12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm dùng cơm xong, Minhyun rửa chén đũa cất vào rổ, giúp Seongwu pha bình trà, đang muốn ngồi xuống thì một thanh âm già nua ở ngoài cửa vang lên.

"Xin hỏi Hwang đại phu phải ở nơi này không ?"

Nghe vậy, Minhyun vội vàng đứng lên, mở cửa đi tới đình viện. Chỉ thấy một ông lão tóc trắng xoá, mặc y phục quản gia, một một mình đứng ở trong sân, đưa mắt thẳng nhìn xung quanh, bên ngoài viện còn đậu một chiếc xe ngựa lớn.

"Lão ông, ngài là..."

"Ngươi nhất định chính là Hwang Minhyun Hwang đại phu." Liếc thấy Minhyun, lão ông rõ ràng run một cái, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Tuy rằng lúc trước đã từng nghe nói Hwang Minhyun lớn lên phi thường quái dị, nhưng giờ gặp mặt mới để cho lão sợ hãi.

"Ta là Hwang Minhyun, lão tìm ta có chuyện gì sao ?" Minhyun cười cười vấn, tựa như không có phát giác lão ông thất thố.

Trước kia cậu thường chú ý đến ánh mắt người ngoài, nhưng từ khi biết đến Seongwu, cậu trở nên không hề chú ý, thực tình thì chỉ cần Seongwu không thèm để ý là được, những người khác tùy bọn họ muốn nhìn sao nhìn!

"Ngại ngùng." Lão ông đột nhiên run run. "Khí trời có chút lạnh, ta được phép vào nhà sưởi ấm không? Lớn tuổi có chút không hay ho."

"Đương nhiên được ạ, là ta sơ sót, mời ông vào." Minhyun nghiêng người nhường lão ông tiến vào trong căn phòng nhỏ.

Hai người vào phòng, Minhyun đang muốn giúp lão ông rót chén trà, nhưng thấy trong ánh mắt Seongwu không vui liền rụt tay về, cậu bất đắc dĩ nói: "Lão ông, ngài ngồi đây chơi, ta đi giúp ngài pha bình trà."

"Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, không cần để ý tới ta." Vừa nghe Minhyun muốn đi pha trà, lão ông có vẻ có chút hài lòng, lão ngồi xuống bên cạnh Seongwu. "Vị công tử này, xin hỏi tôn tính đại danh?"

Seongwu buông mi xuống, cứ như lão tăng ngồi thiền, đối với lời lão ông hỏi hắn không có phản ứng chút nào.

"Công tử nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu niên kỷ? Trong nhà có những người nào? Nghề nghiệp? Có từng cưới vợ hoặc định hôn ước chưa?"

Lão ông như pháo nổ hỏi một đống câu, nhưng Seongwu ngay cả lông mi cũng không thèm nâng một chút, hắn chỉ lo thay mình châm trà, thổi thổi.

"Công tử, công tử." Thấy Seongwu không trả lời, lão ông chưa từ bỏ ý định kêu lên mấy tiếng, và Seongwu vẫn không thèm để ý.

"Là một người điếc sao? Thật tiếc!" Lão ông thở dài lắc đầu, một quý công tử, tại sao lại tàn tật như vậy? Vậy lão đi chuyến này là không công rồi à?

Lúc này, Minhyun mang bình trà ngon tiến đến, đang muốn thay lão ông rót một ly thì, lão ông đứng lên. "Hwang đại phu, ta còn có việc cáo từ trước."

"Vậy ngài hôm nay tới..."

"Không có việc gì, không có việc gì." Lão ông lắc đầu, đang muốn rời đi.

"Lão có chuyện gì khó nói à? Ngài đã tới, sao không nói ra nghe một chút, nếu được chúng ta sẽ tìm biện pháp giúp ngài giải quyết."

"Thực sự không có việc gì."

"Lão nhân gia ngài không cần khách khí..."

"Này! Ngươi xong chưa ???" Có Seongwu thô lỗ nói: "Người ta đã nói không sao, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Không nên nhiều chuyện như vậy được chưa? Mệt chết người đi được!"

Lão ông vừa nghe Seongwu mở miệng, có chút kinh ngạc thoát ra miệng: "Ngươi không phải là người điếc?"

"Có ai nói chuyện với ngươi sao? Câm miệng!" Trong lòng Seongwu buồn bực, uống trà ngon mà tâm tình cũng bị mất, hắn xoay người, không nhìn hai người kia nữa.

"Lão ông đừng để ý, tâm tình của hắn không tốt lắm."

"Không sao, không sao, ta sẽ không để ở trong lòng. "Lão ông cười cười khoát khoát tay, lại ngồi xuống ghế. "Hwang đại phu, ta hôm nay tới là có chuyện muốn mời ngươi giúp một tay."

"Lão ông, có chuyện gì thỉnh nói thẳng đừng ngại."

"Là chuyện như vầy." Lão ông vừa mở miệng, thì tràn đầy khoe khoang. "Ta là Kim viên ngoại quản gia, viên ngoại chúng ta là người giàu nhất trấn này, hắn dưới gối không con, chỉ có duy nhất một nữ nhân, đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thư họa không gì không biết. Nếu có thể cưới được tiểu thư nhà ta, đây chính là phúc tu luyện ba đời. Hơn nữa, chờ viên ngoại sau khi mãn phần, tài sản tất cả đều thuộc về tiểu thư và cô gia (con rể)." Lão ông vừa nói vừa nhìn Seongwu, muốn nhìn một chút phản ứng của hắn ra sao.

"Nói một đống lời vô ích, xem ra tám phần mười là một người quái dị." Seongwu tức giận nói ra một câu, không biết vì sao hiện giờ hắn thấy nổi điên, toàn bộ ý xấu hắn nổi lên ngay từ lúc lão đầu này vào cửa.

Hắn thực sự không hiểu nổi Minhyun cần gì phải nhiệt tâm như vậy? Chuyện nào cũng đem trên người mình cõng, cậu giờ chủ yếu chỉ cần nhìn hắn, hầu hạ hắn là được, cần chi phải ... quan tâm để ý tới chuyện của người khác.

"Seongwu, đừng sỗ sàng." Minhyun nói nho nhỏ. Cậu nhẹ nhàng đẩy Seongwu một cái, Seongwu cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi liếc mắt.

"Không sao, công tử chất phác thẳng thắn, là do lão lú lẫn đi lạc đề." Lão ông có chút không được tự nhiên khụ khụ vài cái. "Tiểu thư nhà ta gần nhất không biết sinh ra chứng bệnh kì quái gì mà cả ngày không chịu ăn cơm, đêm lại không ngủ, mấy ngày nay toàn thân đã gầy một vòng, viên ngoại nhà ta lo lắng vô cùng, kêu gọi danh y gần xa trăm dặm, nhưng không ai có biện pháp chữa trị thật tốt cho tiểu thư nhà ta, sau lại nghe người ta nói, sơn cốc này có một danh y xuất thế, y thuật siêu quần, tấm lòng nhân từ, bởi vậy ta mới mạo muội tới cửa muốn mời Kim đại phu đi khám và chữa bệnh giúp tiểu thư nhà ta."

"Được, ta đi với ngươi." Minhyun không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

"Hay quá ha, ai nói ngươi có thể đi?" Seongwu vỗ mạnh vào cái bàn, bị lực mạnh đánh vỡ tan, nước trà văng tung tóe trên người lão.

"Seongwu, ngươi đừng như vậy, có bị phỏng tay chưa?" Minhyun liền vội vàng tiến lên xem tay Seongwu, thấy hắn không có bất kỳ tổn thương gì, mới thở phào nhẹ nhõm. "Hoàn hảo không có việc gì."

"Ai nói không có việc gì." Seongwu lộ ra âm âm dáng tươi cười. "Sự tình vẫn chưa xong đâu! Nếu như ngươi dám đáp ứng đi thì sẽ có chuyện."

"Seongwu, tại sao ngươi lại tức giận?" Minhyun không hiểu hỏi: "Ta là một đại phu, đi ra cửa khám bệnh là chuyện rất bình thường a!"

"Đó là trước đây, hiện tại tình hình bất đồng. Hơn nữa ngươi ra cửa thì ai làm cơm cho ta ăn, ai giúp ta pha trà, ai giúp ta chải đầu, ai giúp ta chuẩn bị nước tắm ???" Seongwu gây sự chất vấn Minhyun.

Tên ngu ngốc này, còn muốn bỏ lại ta sao?!

"Ta sẽ mau chóng trở về."

"Nếu như ngươi đi được thì đừng có quay về!"

"Không sao cả, công tử có thể đi cùng Hwang đại phu a! Viên ngoại nhà ta rất hiếu khách." Lão ông vội vã chen vào nói một câu.

Lão đang đau khổ nghĩ không biết để làm sao Seongwu đi với mình, thì đột nhiên có cơ hội đưa tới miệng.

Lão ông trơ mắt nhìn Seongwu đang nổi giận bốc lửa ngùn ngụt, lão ở trong lòng không ngừng cầu khẩn, mong muốn Seongwu đi theo, như vậy nhiệm vụ của lão sẽ hoàn thành.

"Seongwu, được không?"

"Nếu như ta nói không?"

"Xin lỗi, ta vẫn muốn đi."

"Ngươi..." Seongwu trừng mắt Minhyun, tên ngốc này thật cho là mình cam chịu sao?

"Seongwu, ta van ngươi. Chỉ một lần thôi, lần sau sẽ không làm như vậy nữa, nếu nàng quả thật xảy ra chuyện gì, lương tâm ta cả đời sẽ bất an."

"Được rồi!" Seongwu mặt mày xanh lét, gắng gượng đáp ứng. Bởi vì hắn không muốn có một người khác cả đời ở trong ngực Minhyun, cái vị trí kia phải là của hắn.

Cứ như vậy, Minhyun mang theo cái hòm thuốc và Seongwu cùng với lão ông ba người ngồi lên xe ngựa đến gia của Kim viên ngoại.

—————————————

"Viên ngoại, lão nô may mắn mang Ong công tử về, tiểu thư nàng được cứu rồi." Lão ông vừa xuống xe ngựa thì không kịp chờ đợi nhắm thẳng vào trong.

Lão nói một phen, khiến Seongwu suy nghĩ sự tình có cái gì không đúng, hắn tới hay không theo người nhà bọn họ thì có quan hệ gì? Vì sao hắn lại mà tiểu thư nhà lão được cứu rồi? Bọn họ cho rằng hắn là cái gì? Nhân sâm Trường Bạch ngàn năm trên núi à?

"Ong công tử, mau mau mời đến."

Seongwu và Minhyun vừa mới xuống xe ngựa, Kim viên ngoại cùng Kim phu nhân đã thể hiện ra sự trông mong, tự mình đi tới cửa nghênh tiếp. Nhưng trong mắt hai người họ tựa hồ chỉ có Seongwu, căn bản không có đem Minhyun để vào mắt.

Vừa nhìn thấy Seongwu, nước mắt trong mắt Kim phu nhân đều nhanh rớt xuống, nàng lẩm bẩm nói: "Ông trời phù hộ, Chung Mi nhất định sẽ không có chuyện gì."

"Viên ngoại, phu nhân, ta đi xem bệnh cho tiểu thư ở đâu?" Minhyun hoàn toàn không có phát hiện sự kiện có gì kì quái, trong lòng của cậu chỉ có bệnh nhân.

"Đương nhiên, Hwang đại phu mau mau mời đến." Sắc mặt Kim viên ngoại không tốt lắm gật đầu, còn vẻ mặt Kim phu nhân lại là sợ hãi.

Minhyun thấy thế, đem nón mành dự bị sẵn đội lên, nhìn không thấy mặt Minhyun, mọi người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng sắc mặt Seongwu là xấu cực kỳ.

Dưới sự hướng dẫn của Kim viên ngoại, Minhyun đi vào khuê phòng của tiểu thư Kim gia.

"Tiểu thư, ta giúp ngươi bắt mạch." Minhyun ngồi xuống cái ghế cạnh giường Chung Mi.

"Miie à." Kim phu nhân cúi người, ở bên tai nữ nhi nhỏ giọng nói chút gì.

Kim Chung Mi vừa nghe, lập tức kích động mở hai mắt ra.

"Mẫu thân, chàng... chàng ở đâu?"

"Con đừng vội, trước hết để cho Hwang đại phu bắt mạch cho con." Kim phu nhân nháy mắt với nữ nhi mấy cái, Kim Chung Mi hiểu ý vươn tay.

Minhyun bắt đầu bắt mạch cho Kim Chung Mi, lập tức lông mày cậu nhíu lại.

"Kỳ quái, tiểu thư chỉ là có chút suy yếu, mạch đập khá bình ổn, không giống có bệnh trong người."

"Đúng vậy, đại phu nào cũng nói như vậy." Kim phu nhân lập tức khóc sướt mướt nói: "Thế nhưng ngươi cũng nhìn ra a, Trân nhi suy yếu đến độ không xuống giường được, Hwang đại phu, ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta, nhất định phải mau cứu tiểu nữ!"

"Ta sẽ hết sức. Vậy đi! Phu nhân chiếu theo toa thuốc này giúp tiểu thư điều trị, qua mấy ngày ta sẽ lại tới xem một chút tình hình."

Vừa nghe Minhyun phải ly khai, Kim phu nhân khóc lớn tiếng hơn, bà than thở: "Hwang đại phu, các ngươi không lưu lại ở chỗ này sao? Ta thực sự rất lo lắng bệnh tình của Miie, chúng ta chỉ có nữ nhi này, nàng nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn sống, ô..."

"Phu nhân, mời đừng khóc, ta lưu lại, lưu lại."

"Ong công tử cùng đại phu ở lại không ?"

Tuy rằng không biết Kim phu nhân vì sao quan tâm tới Seongwu có lưu hay không, Minhyun vẫn gật đầu.

"Có."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro