu còn chưa bình tĩnh, đã có ngục tốt nhặt thanh sắt trên mặt đất lên từng bước từng bước tới gần nàng. Mạn Yêu cả người mệt mỏi, lòng bàn tay bị mồ hôi lạnh phủ kín, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Tông Chính Tiêu Nhân, ánh mắt chuyển động, cắn môi nói:

   "Ngươi cho rằng chỉ cần ta nhận, ngươi sẽ bình an không có việc gì sao? Thái tử điện hạ, ta không ngại nói cho ngươi biết, kỳ thật Ly Vương sớm đã biết người thuê hung thủ hành thích hắn là ngươi. Đêm đó, người của Ô Khiếu Môn vừa mới động thủ, hắn đã biết. Hơn nữa, hắn còn biết ngươi từng đi tìm Vô Ẩn Lâu, nhưng mà Vô Ẩn Lâu không có nhận chuyện làm ăn này, cho nên Thái tử điện hạ mới tìm đến Ô Khiếu Môn."

    Tông Chính Tiêu Nhân chấn động, sắc mặt tức khắc biến đổi, nắm chặt cằm Mạn Yêu vội vàng hỏi: "Lời ngươi nói là thật? Ngươi làm sao mà biết được? Việc ta đi tìm Vô Ẩn Lâu hắn đều biết rõ?"


    Mạn Yêu khẳng định nói: "Đúng vậy, chính tai ta nghe được Ly Vương nói với đám người áo đen che mặt. Cho nên ngươi giết ta cũng vô dụng."

     Kỳ thật nàng cũng không xác định, Vô Ẩn Lâu danh tiếng đứng đầu ở trong chốn giang hồ, bất luận chuyện làm ăn có thành hay không, bọn họ đối với thân phận của khách hàng tìm tới tuyệt đối bảo mật, không có khả năng tiết lộ ra ngoài. Tông Chính Vô Ưu từ chỗ nào biết được hay là hắn có phải thật sự biết chuyện này hay không, nàng không dám khẳng định. Bất quá nàng biết, đối với việc chính mình lúc trước tìm Vô Ẩn Lâu điều tra tin tức không sử dụng thân phận công chúa Khải Vân quốc thật sự là một quyết định đúng.


    "Cái gì? Là hắn nói?" Trong mắt Tông Chính Tiêu Nhân hiện lên một tia hoảng loạn, y buông Mạn Yêu ra đứng dậy dạo bước, bước đi hơi loạn, lộ ra sự nôn nóng.

    Mạn Yêu mỉa mai nói: "Thái tử cho rằng, trời đã tối vì sao Ly Vương vẫn còn lưu lại vườn trà chơi cờ cùng với ta?"

    Tông Chính Tiêu Nhân nhìn Mạn Yêu, hỏi ngược lại: "Ý của ngươi là, hắn cố ý bày ra một cái bẫy, chờ ta phái người đi hành thích hắn, hắn nhân cơ hộ này để sưu tập chứng cứ của ta?"

    "Thái tử...... cái này......" Dư đại nhân cũng có chút luống cuống.


    Tông Chính Tiêu Nhân cau mày, ở trong phòng đi qua đi lại, thầm nghĩ trong lòng: Vì sao phụ hoàng mới sáng sớm đã biết việc lão Thất bị ám sát? Đã nhiều năm như thế, lão Thất chưa bao giờ chủ động tiến cung. Mà phụ hoàng luôn luôn đối với mình cũng không phải thực tín nhiệm, lần này vì sao chỉ an bài phe phái của mình là Dư đại nhân phụ trách thẩm tra xử lí vụ án này, chẳng lẽ là cố ý thử mình? Nếu trên tay lão Thất thật sự có chứng cứ, phụ hoàng vì sao còn muốn thử mình?

    Tông Chính Tiêu Nhân bỗng nhiên dừng lại bước chân, thần sắc nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Mạn Yêu, âm hiểm nói: "Lão Thất làm người lạnh lùng, sao có thể sẽ nói với ngươi những chuyện này? Ngươi đừng nói cho bổn Thái tử biết, đây đều là do ngươi đoán mò!"

    Mạn Yêu ngẩn ra, không dự đoán được y nhanh như thế đã nghĩ thông, thế là nói: "Nửa tháng này, mỗi ngày Ly Vương đều đến vườn trà, cùng ta thưởng trà tâm sự, sớm đã quen biết, lại là kỳ phùng địch thủ, đương nhiên coi đối phương là tri kỷ. Cho nên, trong lúc vô ý lộ ra một hai câu, cũng không có gì kỳ lạ."

    Tông Chính Tiêu Nhân nhíu mày một cái, bán tín bán nghi, đi đến bên cạnh Mạn Yêu ngồi xổm xuống, dùng tay bắt mạch nàng, một lát sau ánh mắt của Tông Chính Tiêu Nhân léo lên liền nắm tóc nàng, ánh mắt âm hiểm nói: "Ngươi dám lừa bổn Thái tử, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi! Tri kỷ? Hừ! Ngươi cho rằng tri kỷ của lão Thất là dễ làm như vậy sao? Nếu hắn coi ngươi là tri kỷ, hắn tại sao không giải độc "Tán Hương" cho ngươi? Ngươi trúng độc, hắn lại không có việc gì, đã nói lên hắn đối với ngươi có tâm phòng bị, thử hỏi người như vậy sao có thể coi ngươi là tri kỷ?"

     Mạn Yêu ngẩn ra, quả nhiên nàng trúng "Tán Hương!". Từng nghe qua Tiêu Sát nhắc tới, người trúng phải "Tán Hương" ngửi không thấy mùi, nhưng sẽ khiến cho nội lực hoàn toàn biến mất trong mười hai canh giờ, không những vậy trên người sẽ tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, người chung quanh ngửi được mùi hương này, sẽ khiến cho tâm thần hoảng hốt, cũng sẽ dần dần mất đi nội lực.

    Khó trách Tông Chính Vô Ưu trong lúc chơi cờ đã từng nhìn nàng suy nghĩ xuất thần, nàng gọi vài tiếng, hắn mới hồi phục lại tinh thần, sau đó sắc mặt hắn kỳ lạ, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp. Sau đó hắn dẫn sự chú ý của người áo đen lên người nàng, hẳn là muốn thử xem nàng cùng đám người áo đen đó có phải là đồng bọn hay không! Nhưng rốt cuộc nàng trúng "Tán Hương" như thế nào?

    Càng suy nghĩ cảm giác đầu càng nặng nề, mơ màng sắp ngủ thiếp đi, nhưng bị Tông Chính Tiêu Nhân nắm tóc, da đầu tựa như bị rách ra, đau đớn làm cho thần trí nàng thanh tỉnh đi một chút.


    Nàng bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, hơi suyễn nói: "Mặc kệ như thế nào, thỉnh Thái tử cẩn thận suy ngẫm lại, sự việc có quá nhiều trùng hợp, nhất định sẽ không đơn giản. Ta chỉ là một người không liên quan, ngươi tính giết ta, cũng không giải quyết được bất luận vấn đề gì."

    Thái tử lại ngừng lại, ánh mắt đảo mấy vòng, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói: "Hắn biết thì sao? Hắn sẽ không nói cho phụ hoàng biết, đây là do hắn nợ bổn Thái tử. Dư đại nhân, ngươi nhanh đem người này đi xử lý, đừng lưu lại mối họa."

   Mạn Yêu sửng sốt, xoay nửa ngày, vẫn là trốn không khỏi.


    Dư đại nhân sai người bắt lấy Mạn Yêu, cưỡng bách nàng ấn tay xuống, Mạn Yêu cả người mệt mỏi không còn sức lực, căn bản tránh không được. Nàng nhìn vân tay đỏ tươi trên tờ tội trạng, tựa hồ nghe thấy âm thanh giơ tay chém đầu xuống, lúc này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

    Tông Chính Tiêu Nhân lúc này mới vừa lòng mà rời đi, đi về phía trước dặn dò Dư đại nhân giải quyết hậu quả cho tốt, người của vườn trà đều không thể giữ lại.

    Nghe được như thế, Mạn Yêu cực kỳ tức giận, nàng ngồi dưới đất, mười ngón tay nắm chặt lại, nhìn Tông Chính Tiêu Nhân sải bước đi ra cửa, biến mất ở trong tầm mắt, nàng còn đang suy nghĩ, Tiêu Sát sao còn chưa có xuất hiện? Có phải người nọ không chịu cứu nàng hay không? Nếu người nọ không cứu nàng, nàng có phải còn muốn kiên trì không nói ra thân phận của mình hay không, chờ bị chết oan?


    Mạn Yêu đang suy tư, chợt nghe Dư đại nhân "Ai" một tiếng, ngạc nhiên nói: "Thái Tử điện hạ sao lại quay trở lại?"

    Thái tử đích xác đã trở lại, chẳng qua, y là chậm rãi lui trở về. Sau khi thối lui đến cửa, Mạn Yêu mới nhìn thấy có một thanh kiếm gác ở trên cổ họng y, Dư đại nhân cũng thấy được, sắc mặt biến đổi, thời điểm phải kêu lên "Có thích khách". Lãnh Viêm đã xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.

    Câu nói "Có thích khách" của Dư đại nhân đã nghẹn ở cổ họng, không hô ra thành lời.

    Sau đó, Mạn Yêu mới thấy Ly Vương Tông Chính Vô Ưu bước vào từ phía sau.


     Thái tử hốt hoảng nói "Thất hoàng đệ, ngươi tại sao lại tới đây? Ngươi từ trước tới giờ không đi đến những chỗ này."

    Tông Chính Vô Ưu cười như không cười, giọng nói mang mỉa mai, nói: "Nhị hoàng huynh vì chuyện của hoàng đệ vất vả như thế, làm hoàng đệ, không có lý do gì mà không đến?"

     Ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu lướt qua Thái tử, nhìn Mạn Yêu, chỉ thấy nàng tóc ướt đẫm kết thành từng lọn, sắc mặt khác thường, cả người suy yếu vô lực, liền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Dư đại nhân, trầm giọng hỏi: "Các ngươi dụng hình với nàng?"

(Trong tiếng Hoa, đại từ nhân xưng ngôi thứ ba bất luận là nam hay nữ, chữ viết khác nhau nhưng cách phát âm lại giống nhau đều là "tha" < đọc theo âm tiếng việt>. Cho nên Tông Chính Vô Ưu nói "nàng" ở đây là chỉ Mạn Yêu, người khác không biết cho nên nghĩ rằng Tông Chính Vô Ưu nói "Các ngươi dụng hình với hắn?")


    Dư đại nhân thân hình run rẩy, vội nói: "Không, không có. Hạ quan chỉ là thấy hắn ngủ rồi, có kêu cũng kêu không tỉnh, liền tạt một chút nước lạnh vào mặt hắn."

    Mặt Tông Chính Vô Ưu vẫn như cũ tuấn mỹ tuyệt luân không giống người phàm, mắt hắn như cũ tà vọng lãnh khốc tựa như Diêm La địa ngục. Hắn nhàn nhạt nhàn nhạt hướng về phía Mạn Yêu nhìn thoáng qua.

    Mạn Yêu cảm thấy chân nàng giống như đã bước vào quan tài bị túm lấy trở về. Một hơi nghẹn ở ngực rốt cuộc cũng đã buông xuống, thân thể lại không còn sức chống đỡ, trước khi ngã xuống trên mặt đất, nàng cười nói với Tông Chính Vô Ưu: "Ngươi...... Rốt cuộc đã tới......"


    Tông Chính Vô Ưu ngẩn ra, một nụ cười, một câu nói nhẹ nhàng như vậy lại giống như bao hàm vô số ý nghĩa. Nàng như vậy chắc chắn tin tưởng hắn nhất định sẽ đến sao? Lòng Tông Chính Vô Ưu hơi động, thấy nàng ngã xuống đất, theo bản năng mà lướt qua, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, đem Mạn Yêu ôm vào lòng.

    Lãnh Viêm nâng mắt thấy Tông Chính Vô Ưu ôm Mạn Yêu, lại dường như không có việc gì rũ mắt xuống. Thái tử cùng Dư đại nhân đều sửng sốt, rất là kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, làm như thấy được chuyện lạ lùng nhất trên đời này, cái người lạnh nhạt vô tình cả thị nữ cũng không cho tới gần, thế nhưng đang ôm một người nam nhân vào trong lòng mình? Thật sự là...... không thể tưởng tượng được mà!

    Tông Chính Vô Ưu cũng sửng sốt, cảm thụ được thân hình tinh tế mảnh mai nóng rực trong lòng mình, lại rất tự nhiên, là bởi vì nữ tử này đã định sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người của hắn, cho nên hắn mới có thể làm như thế!

    Hắn nhìn mặt nàng ửng đỏ không bình thường, không tự giác mà nắm chặt cánh tay, ôm nàng đi ra ngoài phòng hành hình.


    Dư đại nhân hoàn hồn, cuống quít ngăn cản "Vương gia xin dừng bước!"

    Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: "Dư đại nhân còn có việc gì"

    Ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nghiêm nghị, Dư đại nhân nhìn thấy trong lòng kinh sợ, Thái tử tiếp lời, nói: "Người trong lòng của Thất hoàng đệ là khâm phạm quan trọng của phụ hoàng, nếu ngươi đem người này mang đi như thế, vậy ngươi kêu Dư đại nhân phải giải thích với phụ hoàng như thế nào? Thất hoàng đệ, ngươi vẫn là đừng làm khó dễ Dư đại nhân!"

    Dư đại nhân liên tục gật đầu, Tông Chính Vô Ưu nhướng mày, trong mắt đã không có kiên nhẫn, nói: "Nên giải thích như thế nào, là việc của các ngươi, không có quan hệ gì đến bổn vương? Người, bổn vương là nhất định sẽ mang đi! Ai muốn người, kêu y tới tìm bổn vương."


     Dư đại nhân nói: "Này, này, này...... Vương gia......"

     Tông Chính Vô Ưu cũng không thèm nhìn tới gã, quay đầu liếc mắt nhìn Thái tử, cười lạnh nói: "Là ai lại muốn mạng của bổn vương lần nữa, trong lòng bổn vương hiểu rõ! Lần này đã là cho y cơ hội cuối cùng, nếu như có lần sau, bổn vương... sẽ không thủ hạ lưu tình, tự giải quyết cho tốt đi! Còn có, Ô Khiếu Môn dám can đảm đối nghịch với bổn vương, trong vòng ba ngày, bổn vương tất sẽ khiến cho Ô Khiếu Môn, từ trên đời này...... Vĩnh, viễn, biến, mất."

    Tông Chính Tiêu Nhân trong lòng rùng mình, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, lại không có mở miệng nói thêm một tiếng nào.

    Dư đại nhân trơ mắt nhìn Ly Vương ôm phạm nhân từ trong lao tù rời đi một cách đường hoàng, gã cúi đầu, không dám hé răng.


****hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro