11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seongwu chống đầu, mắt chớp một cái nhìn chằm chằm vào Minhyun đang sắp xếp thảo dược, hắn không chút nào che giấu ánh mắt, làm Minhyun tâm ý hoảng loạn, hoàn toàn không biết Seongwu tại sao lại theo dõi cậu như thế.

"Nè... Ngươi đừng nhìn ta như vậy nữa được không?" Lần thứ mười Minhyun phân thảo dược sai lệch, nhịn không được mở miệng thỉnh cầu.

"Ở đây chỉ có ngươi và ta, ta không nhìn ngươi thì nhìn ai?" Seongwu nhấp một ngụm trà, lại đưa mắt dời quay về trên người Minhyun.

"Thế nhưng... Thế nhưng..." Minhyun mất tự nhiên nói: "Nhưng ngươi nhìn ta, làm ta nghĩ thật kỳ quái."

"Có cái gì kỳ quái đâu." Seongwu phản đối nhếch mi lên. "Ta chỉ nhìn ngươi, chứ đâu có làm chuyện gì, ngươi bị thần kinh à?"

Minhyun cũng rất muốn biết mình bị thần kinh gì, vì sao khi Seongwu nhìn mình, thì chân tay mình luống cuống cả lên, người thì nóng nữa chứ ?

"Bằng không ngươi ngắm phong cảnh đi, phong cảnh ở đây rất hữu tình, hay ngươi đi chung quanh ngắm cũng được." Minhyun tìm cách dụ cho Seongwu mau xuất môn.

"Phong cảnh nơi này có cái gì để ngắm? Ta thấy ngươi so với gió cảnh thì ngắm thích hơn!" Seongwu hàm cười nói.

Hắn cảm thấy Minhyun càng nhìn càng thuận mắt của hắn, càng xem càng có duyên. Mặc kệ tóc cậu bạc trắng, hay cặp mắt xanh thâm thúy trong như hồ nước, tất cả đều làm cho hắn nhìn cả trăm ngàn lần cũng chẳng chán.

"Ngươi đừng nói đùa!" Minhyun sắc mặt ửng đỏ vỗ vỗ mặt mình, rồi sờ sờ tóc của mình, cái loại biểu tình chất phác này, lại làm Seongwu đắc ý cười ha hả.

"Ngượng ngùng gì? Ta chỉ nói đúng thực tế mà thôi."

"Ta... Ta đem thảo dược cất trong sân... Sai! Ý ta nói là cất vô ngăn tủ... Ôi! Là gian nhà mới đúng." Minhyun nói không mạch lạc ôm lấy một đống thảo dược, bước nhanh chạy ào vào gian nhà.

Seongwu thấy thế, cũng theo vào phòng đùa cậu, nhìn cậu mặt đỏ tới mang tai, khiến cho Seongwu vô cùng vui vẻ.

"Kim Minhyun, Minhyun, Minyeonie ~" Seongwu vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy trên bàn đầy dược thảo, dĩ nhiên người không có ở bên trong phòng.

Seongwu vừa nhìn cửa nhỏ che bên cạnh, hắn biết Minhyun nhất định là ra sân sau tắm. Hắn suy nghĩ một chút, cũng đi ra ngoài.

Quả nhiên, Seongwu vừa mới đi tới sân sau, chợt nghe đến tiếng nước ào ào, Seongwu cởi y phục trên người, thoải mái đi vào.

"Ngươi... Ngươi... Ta còn chưa tắm xong." Vừa thấy được Seongwu, Minhyun hốt hoảng nhảy vào trong thùng gỗ to, đem toàn thân co lại thành một đoàn.

Cậu đi tắm là để cho mình thanh tỉnh một chút, nhưng vừa nhìn thấy Seongwu, Minhyun thật vất vả dằn tâm bình tĩnh xuống một chút giờ lại rối loạn không rõ.

Cơ thể Seongwu đều đặn, khiến Minhyun nhịn không được nghĩ bậy bạ, mặt đỏ tới mang tai cực thẹn, để cho mình chìm vào trong nước, chỉ còn lại đôi mắt cáo xinh đẹp lộ trên mặt nước.

"Cùng tắm có chuyện gì đâu."

Seongwu không thèm quan tâm nhảy vào thùng gỗ, nước ấm ấm áp làm hắn khoái trá thở ra một hơi, hắn nghĩ đến Minhyun vừa mới vào nhà tắm tại sao có thể có thời gian nấu nước?

"Tại sao có được nước nóng ?"

"Phía trên gian nhà có một cái đầm thủy, suốt năm đều là nước nóng, ta tự nghĩ biện pháp đem nước mang vào đây, cho nên khi nào cần tắm thì đều có nước nóng."

Minhyun thoáng trồi lên một chút, nhưng ánh mắt của cậu chỉ dám nhìn chung quanh, căn bản không dám đem nhìn thẳng Seongwu.

"Có chuyện tốt như vậy, tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết ?"

"Không phải mỗi ngày ta đều chuẩn bị nước cho ngươi tắm sao ?"

"Dốt! Tắm trong thùng gỗ thì có cái gì lạc thú? Đi! Chúng ta đến đàm thủy tắm!"

Seongwu lập tức đứng lên, kích động kéo Minhyun, tùy ý khoác áo lên, vội vàng hướng tới mục đích.

Minhyun hoàn không kịp cự tuyệt, Seongwu đã thi triển khinh công, thật nhanh vào phòng. Cậu cảm giác như gió xẹt qua bên tai, khi cậu muốn mở miệng thì dĩ nhiên Seongwu đã đi vào trong phòng.

"Đến rồi, rất nhanh!" Seongwu đặt Minhyun trên mặt đất, sau đó tìm miếng vải bố, nhẹ nhàng lau khô tóc cậu.

"Ta tự mình làm là được, ngươi nhanh lên thay y phục ướt nhẹp kìa."

"Không vội! Để ta lau khô toàn thân cho ngươi trước đã, vạn nhất nếu dính vào phong hàn sẽ không tốt."

"Không cần, tự ta lau thì tốt rồi." Minhyun nào dám để Seongwu lau giúp mình.

Vô luận Minhyun kháng nghị thế nào, Seongwu cũng không thèm để ý tới, không quản Minhyun mắc cở toàn thân đỏ bừng, hắn vẫn tự mình giúp Minhyun lau khô thân thể, thay sạch sẻ xiêm y cho cậu rồi sau đó mới tự mình thay y phục.

"Tại sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy ?"

Vấn đề của Minhyun làm cho Seongwu sửng sốt, ngẹo đầu suy nghĩ một chút. "Ừ! Thành thật mà nói, ta đối với ngươi thật đúng là tốt vô cùng, khắp thiên hạ cũng chỉ có ngươi để cho ta Ong Seongwu hầu hạ, ta thực sự cảm giác mình càng ngày càng thiện lương."

"Ngươi vẫn không trả lời ta, ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy ?" Minhyun không cam lòng, lại hỏi một lần.

Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao phải bức thiết muốn biết đáp án của Seongwu.

"Nào có vì sao? Muốn làm thì làm thôi." Seongwu ngáp một cái. "Ngươi cũng vậy, đối với ta rất tốt."

"Không giống."

"Không giống chổ nào ?"

"Ta..." Minhyun cúi đầu nhìn mình. "Ngươi không cảm thấy... Cơ thể của ta. . . Nhan sắc. . . kỳ quái sao ?"

"Ta không có chú ý tới, nếu không ngươi cởi quần áo ra, ta nhìn kỹ một chút được rồi." Seongwu vừa nói, vừa làm bộ sẽ cởi y phục của Minhyun ra. Cậu sợ đến mức thẳng lui về phía sau.

Khi cậu phát giác Seongwu chỉ nói giỡn thì không khỏi hét to một tiếng: "Ngươi khi dễ ta."

"Ta nào có khi dễ ngươi? Ngươi là người ta thấy thiện lương nhất, đáng yêu nhất."

"Ngươi gạt người."

"Ta không có lừa ngươi." Seongwu cười. "Tất cả mọi người chỉ xem bề ngoài của ngươi, chưa từng có ai hiểu ngươi, ngươi có tấm lòng đẹp gấp trăm lần so với người khác."

"Ta có sao ?" Mình thật sự có sao? Ngoại trừ mẫu thân và hắn, thì tất cả mọi người đều ghét bỏ mình.

"Đương nhiên là có, ngươi dám nghi vấn lời của ta?" Seongwu hung bạo nói: "Trên đời này có nhiều người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa; ta chính là một ví dụ điển hình, chỉ cần ta không nói, ai sẽ tin ta là một sát thủ giết người không chớp mắt."

"Cho dù ngươi nói, ta vẫn chưa tin, ta biết ngươi là người tốt."

"Ngươi đần quá, ngày nào đó ta đem ngươi bán, ngươi còn có thể cám ơn ta quá." Seongwu nhéo nhéo mũi Minhyun. "Ngươi nha! Hành xử phải tự tin lên một chút được không ? Ôn hòa là một chuyện, làm cho người khác ngồi ở trên đầu lại là một chuyện, hiểu không."

"Ngươi thật là người tốt! Còn có, ta sẽ cố gắng cải tiến."

"Ngươi chính là ôn nhu lại hiểu rõ lòng người như vậy, săn sóc và ngoan ngoãn phục tùng, khó trách ta như thế thương ngươi." Seongwu cười ha ha. "Nếu như tài nấu nướng của ngươi như thế, vậy là thập toàn thập mỹ rồi. Nói như vậy, ta có lẽ sẽ chuẩn bị mang ngươi về nhà làm nương tử của ta!"

Seongwu nửa thật nửa đùa nói, Minhyun nghe được, ngực một trận rung động, thật lâu bất năng dẹp loạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro