17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seong Wu hết sức phấn khởi, vẫn chưa đi đến cửa phòng của mình, đã bị Chung Mi kéo.

“Seong Wu, chàng chạy đi nơi nào? Em tìm chàng đã lâu!” Chung Mi kéo tay Seong Wu, nũng nịu cùng với giậm chân quá mức.

“Có chuyện gì không?”
Seong Wu không chịu được bỏ qua tay Chung Mi, hắn hiện tại thầm nghĩ mau mau thu thập xong quần áo, rời đi cái chỗ này.

“Đương nhiên là có chuyện quan trọng.” Chung Mi thẹn thùng vô hạn gục đầu xuống. “Cha… Cha ở đại sảnh chờ chàng, bảo là có lời muốn nói với chàng.”

“Hắn có chuyện muốn nói với ta, nhưng ta không có chuyện muốn nói với hắn.”

Seong Wu xoay người liền hướng vào trong phòng, Chung Mi thấy thế cũng đi theo vào.

“Sao chàng lại nói như thế? Cha thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Đi, em cùng đi với chàng.”

“Ngươi đừng phiền nữa.” Seong Wu không vui nhăn nhó gương mặt, bận rộn bắt đầu thu thập quần áo.

“Chàng đang làm gì?” Thấy Seong Wu đang thu thập quần áo, Chung Mi không hiểu hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”

“Ta thu thập quần áo, chuẩn bị về nhà.”

“Về nhà? Ở đây không phải nhà của chàng?”

“Kim đại tiểu thư, ngươi có lầm hay không?” Seong Wu giễu cợt: “Ta họ Ong không phải họ Kim, không hề có bất kỳ quan hệ gì với các ngươi, sao ở đây lại là nhà của ta?”

“Ở đây sớm muộn gì cũng là nhà của chàng.” Chung Mi xấu hổ tnói: “Chỉ cần chúng ta thành thân, ở đây không phải là nhà chàng sao?”

“Thành thân?” Nghe vậy, Seong Wu nhíu mày, cười nói: “Khi nào ta nói thành thân với ngươi ?”

“Chàng nói chàng không muốn thành thân sớm? Không sao, em có thể nói cho cha hiểu, hoãn việc hôn nhân của chúng ta lại một chút.”

“Tốt! Ngươi nói chậm một chút thì chậm một chút.”

“Vậy chậm tới khi nào? Nửa năm hay là một năm?”

“Ta nghĩ chậm đến kiếp sau!” Seong Wu cười lộ ra tràn ngập ác ý.

“Chậm đến kiếp sau?” Nghe vậy, Chung Mi không khỏi sửng sốt, nàng lộp bộp hỏi: “Chàng nói lời này có ý gì?”

“Ui! Nói mà nghe không hiểu sao? Chính là ta không muốn cưới ngươi, đần quá! Thành thật nói cho ngươi biết, đừng nói đời này, coi như là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ngàn vạn kiếp sau sau nữa, ta cũng không muốn kết hôn với ngươi, hiểu chưa?”

“Em biết mà, chàng đang nói giỡn đúng không? Người ta đang cùng chàng đàm chuyện đứng đắn, chàng đừng giỡn nữa.” Chung Mi không đáng lo, trừng mắt Seong Wu.

“Ta nào có thời gian rỗi đùa giỡn với ngươi, ta không muốn cưới chính là không muốn cưới.”

“Chàng không muốn cưới em? ”
Chung Mi tựa hồ không biết Seong Wu nói là có ý gì, nàng không hiểu lập lại một lần nữa, bừng tỉnh đại ngộ kêu thành tiếng: “Ngươi nói ngươi không muốn cưới ta???”

“Nãy giờ ta nói nhiều lần rồi. Thực sự là ngu ngốc, lâu lắc nghe mới hiểu, ngươi rốt cuộc có cái lỗ tai và đầu óc để chi vậy?”

“Seong Wu, ngươi… Ngươi… Ngươi lừa dối cảm tình của ta.” Chung Mi oa một tiếng khóc lên. “Ngươi nếu không muốn cưới ta… Tại sao đối với ta tốt như vậy? Ngươi nếu không muốn cưới ta, tại sao lại nói nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt, vì sao… Vì sao???”

Chung Mi khóc lê hoa đái vũ, dáng dấp mảnh mai, mà hỉnh ảnh đó nhìn ở trong mắt Seong Wu, lại chỉ cảm thấy phiền.

“Vì sao? Đương nhiên là bởi vì ta vui vẻ.”

“Vì chính ngươi vui vẻ… Ngươi có thể lừa dối cảm tình của ta như vậy sao? Ta, ta không muốn sống!”

“Không muốn sống hay sao mặc kệ ngươi, chỉ cần đừng đến phiền ta, chết xa xa một chút, đi đi! Đừng ở chỗ này chọc người.”

“Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?”
Seong Wu lãnh khốc vô tình nói: “Còn không phải là vì bản thân ngươi mà lừa dối cảm tình Minhyun sao? Khiến cho Minyeon nghĩ ngươi đối với cậu ấy có tình ý. Ngươi đã đối đãi người khác như vậy thì tự nhiên cũng có người khác đối đãi ngươi như vậy thôi!”

“… không giống.”

“Xin hỏi đâu không giống?”

“Ta là Kim gia đại tiểu thư, còn dáng vẻ của tên kia thì….” Trên mặt Chung Mi tràn đầy chán ghét. “Ba phần không giống người, bảy phần nhìn giống quỷ… Ngươi… Ngươi muốn làm gì ?”

Trong lòng Chung Mi run sợ nhìn vẻ mặt Seong Wu đầy sát khí, không tự chủ được thẳng lui về phía sau.

“Ta muốn…” Seong Wu thản nhiên nở nụ cười. “Nếu như ngươi dám nói thêm gì nữa, ta sẽ lập tức sẽ cho hình dáng ngươi cũng đồng dạng như quỷ vậy.”

“Ta… im miệng.” Chung Mi sợ nuốt một ngụm nước bọt, ngậm miệng, rất sợ Seong Wu ra tay nặng.

“Tốt, ta thích nữ nhân nghe lời, được rồi, ta phải đi.” Seong Wu phất phất tay, nhấc tay nải lên nghênh ngang đi tìm Minhyun. Trời đột nhiên lại chuyển mưa.

Minhyun thu thập xong, kéo nặng nề cước bộ, từng bước một đi đến đại môn, đội nón mành, cậu không nói gì liền ly khai Kim phủ.

Ngẩng đầu, cậu mờ mịt nhìn bốn phía, chẳng biết nên đi nơi nào. Vì sao trời đổ cơn mưa lớn, không còn nơi cho cậu Hwang Minhyun dung thân? Ông trời tại sao đối với cậu như vậy? Nếu chính mình không còn gì, vậy tại sao lại phải để cho cậu gặp gỡ Ong Seong Wu?

Quên đi! Minhyun tự nói với mình, coi như là một giấc mơ đẹp!
Nếu như mọi thứ không phải là ộng thì làm sao Seong Wu có thể ở lại bên cạnh mình một đoạn thời gian dài như vậy.

Nếu là mộng, cuối cùng vẫn tỉnh lại. Hôm nay tỉnh mộng, cũng để cho mình khôi phục cuộc sống trước kia, cậu đáng đời là một người sống cô độc a!

Bầu trời ở phía sau nổi lên mưa lất phất, Minhyun lại như không hề hay biết, không né mưa cũng không bung dù, cứ như vậy mặc cho gió táp mưa sa, lảo đảo đi về phía trước.

Đột nhiên, một chiếc xe ngựa thật nhanh từ bên cạnh cậu lái qua, nước bùn bắn hết lên người cậu, xe ngựa lập tức thả chậm tốc độ, sau đó đứng ở một bên đợi.

“Vị huynh đài này, thực sự là xin lỗi, dơ xiêm y của ngươi.” Một thiếu niên từ xe ngựa nhảy xuống, gương mặt tràn đầy áy náy bung dù đứng cạnh Minhyun.

“Không sao, vốn dĩ đã ô uế.” Minhyun nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi muốn đi đâu? Để chúng ta chở ngươi một đoạn đường coi như bồi tội.” Niên thiếu cầm dù đuổi về phía trước.

Minhyun không nói gì, chỉ lắc đầu, lại tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi thực sự không cần khách khí, ta là Ha Sungwoon…”

“Sungwoon ?” Vừa nghe đến tên Sungwoon, Minhyun lập tức dừng bước lại.

“Ơ… Chúng ta quen biết ?” Sungwoon bất an di chuyển thân thể. “Không có ý gì, ta chưa kịp nhận thức, thực sự rất thất lễ.”

“Ngươi biết Lai Guan Lin?”

“Sungwoon, mau lên xe ngựa, mưa ngày càng lớn rồi.” Mắt thấy Sungwoon chậm chạp cách không xa, Lai Guan Lin thẳng xuống xe gọi người.

“Ngươi biết Lai Guan Lin?” Sungwoon chỉ chỉ Lai Guan Lin phía sau, nhỏ giọng nói: “Guan Lin, ngươi nhận thức huynh đệ này à?”

Lai Guan Lin lắc đầu, ngoại trừ đồng bọn trong Hắc Ưng Lâu, y chỉ quen biết mỗi Sungwoon.

“Ngươi chính là Lai Guan Lin?” Nguyên lai y là Lai Guan Lin mà Seong Wu nhớ mãi không quên, theo bản năng cậu nhìn chằm chằm Lai Guan Lin.

“Là ta.”

“Làm sao ngươi biết chúng ta?” Sungwoon tò mò hỏi.

“Ta là đại phu, nghe được tên các ngươi từ một bệnh nhân.”

“Bệnh nhân?” Sungwoon cùng Lai Guan Lin hai người nhìn nhau.

“Xin hỏi hắn tên gọi là gì?”
Minhyun lắc đầu. “Ta không biết.”

“Hắn được ta phát hiện ở trên vách núi đá, lúc đó hắn đã rơi vào hôn mê, trong miệng lẩm bẩm Lai Guan Lin, Ha Sungwoon.”

“Hình dạng hắn thế nào?” Sungwoon lo lắng kéo ống tay áo Minhyun. “Có phải hắn rất đẹp, dáng dấp khí chất tao nhã?”

“Đúng, hắn rất đẹp.”

“Vậy hiện tại hắn ở đâu?” Lai Guan Lin trầm giọng hỏi.

“Hắn đã chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro