16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minhyun si ngốc đứng bên bờ ao, hoảng hốt nhìn cách đó không xa hai người ngồi chung một chỗ, đó là Seong Wu và Chung Mi.

Seong Wu nhẹ vỗ về tóc Chung Mi, thần tình làm như vô cùng sung sướng, nhàn nhã, nhưng không ai nhận thấy được trong mắt hắn có nét mất hết kiên nhẫn cùng khinh miệt.
Sự tình đúng như Seong Wu đã dự liệu, hắn chính là cố ý nói “Hôm nay ta cần có người tâm sự” Chung Mi lập tức nhào vào lòng hắn.

“Seong Wu, em có chút lạnh.” Chung Mi hơi run một cái.

“Lại, mặc thêm áo khoác vào.” Seong Wu cởi y phục trên người, mềm nhẹ khoác lên trên người mảnh mai của Chung Mi. “Nàng xem nàng kìa, sao không tự chăm sóc bản thân, gió lớn như vậy, nàng nên trở về phòng!”

Chung Mi lắc đầu. “Không, em không thích.”

“Người ta muốn ngồi ở chổ này một chút! Chàng không thích thì không cần theo em nữa.” Kéo chặt y phục trên người, Chung Mi gần như mê say giữa những hơi thở đầy ôn nhu.

“Đứa ngốc.” Seong Wu nhẹ nhàng cười rộ lên. “Ta sao lại không muốn ở cùng nàng, ta ước gì thời khắc này ngừng lại để ta luôn được ở bên cạnh nàng, chỉ là gió thổi rất mạnh, vạn nhất nàng nhiễm phong hàn thì không tốt chút nào.”

“Chúng ta cùng quay về phòng ta tâm sự, uống chút trà nha.” Chung Mi to gan đưa ra lời mời, một vệt ửng đỏ nhanh chóng hiện lên mặt nàng.

“Sao được.” Seong Wu phản đối lắc đầu. “Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, sẽ làm tổn hại danh dự của nàng, ta sao có thể làm ra loại sự tình này? Nghe lời, trở về phòng. Nếu nàng sinh bệnh ta sẽ đau lòng, lẽ nào nàng tuyệt không để ý ta sao?”

“Người ta chỉ muốn cùng chàng một chổ thôi mà!” Chung Mi chu cái miệng nhỏ nhắn, giẫm giẫm chân, không nghe theo loạng choạng bỏ tay Seong Wu ra. “Seong Wu, ở bên cạnh ta chút thôi! Nana còn đang dưỡng thương, người ta một người thực sự rất buồn chán.”

“May cho ả còn mạng lớn.” Seong Wu lạnh lùng gợi lên nhợt nhạt cười.
Ngày đó nếu Minhyun không ngăn cản, Nana đã sớm lìa đời, giờ cần gì dưỡng thương?

“Seong Wu, chàng nói cái gì?”

“Không có.” Seong Wu lập tức thay đổi mặt, lộ ra hiền lành ôn nhu. “Ý ta nói, đều tại ta không đúng, ngày đó chắc uống lộn thuốc gì, làm sao lại hạ nặng tay như vậy, để cho Nana… ta thực sự rất băn khoăn, lúc đó lòng ta rất lo lắng… Ôi! Cũng không biết ai nữa!”
Seong Wu cố ý dừng một chút, có thâm ý khác liếc nhìn Chung Mi.

“Người ta biết chàng nói ai a? Ai biết chàng có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ? Ai nào biết chàng tâm phiền ý loạn như thế là vì cái gì ?”

“Là người kia a!” Seong Wu thần bí cười cười. “Người đó xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Seong Wu nhìn lướt qua Chung Mi, trực tiếp rơi vào trên người Minhyun.

Chung Mi vừa nghe Seong Wu nói như vậy, trong lòng càng chắc chắc, nguyên lai tính tình Seong Wu khác thường toàn bộ là vì nàng.

“Seong Wu, chàng…”

“Xuỵt! Đừng nói, ta hiểu mà.” Seong Wu vươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng đặt lên môi đỏ mọng của Chung Mi. “Hãy để trong lòng, nàng thấy sao?”

“Chàng nói có lý, em để ở trong lòng.”

“Đến đây đi! Ta cùng nàng trở về phòng.”

“Vâng!” Xác định tâm ý Seong Wu, Chung Mi không kiên trì như đã thấy, liền đứng lên, để Seong Wu đỡ nàng trở về phòng.

Đỡ Chung Mi, Seong Wu hơi nghiêng người sang, cười đắc ý với Minhyun.

Thấy được chưa! Đây là nữ tử mà ngươi thích, ả căn bản không thật tình thích ngươi.

Thấy được chưa! Ả căn bản không phải là nữ tử cao sang gì mà ngươi muốn với tới, người mà ả thích là ta.
Seong Wu mang theo ý lạnh cười, khiến cho Minhyun hiểu lầm toàn bộ.

Minhyun cắn chặc môi dưới, tay nắm chặt thành hai quả đấm, nhưng tim của cậu tuyệt không hề cảm thấy đau nhức, bởi vì tâm của cậu từ lâu đã mất đi tri giác.
——————————–
Đã qua buổi trưa, Minhyun vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trong phòng, ngay cả ăn trưa cũng chưa nếm qua, bởi vì cậu không muốn gặp lại Seong Wu, không muốn gặp lại Chung Mi, người nào cậu đều không muốn gặp, cậu thầm nghĩ tìm một chỗ lẳng lặng liếm láp vết thương của mình.

“Minyeon, ta thay ngươi đưa cơm tới.” Seong Wu đẩy cửa ra, mang cơm nước tiến đến.

Minhyun chậm chạp đưa mắt dời về phía vẻ mặt xuân phong của Seong Wu, ánh mắt cậu đờ đẫn, vẫn như cũ không tự chủ được di chuyển theo thân ảnh Seong Wu.

“Ngươi cần gì phải làm tình làm tội mình như vậy.Phá hư thân thể có đáng giá không?”

Seong Wu thở dài, đem cơm nước để ở trên bàn. “Đã sớm nói các ngươi không xứng với nhau, vì sao ngươi vẫn không nghe lời?”

Hắn thực sự không biết nữ nhân kia có điểm nào tốt, đáng giá Minhyun vì nàng mà nhịn ăn, trằn trọc, không nghỉ ngơi?

Mới vài ngày mà Minhyun đã gầy gò làm Seong Wu vừa kinh ngạc vừa lo.

“Ăn cơm đi!”

“Ừm!” Bị động, Minhyun vươn tay cầm chén đũa lên.

“Chờ trở lại sơn cốc thì hết thảy đều qua đi.”

Nghe vậy, tay Minhyun bỗng nhiên chấn động, chén vừa mới cầm ở trên tay đã vô lực rớt xuống, rơi trên mặt đất bể thành từng mãnh, tựa như tim của cậu bây giờ!

“Sao vậy? Trợt tay à? Có bị phỏng tay chưa? Đợi lát nữa kêu người tới thu thập, ta đi nhà bếp gọi bọn họ chuẩn bị lại một phần.”

“Ngươi muốn ta quay về?” Đối với Seong Wu quan tâm, Minhyun ngoảnh mặt làm ngơ, cậu gian nan phun ra một câu.

“Đương nhiên.” Seong Wu nói một cách tự nhiên: “Không quay về thì ở chỗ này muốn làm gì? Rõ ràng Chung Mi không cần ngươi.”

Đúng vậy! Ngay cả hắn đều không cần mình!

“Ta… Khi nào thì về?”

“Đương nhiên cành nhanh càng tốt.”
Bọn họ càng sớm quay về thì Minhyun càng sớm quên đi Chung Mi. Sau đó, bọn họ có thể khôi phục lại như trước đây, sinh hoạt đơn thuần trên núi cốc như ngày nào.

Cành nhanh càng tốt? Hắn cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn mau đuổi mình đi sao? Hắn cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn cùng Chung Mi phu thê thành đôi sao? Hắn thực sự khẩn cấp như thế?

Minhyun chỉ cảm thấy lửa giận sẽ bạo phát, nhưng mình có gì phải tức giận? Mình có lập trường tức giận không? Mình xứng?

“Được! Ta đi, ta lập tức đi ngay.” Nếu đã như vậy, mình sẽ hoàn thành theo như ý nguyện của hắn!

“Tốt! Ngươi dọn dẹp một chút, không nên chần chừ.” Seong Wu vui vẻ cười rộ lên, xem ra cậu đối với Chung Mi đã hết hy vọng.

“Ừm! Ở đây không có gì đáng giá ta lưu luyến.” Minhyun thật thà nói, trên mặt không chút biểu tình.

Seong Wu tâm hoa nở rộ, hoàn toàn không có chú ý sự khác thường của Minhyun, hắn chỉ muốn nhanh mau trở lại phòng nhỏ, tiếp tục cuộc sống yên tĩnh của hai người.

“Nhanh lên một chút nha! Ta đi lát sẽ trở lại.” Trước khi đi, Seong Wu còn không quên dặn dò Minhyun, bước chân hắn nhẹ nhàng chuẩn bị trở về phòng thu thập quần áo, sau đó cùng Minhyun quay về sơn cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro