13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Chung Mi vừa uống hai thang thuốc, là có thể để tỳ nữ nâng đỡ chậm rãi đi vài bước đường. Hôm nay, nàng mới rời giường thì gọi tỳ nữ chuẩn bị điểm tâm, và mời Minhyun cùng Seongwu đến trong vườn ngắm hoa.

"Không đi, hoa có cái gì tốt ngắm, nếu như thân thể của ả đã có khả năng ngắm hoa, vậy chứng tỏ là không sao. Minyeon, chúng ta đi về nhà thôi!" Seongwu kéo Minhyun, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

"Seongwu, ngươi đừng như vậy, đây cũng là hảo ý của tiểu thư."

Vẻ mặt tỳ nữ khẩn trương nói: "Đúng vậy! Hwang đại phu nói không sai, thỉnh Ong công tử nhất định phải ngắm hoa."

Tỳ nữ vừa nói vừa khẽ run, vạn nhất Ong công tử cự tuyệt, nàng nhất định sẽ bị tiểu thư tươi sống đánh chết.

"Vậy chính ngươi đi tiếp thu hảo ý của ả đi! Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!"

Seongwu vừa mới nói xong, tỳ nữ quỳ xuống, nàng gấp đến độ nước mắt đều rớt xuống."Ong công tử, van cầu ngươi nhất định phải đáp ứng, bằng không. . . bằng không. . ."

"Cô nương mau mau đứng lên, chúng ta đáp ứng." Thấy tỳ nữ khóc thương cảm như vậy, Minhyun đáp ứng.

Vừa nghe Minhyun đồng ý, tỳ nữ lập tức đứng lên, tựa hồ sợ hai người sẽ thay đổi chủ ý, nàng nói tiếng cám ơn, chạy như bay ly khai.

Mà Seongwu được Minhyun khuyên bảo, không cam lòng tình nguyện theo Minhyun đi tới vườn hoa.

Hai người vừa đến hoa viên, Kim Chung Mi ngồi ở trong đình đã lâu. Nhìn thấy hai người đến, liền lấy phấn đánh đánh, mày cong xinh đẹp, mặc một bộ áo xanh nhạt, cười tươi đứng lên.

"Công tử, mời ngồi." Kim Chung Mi thật nhanh liếc nhìn Seongwu, sắc mặt ửng đỏ gục đầu xuống, đối với Minhyun, nàng còn không thèm liếc mắt.

"Ừ!" Seongwu tùy ý gật nhẹ một chút, lôi kéo Minhyun ngồi xuống.

"Kim cô nương, thân thể ngươi khá hơn chút nào không ?" Xuất phát từ bản tính đại phu, Minhyun quan tâm hỏi.

"Khá tốt." Chung Mi thuận miệng lên tiếng trả lời, chuyển hướng Seongwu."Công tử, tối hôm qua ngủ ngon giấc không? Công tử."

Kim Chung Mi kêu vài tiếng, Seongwu cũng không phản ứng chút nào, Minhyun phải nháy mắt Seongwu vài cái.

"Chả ngon!" Thật lâu Seongwu mới đáp lại một cách khó nghe.

"Ăn quen không?" Nghe vậy, sắc mặt Kim Chung Mi hơi đổi một chút, nàng ôn nhu lại hỏi những vấn đề khác.

"Rau rất khó ăn! Trà rất khó uống! Người rất khó nhìn! Ta rất khó chịu!" Seongwu thẳng thắn một lần toàn bộ nói ra đáp án, đỡ phải ả kia hỏi nhiều, phiền chết đi được.

Ngôn từ của Seongwu không chút khách khí, làm mặt Kim Chung Mi trở nên khó coi, nàng cắn môi dưới, thầm nghĩ: Nhất định phải kêu mẫu thân giáo huấn những ... hạ nhân này mới được.

Lúc này, gia đinh vội vã đi tới "Hwang đại phu, viên ngoại cho mời người."

"Ừm, ta đã biết." Minhyun gật đầu, chuyển hướng Seongwu "Seongwu, ngươi bồi Kim cô nương ngồi một chút, ta đi lát rồi trở lại."

"Ở đây có cái gì tốt mà ngồi, trà dở ẹc." Seongwu liếc nhìn chén trà kia cũng chẳng thèm muốn uống "Ta đi chung với ngươi!"

"Công tử... A!" Kim Chung Mi vừa mới đứng dậy, người liền muốn té.

Seongwu thấy thế, theo bản năng nghĩ muốn nhanh tránh ra, nhưng suy nghĩ này lại khiến hắn lóe lên cái khác, Minhyun nhất định sẽ tiến lên đỡ lấy Kim Chung Mi mà hắn lại không muốn để cho ai trừ hắn ra chạm tới Minhyun. Người kia từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, đều thuộc một mình mình – Ong Seongwu ta đây!

"Đa tạ công tử." Kim Chung Mi mang vẻ mặt thẹn thùng nói tiếng cám ơn, vẫn như cũ nhu nhược dựa vào trong lòng Seongwu. Hắn muốn đẩy ra nàng, nàng lại như keo dính trên người hắn.

"Ngươi..." Đẩy mãi mà không ra, Seongwu bực mình vô cùng.

Nếu không phải Minhyun ở đây, hắn đã sớm dùng một chưởng đánh cho Kim Chung Mi bay ra ngoài, cái ả này cứ như bạch tuộc dường quấn trên người mình.

Bởi vì hắn biết, nếu như hắn thực sự làm như vậy, Minhyun nhất định sẽ trách hắn, sở dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhẫn nại.

"Ngươi bồi Kim cô nương tâm sự nha, ta đi Kim viên ngoại xem có chuyện gì." Minhyun bước theo gia đinh đi đến đại sảnh.

"Minyeon..."

"Công tử, đầu của ta đau quá, ngươi đỡ ta trở về phòng được không ?" Kim Chung Mi nhíu lên chân mày lá liễu, nàng chủ động dùng tay nhỏ và dài khoác lên cánh tay Seongwu.

Minhyun vừa đi, Seongwu cũng chẳng cần kiêng kị gì nữa. Hắn không chút nào thương hoa tiếc ngọc, lập tức hất tay Kim Chung Mi ra.

"Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, mẹ ngươi không có dạy ngươi sao ~~~ ?" Seongwu cố ý đem âm điệu kéo dài, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ tươi cười phất tay áo bỏ đi, lưu lại Kim Chung Mi mặt vừa xanh, vừa trắng.

———————————

"Kim đại phu, đây là tiểu thư nhà ta muốn ta đưa tới chè hạt sen."

"Kim đại phu, đây là tiểu thư nhà ta thân thủ may cho ngươi miên bào, ngươi mặc một chút xem có vừa người không?"

"Kim đại phu, đây là tiểu thư nhà ta tự mình may giày cho ngươi, ngươi xem hợp hay không hợp chân ?"

Sáng sớm, Kim Chung Mi đã dặn tỳ nữ đưa tới một đống lớn đông tây, để Minhyun cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Xin thay ta cám ơn tiểu thư, những ... thứ này này ta không thể nhận." Minhyun đem đồ vật chất đầy bàn toàn bộ đẩy trở lại.

"Vì sao không thể nhận?" Nha hoàn thiếp thân Nana của Kim Chung Mi không rõ hỏi: "Đây chính là tâm ý của tiểu thư nhà ta, người khác muốn nhận đều không được!"

"Ta làm tất cả đều là chuyện của một đại phu nên làm, những lễ vật này ta thực sự không thể nhận."

"Đại phu, ngươi thực sự muốn cự tuyệt ý tốt của tiểu thư nhà ta sao? Ôi! Nàng một nữ hài tử thật vất vả mới lấy dũng khí, ngươi làm như vậy, là không phải muốn cho tiểu thư nhà ta thương tâm sao? Bệnh của nàng vừa mới đỡ mà!" Nana vừa nói vừa dùng sức lắc đầu "Vạn nhất tiểu thư nhà ta bởi vì chuyện này mà bệnh tình nặng thêm, vậy phải làm thế nào? Ta nghĩ đại phu cũng không muốn thấy sự tình diễn biến thành bộ dáng như vậy a?"

"Thế nhưng..."

"Đừng nói thế nhưng nữa, ngươi hãy nhận! Ta phải đi, ngày hôm nay có thật nhiều chuyện bận rộn!" Nana vừa nói xong, thì vội vã rời đi, Minhyun chỉ phải nhìn một bàn đông tây sững sờ.

"Ủa! Sao có nhiều đồ như vậy? Ở đâu ra?" Seongwu vừa vào cửa đã nhìn thấy đầy bàn, hắn thuận miệng hỏi.

"Là Kim cô nương kêu người đưa tới."

"Kim Chung Mi? Ả tống những ... cái này cho ngươi làm gì?" Seongwu đang châm trà, cứ như vậy đình ở giữa không trung, khẩu khí hắn không hoà nhã lắm, ngồi xuống trên ghế.

"Ta cũng không biết." Kỳ thực Minhyun cũng nghĩ buồn bực, thiên kim Kim gia rõ ràng cũng không nhìn cậu cái nào, mà sao ngày hôm nay lại thay đổi một dạng?

"Chẳng lẽ ả ngắm trúng ngươi ?!" Giọng của Seongwu bỗng trở nên bén nhọn.

"Điều này sao có thể." Minhyun bật cười lắc đầu, cậu có mơ tưởng cũng không dám. "Ta tự biết rõ mình."

"Ngươi chỉ không có tự tin mà thôi, nếu như ả thực sự coi trọng ngươi, ngươi định làm như thế nào?"

"Không có khả năng!"

"Ta nói là 'nếu như'."

"Không có khả năng, Seongwu, ngươi thế nào? Vì sao lại chú ý chuyện này?" Đột nhiên, hình ảnh của hai người lúc trong vườn hoa chợt hiện lên từ trong đầu Minhyun.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, quả thực giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cực kỳ xinh đẹp. Tâm Minhyun bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ... chẳng lẽ... Seongwu thích Kim gia tiểu thư?

"Ta chính là rất chú ý chuyện này, không được sao?" Hắn đương nhiên chú ý, hắn vì sao không để tâm? Ả Kim Chung Mi căn bản không xứng với Minhyun, huống chi hắn không cho ả có cơ hội hiểu được Minhyun tốt như thế nào.

"Không sao cả." Nghe vậy, Minhyun suy yếu cười cười, ngực không biết tại sao lại đau nhức.

"Vậy ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, nếu như Kim Chung Mi coi trọng ngươi, ngươi có cưới ả không?"

"Ta sẽ không, ngươi yên tâm đi!"

"Thực sự ?"

"Thật!"

Seongwu thở dài một hơi, yên tâm vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Ngược lại sự thoải mái của Seongwu, Minhyun cũng chỉnh trái tim toàn bộ thu vào một chỗ, đau đến làm cậu hầu như khó có thể đứng vững. Vô lực chạy trốn hắn, chỉ có thể để hắc ám gần như cắn nuốt cậu không còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro