15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seong Wu tức giận trừng mắt đi đến hai người trước mặt, ánh mắt giết người như muốn phóng vạn mũi dao vào Minhyun và Chung Mi.

Bầu không khí ở thị trấn náo nhiệt, Minhyun một chút cũng không cảm giác được, cậu chỉ cảm thấy phía sau như có ánh mắt lạng băng không ngừng phóng vào mình.

“Ong công tử, người xem Hwang đại phu và tiểu thư nhà ta có xứng đôi không?”

“Xin hỏi ngươi dùng con mắt nào mà nhìn bọn họ rất xứng đôi???” Seong Wu trợn mắt. “Ả có điểm nào mà xứng đôi với Minyeon?”

“Ong công tử sao nói thế?” Nana thấy Seong Wu đầy căm phẫn, không nhịn được trong lòng vui vẻ không ngớt.

“Bọn họ rõ ràng là trai tài gái sắc một đôi giai ngẫu.”

“Giai ngẫu? Buồn cười chết mất thôi.”

“Ý của Ong công tử là Hwang đại phu và tiểu thư nhà ta không xứng!”

“Ngay cả người mù cũng nhìn ra được.” Chung Mi so với một sợi tóc của Minhyun đều kém, hoang tưởng muốn xứng đôi với Minyeon ư?

“Công tử thử nghĩ xem ai mới xứng đôi với tiểu thư nhà ta? Công tử, là người sao?” Nana gọn gàng dứt khoát làm rõ vấn đề.

“Ta? Có lẽ vậy!” Loại sát thủ hai tay nhuộm đầy máu như hắn, còn có thể xứng với ai khác! Chỉ có thể xứng với Chung Mi cái loại sắc và người cũng thật bình thường này.

Lời nói của Seong Wu như lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm Minhyun, cậu biết mình không xứng, nhưng cậu cũng đâu có ý trèo cao!

Vốn cho là Seong Wu không khinh thường mình, nghĩ không ra tại sao hắn phải giống những người khác coi thường mình? Là mình ngu, là mình mơ tưởng, mới cho rằng người ta nguyện ý cùng mình kết giao bằng hữu.

Minhyun nhớ lại tối hôm qua Nana nói với cậu, nàng nói Seong Wu thích tiểu thư nhà nàng, chỉ là không biết rõ tim của hắn, mới có thể âm dương quái khí ghen tuông. Sở dĩ, nàng mong muốn Minhyun có thể giúp một tay, làm Seong Wu hiểu rõ tâm ý.

Bởi vậy, Nana sáng sớm tới tìm cậu, nói cậu theo nàng ra thị trấn chơi, Minhyun không nói hai lời liền rủ Seong Wu cùng nhau ra cửa.

“Kim cô nương… Không! Chung Mi.” Minhyun lên tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. “Nàng xem, cây trâm cài này nàngthích không ?”

Minhyun cầm lấy một cây trâm gài tóc phong cách cổ xưa đơn giản, đưa tới trước mặt Chung Mi.

“Cũng không tệ lắm, giúp ta cài lên đi.” Tuy rằng nàng tuyệt không thích, nhưng vẫn gật đầu, đối với cậu cười ngọt ngào.

Chen vào lúc Minhyun đang muốn cài trâm lên tóc Chung Mi, Seong Wu lấn đến, dùng sức cướp đi trâm gài tóc trong tay Minhyun.

“Ta làm là được, ngươi lui qua một bên.” Seong Wu phải cắn chặt răng mới có thể khống chế không đem trâm gài tóc cắm ở trên người Chung Mi

Minhyun không nói gì liền thối lui, cũng may cậu đang đội nón mành, không ai thấy vẻ mặt thống khổ trên mặt cậu. Cậu cúi thấp đầu, tùy ý lệ rơi xuống mặt đất, một giọt lại một giọt.

“Minyeon, ngươi làm sao vậy? Khó chịu đâu hả? Ta đã sớm kêu ngươi nên nghỉ ngơi, tại sao cứ không nghe lời? Đi, theo ta về. Seong Wu thấy thế, hổn hển lôi kéo Minhyun xoay người rời đi, hoàn toàn bỏ quên Chung Mi và Nana bên cạnh.

“Ta không sao, ta không quay về.” Minhyun bỏ tay Seong Wu ra. “Ta muốn cùng Chung Mi đi dạo phố.”

“Dạo phố???” Seong Wu đột nhiên rống lên. “Đã không thoải mái còn muốn đi? Miệng lúc nào cũng Chung Mi, Chung Mi, muốn nôn quá đi!”

“Làm sao ngươi biết ta khóc?” Minhyun kinh ngạc thốt ra.

“Nói vô ích, ngươi nghĩ rằng ta là ai? Ngươi cho rằng trên cái thế giới này hiểu rõ nhất ngươi là ai? Là ta ONG SEONG WU.”

“Ngươi rốt cuộc muốn gạt ta tới khi nào?” Hắn rốt cuộc muốn như thế nào? Vừa đánh vừa xoa? Hắn xem cậu như trẻ con ba tuổi à?

“Ngươi nói lời này có ý gì? Ta lừa gạt ngươi lúc nào?”

Lúc này, Chung Mi và Nana vội vã chạy tới, Nana oán trách: “Ong công tử, người tại sao mặc kệ bỏ lại tiểu thư nhà ta.”

“Ả là gì của ta? Vì sao ta không thể mặc kệ ả? Ngươi nói lời này thật khó hiểu!” Seong Wu phiền táo muốn giết người, Minhyun vì sao lại nói hắn lừa gạt cậu? Vì sao? “Minyeon, ngươi đem lời…”

Seong Wu còn chưa nói hết, đã bị thanh âm bén nhọn của Nana cắt đứt. “Ong công tử, người đừng quá đáng!” Hai tay Nana chống nạnh, mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn nói: “Tiểu thư nhà ta là tiểu thư khuê các, ngươi nói chuyện chú ý một chút.”
Nana hoàn toàn không biết sống chết tự cho là đúng, nói mạnh miệng, nàng một chút cũng không phát giác Seong Wu tức giận đến cực điểm.

“Ngươi cho là ngươi đang nói chuyện với ai?” Mặt Seong Wu dần lạnh lên, gương mặt tuyệt mỹ trở nên giống như quỷ dạ xoa dọa người. “Muốn chết rồi!”

“Seong Wu, không được. Nana, chạy mau !!!” Minhyun gấp đến độ kêu to thành tiếng.

Không có ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không có ai thấy Seong Wu xuất thủ, chỉ nghe thấy Nana kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây bay thẳng cho đến khi đụng phải một cây đại thụ mới phun máu ra rớt xuống.

“Seong Wu… Ngươi, ngươi buông…”
Minhyun thở hổn hển muốn Seong Wu buông tay ra, cũng mặc kệ cậu dùng sức thế nào lại cạy không ra bàn tay Seong Wu cứng như sắt.

Seong Wu mặt mày xanh lét, thật nhanh lôi kéo Minhyun đi đến Kim gia, tới cửa phòng, hắn dùng sức đẩy cửa ra, đem Minhyun sắc mặt trắng bệch đẩy vào, sau đó nổi điên đóng cửa lại.

“Đi vào.” Thanh âm của Seong Wu giờ phút này trầm thấp cực độ. “Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi thích Chung Mi đúng không ?”

“Đúng thì như thế nào? Không đúng thì như thế nào ?”

“Đừng có pha trò với ta!!!” Seong Wu dường như thú bị nhốt đi tới đi lui ở cửa phòng. “Ngươi chỉ cần nói thật cho ta biết.”

“Không sai, là ta thích Kim cô nương.” Minhyun dỗi thừa nhận.”Ngươi dự định thế nào?”

“Ta dự định thế nào? Ta dự định thế nào?” Seong Wu như điên cuồng hét lên. “Ngươi cũng dám hỏi ta dự định thế nào? Ngươi cho là ta muốn thế nào hả?”

Hắn nghĩ biện pháp tốt nhất là dùng một chưởng giết Chung Mi, rồi phóng cây đuốc đốt Kim gia, đều cho cả nhà bọn họ toàn bộ chết cùng một chỗ. Sau đó, hắn sẽ đưa Minhyun đến nhìn tường tận, xem cậu lần sau còn dám hay không.

“Ngươi muốn thế nào thì được thế đó, ta quản được sao.” Minhyun thê lương nở nụ cười.

Tốt, tốt, thực sự là rất tốt, hiện tại tên này thật mạnh miệng.

“Không mượn ngươi xen vào, Hwang Minhyun, ta sẽ cho ngươi biết thực tế tàn khốc.” Seong Wu giận dữ hung hăng nói ra, rồi cứ như vậy rời đi.

Hắn nhất định sẽ cho cậu biết, Chung Mi căn bản không phải như cậu nghĩ là một cô nương tốt, hắn nắm chắc rằng chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Chung Mi sẽ ngoan ngoãn thần phục tới với hắn. Đến lúc đó, Minhyun sẽ hết hy vọng, sau đó cùng hắn trở về núi cốc.

“Chúng ta thực sự đi tới cuối rồi sao? Cách biệt ngày xàng xa rồi ư?” Minhyun vô lực ngả ngồi trên ghế.
Thực tế tàn khốc, cậu đã sớm biết nhưng không thể dự liệu nó xảy ra nhanh vậy, hiện thực đúng là đả thương người, làm kẻ khác tan nát cõi lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro