Chương 11: Chân thành đối đãi lẫn nhau (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Chân thành đối đãi lẫn nhau (1)


    Ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua khe hở của các cành cây, chiếu vào cửa sổ đang mở rộng của căn phòng, lộ ra một bầu không khí ấm áp.

    Tông Chính Vô Ưu ngồi ở bên mép giường, nghiêng đầu chăm chú nhìn dung nhan của nữ tử đang ngủ say. Nàng ngủ thật yên ổn, yên ổn đến khiến cho người hâm mộ.

    Nhất định phải có tình yêu, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện sao? Tình yêu, đối với một người vô tâm vô tình mà nói, là một thứ vô cùng xa lạ!

   Nghĩ đến câu nói trước lúc nàng té xỉu, trong lòng Tông Chính Vô Ưu xẹt qua một cảm giác kỳ lạ. Nàng nói: Ngươi rốt cuộc đã tới!

     Nàng sao khẳng định được là hắn sẽ đến cứu nàng? Nếu hắn không đến nàng sẽ như thế nào? Hắn tự cười giễu, duỗi tay bưng chén thuốc bên cạnh, giờ này nàng cũng nên tỉnh rồi.


     Cũng chính lúc này, Mạn Yêu tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy một nam tử an tĩnh ngồi ở cạnh giường, tay cầm chén thuốc, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy lộ ra dịu dàng, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.

    Mạn Yêu ngẩn ngơ, còn tưởng rằng mình nhìn thấy ảo giác, vội vàng nhắm mắt lại. Khi mở mắt lần nữa, tình cảnh trước mắt không thay đổi, Tông Chính Vô Ưu vẫn còn ở đó, ánh mắt dịu dàng được nàng cho rằng sẽ không có khả năng xuất hiện ở trong đôi mắt kia cũng còn ở đó. Nàng ngây người, nhíu mày, không xác định mà kêu: "Ly Vương...... Điện hạ?"

    Tông Chính Vô Ưu dựa vào thành giường, mái tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung xõa xuống trên giường, cùng với tóc nàng trên gối dây dưa ở bên nhau.


    Hắn "Ân" một tiếng, có một nửa âm là từ xoang mũi vọng lại, giọng điệu lười biếng mà kéo thật dài. Nghe vào trong tai, thật giống như có một bàn tay mềm mại, ở đáy lòng cào nhẹ.

    Hắn rũ lông mi xuống, vươn một bàn tay đỡ nàng dậy, âm thanh nhẹ nhàng, ngữ điệu thong thả nói: "Nàng tỉnh, dậy, uống thuốc."

    Lúc hắn nói những lời này, khóe miệng hơi hơi kéo lên, một nụ cười dịu dàng ấm áp ở bên môi hắn từ từ nở ra.

    Mạn Yêu nhìn đến sửng sốt, vẻ mặt tươi cười như vậy là nàng đã từng tưởng tượng qua khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Nhưng khi ấy, hắn từ từ mở to mắt, trong nháy mắt, nàng liền cho rằng vẻ mặt tươi cười đó có thể là trào phúng, châm chọc, lạnh lùng, tuyệt đối không thể là dịu dàng ấm áp như bây giờ.

    Là nguyên nhân gì khiến cho hắn ở trong một đêm đã hoàn toàn thay đổi thái độ đối với nàng?


    Mạn Yêu cảnh giác ngồi dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn, không có tiếp lấy chén thuốc. "Điện hạ vì sao ở trong phòng ta?" Hỏi xong nàng lập tức cảm thấy không thích hợp, nếu thật là ở trong phòng nàng vậy là hỏng rồi!

    Nàng vội vàng đảo mắt nhìn bốn phía, chăn gấm tơ lụa màu vàng nhạt, giường lớn gỗ Nam, tấm bình phong chạm trổ khắc hoa, những chiếc bình sứ bạch ngọc hoa xanh, làm vật trang trí xa hoa cho căn phòng... nơi nào giống phòng của nàng!

    "Đây...... ta đang ở nơi nào?" Kỳ thật không cần hỏi, nàng cũng biết.

    Tông Chính Vô Ưu cười nói: "Vương phủ của bổn vương. Khu viện này trước nay không có tên, về sau sẽ kêu là Mạn Hương Các."

    Mạn Hương Các? Hắn đây là có ý gì? Mạn Yêu nhíu mày, một bụng nghi vấn.

    "Ngươi......" Nàng do dự mà mở miệng, muốn hỏi chút gì rồi lại không biết nên hỏi cái gì. Bởi vì Tông Chính Vô Ưu giờ phút này biểu tình thật tự nhiên, tự nhiên đến giống như giữa bọn họ vốn là nên như thế.

     Thì ra có một số người, một khi ôn nhu dịu dàng lên so với giết người thì càng đáng sợ hơn. Mạn Yêu cuống quít dời đi ánh mắt, trong lòng thế nhưng đập bình bịch, khống chế không được, nàng kinh hãi vội quay đầu đi.

    Rõ ràng sớm đã qua cái tuổi tác hoài xuân, cũng trải qua tình cảm trắc trở lừa dối, không lý do gì sẽ vì một ánh mắt một nụ cười mà rối loạn đến như vậy! Nhất định là bệnh hồ đồ khiến cho sức chống cự trở nên nhu nhược.

    Hắn đem chén thuốc đưa tới bên môi nàng. Nàng ngơ ngẩn mà nhìn cái tay bưng chén thuốc kia, ngón tay thon dài mạnh mẽ khớp xương rõ ràng. Chủ nhân bàn tay này là Tông Chính Vô Ưu! Hắn...đang đút thuốc cho nàng uống?!


    Ánh mắt nàng nhìn theo bàn tay kia, chậm rãi hướng lên, thấy một gương mặt thật hoàn mỹ, nhắm mắt như tiên, mở mắt tựa như ma. Giờ phút này hắn rũ xuống đôi mắt nhìn nàng, tư thế lười biếng, cả người hắn lộ ra lực hấp dẫn trí mạng, làm cho người không tự giác muốn tới gần.

    Nàng đang suy nghĩ như vậy, không nghĩ tới thần sắc trong lúc có bệnh tái nhợt, vô ý thức nhíu chặt mày, nhẹ cắn môi, một bộ dáng... mê hoặc cỡ nào.

   Tông Chính Vô Ưu thấy nàng chỉ là nhìn hắn sững sờ, ánh mắt hắn chuyển động, như bị mê hoặc, tà mị câu môi, ý tứ không rõ mà cười nói: "Phương pháp đút thuốc như vậy.... nàng không hài lòng?"

    Mạn Yêu hoàn hồn, thấp đầu, đang định duỗi tay đi tiếp lấy chén thuốc, hắn lại bỗng nhiên cầm chén thuốc đưa đến bên môi mình uống một hớp lớn.


    Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa có làm rõ chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bị phóng đại ở trước mắt, tựa hồ có thể cảm giác được lông mi hắn run động. Tay hắn nâng cằm nàng, bàn tay thon dài vô ý thức vuốt ve da thịt trắng nõn bóng loáng của nàng, mà môi hắn...... dán chặt lên đôi môi nõn nà mềm mại của nàng. Cả trái tim nàng đều run lên.

    Hai cánh môi tiếp xúc với nhau, cảm xúc mềm mại chưa kịp cảm nhận, nhẹ nhàng cử động, một dòng điện lưu kỳ dị nháy mắt tập kích toàn thân nàng. Mạn Yêu trừng lớn đôi mắt, trong đầu trống rỗng, nàng đờ người ra nơi đó, hồi lâu cũng chưa có phản ứng, thẳng đến khi nước thuốc đắng chát chảy vào khoang miệng, nàng nhất thời mất đi phản ứng, quên nuốt xuống.

    "Khụ, khụ, khụ......" nàng ho khan kịch liệt, đột nhiên đánh gãy hơi thở ái muội dần dần đang trở nên nồng đậm.

    Mạn Yêu che lại ngực, mặt đều đỏ lên, cực kỳ ảo não mà trừng mắt tên đầu sỏ gây tội, ngoài ý muốn phát hiện, khuôn mặt của Tông Chính Vô Ưu thế nhưng hơi đỏ ửng, nàng còn không kịp thấy rõ ràng, thì đã biến mất vô tăm.


    Tông Chính Vô Ưu nhìn nàng, cười nói: "Nàng, một người thông minh như vậy, sao lại đột nhiên biến ngốc rồi?"

    Mạn Yêu chán nản, nhìn bộ dạng dường như không có việc gì của hắn, nàng một câu cũng nói không nên lời, liền duỗi tay đoạt lấy chén thuốc trong tay hắn, đem nước thuốc đắng chát kia một hơi uống hết, nàng hỏi: "Ngươi, có phải..... bị hồn của người khác nhập vào rồi hay không?"

    Bằng không, nàng nghĩ không ra hắn vì sao đột nhiên giống như là thay đổi thành một người khác.

    Tông Chính Vô Ưu ngạc nhiên hỏi: "Có ý gì?"


    Mạn Yêu lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải không gần nữ sắc sao? Vì sao đột nhiên đổi tính, lần nữa khinh bạc ta, ta chỉ có thể hoài nghi ngươi bị linh hồn của người khác nhập vào thân xác của ngươi mà thôi?"

    Tông Chính Vô Ưu cười rộ lên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Bổn vương nhớ rõ, ngày đó là nàng nhào vào trong ngực ta, chạm vào bổn vương trước."

    Mạn Yêu muốn nói đó là ngoài ý muốn, Tông Chính Vô Ưu đã tiếp lấy chén sứ trong tay nàng để qua một bên, sau đó xoay lại hướng về phía nàng cúi người xuống, Mạn Yêu đã bị hắn vòng ở giữa.


    Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu có chút kỳ lạ, như là dò xét, ngờ vực, lại như là chờ mong cùng trông đợi ...... Hắn bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi chuyển động như có như không, như muốn tiến vào đáy lòng nàng, muốn nhìn thấy linh hồn nàng.

    "Nàng hỏi bổn vương có phải bị hồn người khác nhập vào hay không? Vậy còn nàng? Nàng là bị linh hồn của người khác nhập vào hay là...... nàng nhập vào thân xác của người khác?" Tông Chính Vô Ưu nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, không buông tha bất luận một biểu tình gì của nàng.

    Mạn Yêu trong lòng chấn động, chớp chớp mắt tựa hồ quên mất hô hấp, nàng nghĩ hắn bắt đầu nghi ngờ dò xét?

    "Hôm nay thời tiết thật tốt." Nàng đột nhiên quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ, không hề do dự tách đề tài ra.

    

     Tông Chính Vô Ưu nheo lại mắt phượng, mày rậm thoáng nhíu nhẹ, không tiếp lời nói của nàng, cũng không tiếp tục đề tài này. Hắn vẫn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn một hồi lâu mới chậm rãi ngồi dậy, đi đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía Mạn Yêu, khoanh tay đứng đó.

     Ánh nắng tươi đẹp chiếu lên trên người hắn, tỏa ra một tầng vầng sáng vàng ấm áp nhu hòa, lại che dấu không được hơi thở lạnh giá sớm đã thâm nhập vào trong xương cốt.

    Hắn nghĩ thầm: Lòng phòng bị của nữ tử này thật cẩn trọng!

    Hắn liền chuyển đề tài, âm thanh khôi phục như thường, nói: "Vì sao nàng kêu người tới tìm bổn vương? Nàng dựa vào đâu khẳng định, bổn vương sẽ đi cứu nàng?"


    Người như hắn, chỉ có thói quen khống chế người khác, sẽ không thích mình bị người khác khống chế. Mạn Yêu trong lòng hiểu rõ, nhẹ nhàng cười, xuống đất phủ thêm áo ngoài, đi đến phía trước cửa sổ cùng sóng vai đứng cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta không xác định điện hạ có đến hay không, nhưng ta chỉ biết rằng, có thể mang ta rời khỏi lao ngục, chỉ có một mình điện hạ mà thôi."

    "Vì sao?" Tông Chính Vô Ưu vẫn như cũ không có quay đầu lại.

     Những khóm hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, cành lá tươi tốt, trời xanh nước biếc. Mạn Yêu quay đầu, nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ của nam tử, cười nhẹ nói: "Bởi vì ngươi biết ta không phải là hung thủ, cũng bởi vì, ngươi đối với cờ tướng ...... đam mê sâu sắc." Hắn sẽ cứu nàng, không chỉ bởi vì kỳ phùng địch thủ hâm mộ lẫn nhau, huống chi trên người nàng có bí mật mà hắn muốn biết.


    Tông Chính Cô Ưu liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm khó hiểu, nói: "Nữ nhân quá ngốc, dễ dàng khiến cho người sinh lòng chán ghét, nhưng mà quá thông minh.....cũng không tốt, sẽ khiến cho người sinh lòng sợ hãi. Nàng có thể, thích hợp...... ngốc một chút." Bọn họ đều là người cẩn thận, mỗi một câu, đều phỏng đoán cân nhắc lẫn nhau.

    Mạn Yêu hơi ngước mắt, nhìn về phía mây bay nơi chân trời, trời cao vô tận. Mạn Yêu cười, ngoài miệng không nói, trong lòng lại nói: Ở chung với nàng, sẽ khiến cho người sinh lòng sợ hãi sao? Nếu có thể, nàng cũng muốn sống đơn giản một chút. Chính là, ở thế giới này, cùng với những người giống như hắn giao tiếp, người thông minh còn khó có thể ứng phó, huống chi là ngu ngốc, ngu ngốc sợ sẽ trở thành con cá trên thớt của người khác. Nhưng nàng không muốn trở thành cá trên thớt, tùy lúc đều có khả năng vứt bỏ tánh mạng. Cho nên, nàng nhìn vào đôi mắt của Tông Chính Vô Ưu, càng đoán không ra, nàng càng nhắc nhở chính mình phải bảo trì thanh tỉnh cùng khoảng cách, phải cẩn thận, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.


   Bọn họ nhìn chăm chú vào nhau, hai đôi mắt đen nhánh, một đôi nhìn như trong sáng, kỳ thật lưu chuyển trí tuệ thông minh; một đôi ấm áp, nhưng lại vẫn như cũ lạnh giá như hồ băng.

    Mạn Yêu muốn xuyên qua đôi mắt của Tông Chính Vô Ưu, để nhìn thấy đáy lòng hắn.

   Tông Chính Vô Ưu lại muốn xuyên qua thân thể nàng, để nhìn thấy linh hồn của nàng.

    Trong không khí yên tĩnh không một tiếng động.

     Gió nổi lên, không biết từ nơi nào cuốn tới một chiếc lá, bay lượn giữa tầm mắt đang nhìn nhau của bọn họ.


    Mạn Yêu giơ tay, chiếc lá xanh biếc dừng ở lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, nàng rũ mắt nhẹ nhàng cười, trông rất đẹp mắt.

    Tông Chính Vô Ưu bừng tỉnh, bỗng có loại xúc động, muốn đem chiếc lá và cả bàn tay mỹ lệ kia cùng nắm lấy. Hắn thu hồi ánh mắt, theo bản năng mà chuyển đề tài, tầm mắt bay bổng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như thế nào cũng không thể tập trung nhìn về một chỗ.

   Hắn nói: "Nàng là nữ tử cẩn trọng nhất mà bổn vương đã từng gặp."

    Mạn Yêu lại nói: "Ta cẩn trọng, là bởi vì điện hạ chưa từng thản nhiên đối đãi." Đương nhiên, nàng cũng không chờ mong người như hắn có thể thản nhiên đối đãi với nàng.


    Tông Chính Vô Ưu ngoái đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc. Mạn Yêu nhàn nhạt nói: "Đã từng...... có người nói ta giống như là một tấm gương!"

    Bên ngoài tấm gương người ta đối đãi nàng như thế nào, trong gương nàng sẽ đối đãi người ta như thế nấy. Bởi vì nàng có ý thức bảo hộ bản thân rất mạnh mẽ. Nếu như bị thương tổn, nàng cũng sẽ không hận, mà là lựa chọn quên đi, triệt triệt để để mà quên. Bởi vì hận một người, cũng sẽ phải trả giá bằng chính cảm tình của mình, như thế sẽ rất mệt mỏi.

    "Tấm gương?" Tông Chính Vô Ưu lặp lại, cười nói: "Nói như vậy, thành ra bổn vương không phải?"


    Mạn Yêu cười nhẹ nói: "Không dám! Chẳng qua điện hạ, lúc nào cũng có lòng nghi ngờ, bảo ta làm sao ...... đối đãi chân thành đây?" Mạn Yêu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nàng không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào, nhưng những lời này là lời nói thật lòng của nàng.

    Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lưu chuyển ở trên mặt nàng, lúc này đây, ánh mắt nàng thản nhiên, mà phía sau thản nhiên, còn có tang thương không kịp thu hồi lại. Hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt biến ảo, thâm trầm khó dò, bỗng nhiên nở nụ cười.

    Mạn Yêu nhíu mày chăm chú nhìn hắn, bị hắn cười mà không rõ nguyên do.

   Tông Chính Vô Ưu đột nhiên nắm tay nàng, Mạn Yêu thân mình cứng đờ, thần sắc hắn tự nhiên mà nói với nàng: "Thân thể nàng mới khỏi, phải nghỉ ngơi nhiều."


    Mạn Yêu theo trực giác muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt. Ánh mắt hắn ôn nhu như thế, nhưng lại không có chút ấm áp nào, lạnh băng cũng giống như tay hắn.

    Nàng bỗng nhiên suy nghĩ, cần phải sưởi ấm như thế nào mới có thể khiến cho một bàn tay như thế hồi phục lại độ ấm bình thường?

    Nàng không tự chủ được mà đi theo hắn trở về giường, được hắn đỡ nằm xuống, vẫn không thể thích ứng được tâm trạng thình lình chuyển biến của hắn.

   "Sao vậy, còn không quen?" Tông Chính Vô Ưu vẫn như cũ nắm tay nàng, nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của nàng, cười hỏi.


    Ánh mắt Mạn Yêu lưu chuyển ở trên mặt hắn, không phải không quen, mà là cực kỳ không quen! Hắn hỉ nộ vô thường, nàng có thể thích ứng, nhưng hắn thỉnh thoảng ôn nhu, lại làm cho nàng có chút không biết làm sao mới phải, theo không kịp tiết tấu của hắn.

    "Điện hạ......" Nàng còn đang tìm từ, đã bị hắn bá đạo lấy đầu ngón tay đè lên đôi môi. Hắn nói: "Về sau khi không có người, nàng có thể kêu tên bổn vương."

    Hắn nói nghiêm túc, sau đó lại phát ra âm thanh ôn nhu: "Từ từ nàng sẽ quen. A Mạn... nàng..... trước hãy nghỉ ngơi, buổi chiều ta lại đến thăm nàng." Hắn buông tay nàng ra, không đợi nàng lại mở miệng, hắn đã xoay người ra cửa.


    Sau khi rời đi, khóe miệng Tông Chính Vô Ưu hơi hơi cong lên, ở chỗ không người tà mị mà lạnh lùng cười, hắn suy nghĩ có lẽ thói quen của một nữ nhân, không có khó như trong tưởng tượng của hắn.

    Mạn Yêu khẽ dựa vào thành giường, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác lạnh băng của hắn, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng thanh nhã dần dần đi xa, nàng suy nghĩ thất thần. Hồi tưởng mỗi khi gặp mặt, hắn đều có biểu hiện khác nhau.

    Lần đầu tiên, trên đại điện hoàng cung, hắn kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì, kỳ thật là âm thầm cùng Hoàng đế phân cao thấp, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà hận đến như vậy, làm cho hắn phải dùng phương thức cực đoan để tránh cho mình nhìn thấy phụ thân mình?


     Lần thứ hai, hắn lạnh nhạt thâm trầm, hành sự ngoan tuyệt, coi nữ tử như rắn rết, lại vì một Cửu hoàng đệ không cùng mẹ sinh ra mà thủ hạ lưu tình.

    Lần thứ ba ở vườn trà Long Nguyệt, hắn liếc mắt một cái là nhìn thấu sự tuyệt diệu của thông đạo tối tăm, một câu "mắt như lưu li, người như nguyệt hoa" đối với nàng khen ngợi không chút thô tục, "nữ tử phải như thế" chỉ là một câu đã nói toạc ra việc nàng nữ giả nam trang.

     Lần lượt nếm các loại trà hoa quả, ánh mắt ảm đạm rồi lóe sáng, cùng với hoài niệm đau thương bị che dấu ở đáy mắt.


    Trong nửa tháng hắn lưu luyến ở vườn trà, thân ảnh cô đơn tịch mịch, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn chăm chú về phía nàng, mang theo tìm tòi dò xét cùng trông mong.

    Cuối cùng có một ngày hắn nói với nàng, là nữ tử hẳn là nên ở nhà chờ đợi gả chồng sinh con, hắn không hề có thái độ kinh ngạc khi nghe ý nghĩ của nàng trái với những nữ tử thời này, rồi cười nói muốn dạy nàng chơi cờ.

    Những điều đó suy nghĩ cặn kẽ lại, có lẽ mỗi một bước hắn đều là tỉ mỉ dò xét. Nhưng hắn là vì việc gì mà muốn hao tốn tâm tư như thế để tìm kiếm một người hiện đại?



*****hết chương 11





     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro