14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, Minhyun một chút cũng không hiểu nổi, sáng sớm hôm nay, Kim Chung Mi sai tỳ nữ đưa cậu đến đình.

Vừa mới bắt đầu, cậu còn tưởng rằng Kim Chung Mi có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng nàng một câu cũng không nói, Minhyun hỏi thì toàn bộ do Nana đáp đại.

Không chỉ có như vậy, nàng chọn vị trí ngồi cách xa cậu nhất, nàng nếu sợ mình thì tại sao lại muốn tìm mình làm chi?

Nhìn Kim Chung Mi ngồi ở một bên cúi đầu không nói, Minhyun thật sự bất đắc dĩ, cậu rốt cuộc còn phải ở chỗ này hao tổn bao lâu a?

"Kim cô nương, nếu như không có chuyện, ta cáo lui trước." Minhyun đứng lên, nghĩ thầm Seongwu lúc này đã rời giường, cậu nên trở lại bồi hắn.

"Không có chuyện thì không thể cùng đại phu nói một chút tâm sự sao ?" Nana thấy thế, chặn lại đem Minhyun ngồi lại trên ghế.

Nói chuyện phiếm? Mình tới đã lâu nhưng Kim Chung Mi căn bản cũng không mở miệng. Huống hồ, bọn họ có cái gì cần trò chuyện? Về phần tâm sự, càng không nên nói tới.

"Đại phu, ta nghĩ hỏi ngươi một việc? Không biết phương có tiện không ?" Đôi mắt Nana xoay chuyển, tựa hồ như tính toán chuyện gì.

"Nana cô nương mời nói!"

"Ong công tử và đại phu quan hệ ra sao a?"

Nguyên lai là muốn hỏi về Seongwu, Minhyun khổ sở cười cười. Nghĩ tới Seongwu, tâm tư Minhyun tự dưng đau.

"Chỉ là chi giao thông thường."

"Thân phận của Ong công tử ngươi biết rõ ràng?"

Minhyun nói sơ lược bao nhiêu cậu biết cho Nana nghe.

"Ngươi nói là, Ong công tử hắn không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, càng không có kiều thê chờ hắn trở lại?" Nana có chút cao hứng nhìn chủ tử liếc mắt.

"Ừm"

Kim Chung Mi vừa nghe, không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nếu còn thân nhân, đến lúc đó bọn họ thành thân, không phải vẫn ở cùng chung với ba mẹ chồng sao?

"Kim cô nương, ngươi thích Seongwu."

"Ta thành thật nói cho ngươi biết! Trước đó vài ngày tiểu thư nhà ta cùng phu nhân đi miếu thắp hương, lúc trở lại, trùng hợp thấy Ong công tử, cứ như vậy gặp mặt một lần, khiến cho tiểu thư nhà ta từ nay về sau thầm thương trộm nhớ." Nana ở một bên thay tiểu thư trả lời.

Nguyên lai chuyện là như vậy, cậu từ đầu tới đuôi cũng chỉ là mây mù!

"Kim đại phu, ngươi nhất định biết Ong công tử đối tiểu thư nhà ta có hảo cảm hay không ?"

"Ta không rõ ràng lắm, Seongwu hắn không có nói ra."

"Ta nghĩ Ong công tử nhất định sẽ thích tiểu thư nhà ta." Nana tràn đầy lòng tin. "Ở nơi thôn xóm này, không ai bì được với tiểu thư nhà ta."

"Nói cũng phải." Minhyun miễn cưỡng lên tiếng.

"Vậy sẽ phải thỉnh Kim đại phu hỗ trợ nhiều hơn dùm. Ta nghĩ, cưới được tiểu thư nhà ta là có bao nhiêu lợi ích gì rồi, Kim đại phu nhất định phải hiểu! Nếu Ong công tử và đại phu thật là bằng hữu tốt, như vậy chuyện này đại phu không thể không giúp."

"Ta sẽ giúp."

"Vậy đa tạ đại phu tương trợ."

"Nếu cô nương muốn hỏi chuyện gì ta đều đã nói cho ngươi biết, như vậy xin hỏi, một khi lợi dụng ta xong rồi ta đi được chưa?" Minhyun tâm tình không vui, lời khó nghe cứ như vậy không cách nào khống chế thốt ra.

Cậu vừa thốt lên xong, không chỉ làm chủ tớ hai người bọn họ càng hoảng sợ, ngay cả Minhyun cũng bị bất ngờ.

Cậu ảo não đến nỗi muốn đánh mình vài cái, làm sao lại nói ra những lời này? Đem hai cô nương để vào đâu a?

"Đại phu, tại sao ngươi nói như thế?" Nana căn bản thật không ngờ, cá tính Minhyun nhìn như bình thản, mềm yếu lại nói như vậy, nhất thời làm nàng có chút xấu hổ. "Tiểu thư nhà ta có hảo ý, tìm đại phu tới nơi này ngồi một chút, giải sầu một chút."

"Là ta nói lỡ, xin lỗi."

"Ta biết đại phu đều không phải cố ý... Tiểu thư, Ong công tử tới." Đang nói đến phân nửa, nhịn không được kinh hô lên.

"Ở nơi nào ?" Kim Chung Mi hoảng trương vội vã sờ sờ tóc, sửa sang lại xiêm y. "Nana, xem ta được chưa?"

"Được, đương nhiên là được, tiểu thư người đừng nóng vội, đừng nóng vội."

Vừa thấy Seongwu đến gần, Kim Chung Mi lập tức đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Minhyun, đôi khởi vẻ mặt ôn nhu tươi cười nói: "Đại phu, uống chén trà, trà bánh này là mẫu thân ta thỉnh đầu bếp nổi tiếng nhất kinh thành làm, ngươi ăn thử, xem có thích hay không?"

Kim Chung Mi dùng cái xiên trạc bánh quế hoa đưa đến bên miệng Minhyun, Minhyun đang muốn nhận lấy thì Kim Chung Mi lại lắc đầu.

"Đại phu, ngươi cứ mở miệng cắn là được."

"Thật không tốt lắm đâu!" Mặt Minhyun lộ vẻ cự tuyệt, cái cử chỉ này quá mức thân mật!

"Có sao đâu, ngươi mau ăn nha! Tay của ta mỏi quá!" Kim Chung Mi khốn khổ thúc giục Minhyun.

Tất cả rơi vào đường cùng, Minhyun phải miễn cưỡng hé mồm ra ăn bánh quế hoa từ trên tay Kim Chung Mi.

"Hwang Minhyun!"

Một thanh âm hàm chứa tức giận vang lên ở phía sau Minhyun, Seongwu kéo Minhyun lên, đem cậu lại gần mình.

"Ta có việc tìm ngươi, chúng ta đi."

"Chờ một chút." Minhyun lòng chua xót kéo Seongwu, cậu thực sự muốn cứ như vậy cùng Seongwu ly khai, nhưng để Seongwu hạnh phúc cậu nguyện ý nhẫn nại.

"Chúng ta bồi Kim cô nương ngồi một chút nha? Ngày hôm nay trời đẹp, trà cũng không tệ lắm, hóng gió một chút, ngắm mỹ cảnh, ngươi nói tốt không?"

"Đẹp cái rắm." Seongwu thô lỗ nói: "Có cái gì tốt mà ngắm? Muốn xem thì chờ về nhà mà xem, phong cảnh còn đẹp hơn người này gấp trăm ngàn lần!"

Nghe vậy, Minhyun như bị sét đánh đứng ngay tại chỗ, Seongwu vừa mới ám chỉ cậu nên một mình trở về núi cốc đi sao? Nhưng cậu không muốn rời đi hắn, thực sự không muốn!

"Thân thể của tiểu thư chưa có hoàn toàn bình phục, chờ nàng bình phục, ta lập tức đi." Minhyun cố nén nước mắt nuốt vào trong bụng.

"Bộ dáng của ả làm gì mà chưa hoàn toàn bình phục ?"

Seongwu hừ lạnh một tiếng, ngực không có tư vị. Từ khi đi tới nơi này, tâm tư Minhyun đặt toàn bộ ở trên người nữ nhân này.

"Ta là đại phu..."

"Ai không biết ngươi là đại phu." Seongwu cắt đứt Minhyun nói, phiền táo phất tay một cái. "Ngươi muốn ngồi thì ta theo ngươi ngồi vậy, hừ!"

Seongwu ngồi xuống vị trí của Minhyun vừa đứng lên, sau đó kéo Minhyun ngồi ở bên cạnh hắn. Mắt thấy Seongwu ngồi ở bên cạnh mình, Kim Chung Mi không khỏi mừng thầm, xem ra mưu kế như vậy mà hữu hiệu, hắn tám phần mười là ghen tị.

Kim Chung Mi biết mưu kế đang thành công, càng thêm nỗ lực muốn cho Seongwu ghen, nàng nũng nịu với Minhyun: "Minyeon, bánh hoa quế kia có ăn ngon không, ngươi còn muốn ăn chút gì nữa ?"

"Minyeon, Minyeon, Minyeon là để cho ngươi muốn gọi là gọi hả ?" Seongwu bực mình phản đối.

"Ong công tử nói lời này có ý gì?"

Nana trừng mắt đưa tay soa ở trên lưng thay cho chủ tử của mình bị tổn thương. "Vì sao tiểu thư nhà chúng ta không thể bảo tên của Hwang đại phu?"

"Tại sao tiểu thư nhà các ngươi lại muốn gọi tên của Hwang đại phu?" Seongwu đáp trả: "Nữ tử khuê phòng mà còn ngả ngớn kêu tục danh nam tử, thích hợp sao?"

"Mệnh của tiểu thư nhà ta được Hwang đại phu cứu trở về, thêm thân mật thì có gì là sai?"

"Thân mật? Minyeon và tiểu thư nhà ngươi là quan hệ như thế nào? Viên ngoại nhà ngươi không dạy dỗ tiểu thư cho đàng hoàng à, kêu tên nam tử xa lạ thân mật đến vậy?"

"Nếu như Ong công tử không thích ta gọi Hwang đại phu như vậy, ta sẽ không gọi nữa là được." Kim Chung Mi ôn thuần nói với Seongwu.

"Tốt nhất là ngươi không nên gọi Minyeon như vậy nữa." Sắc mặt Seongwu có bao nhiêu xấu xí thì lộ ra bấy nhiêu.

"Ta đã biết."

"Biết là tốt, Minyeon, chúng ta đi." Seongwu kéo Minhyun, hướng đi đến sương phòng.

Mặt mày Nana rạng rỡ hướng phía tiểu thư khoa tay múa chân. "Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư."

"Có cái gì chúc mừng, ta nghe không hiểu." Kim Chung Mi mang gương mặt đầy tiếu ý, đỏ mặt giả bộ không biết.

"Ong công tử nhất định là ghen tị, hắn không thích Hwang đại phu và tiểu thư thân cận như vậy, cái này chứng minh Ong công tử nhất định rất thích tiểu thư. Tiểu thư, người tiếp tục làm như vậy... . Chỉ cần Hwang đại phu hỗ trợ, là không thành vấn đề."

---------------

P/s: nhìn 2 em phía trên tự kỷ người ta thích mình mà tui sợ bản than mình cũng vậy ghê á, hahahahah (゚ヮ゚)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro