3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seongwu tức giận đi vào thôn, cho tới giờ hắn còn chưa từng thấy người nào nhẫn nhịn đến vậy, thảo nào có chuyện gì ai cũng tìm đến cửa, nếu tên kia không bị khi dễ thì bản thân lại cứ tự nhận lỗi về mình!

Seongwu đi tới một tiệm bán lương thực, lại nhớ tới trong người mình không có đồng nào, hắn cúi đầu nhìn bản thân mình, quần áo vải bông ban đầu bị rách mướp, đã sớm thay quần áo vải thô của Minhyun, nhìn bộ dáng hắn giờ nghèo kiết, đại khái sẽ không ai cho hắn thiếu nợ!

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Seongwu suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới trên người mình có khối ngọc bội. Tuy rằng vú nuôi nói rằng khối ngọc bội này là di vật của mẫu thân để lại, nhưng hắn không chút nào suy tính tìm hiệu cầm đồ đi vào.

"Có người không? Nhanh lên ra ta hỏi một chút." Seongwu không khách khí lên tiếng kêu.

Chỉ chốc lát, một trung niên nam tử đi ra.

"Khách quan cần bán đồ đạc sao?"

Nói lời vô ích, đến hiệu cầm đồ không bán đồ đạc, chẳng lẽ là tới nhìn hắn?

"Ừ! Ngươi xem khối ngọc bội này được nhiều hay ít?"

Vừa chạm vào khối ngọc bội, hai con mắt của lão bản hiệu cầm đồ không khỏi sáng ngời, đây chính là khối bạch ngọc lâu đời, phía trên khắc ông lão đầy chiều sâu, trông rất sống động, chạm trổ sinh động đến nỗi nụ cười trên mặt mơ hồ có thể thấy được, vừa nhìn cũng biết là xuất từ thợ lành nghề, khối ngọc này ít nhất cũng đáng mấy trăm lượng.

"Ngươi là người bên ngoài ?." Lão bản hiệu cầm đồ không hảo ý đánh giá Seongwu, giọng nói của lão đều biến đổi, tiết kiệm hẳn hai chữ 'Khách quan'.

"Bên ngoài thì thế nào? Nhanh lên một chút được chưa? Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi ở chổ này." Seongwu không nhịn được thúc giục. Để Minhyun ở nhà một mình, hắn thực sự có chút không yên lòng.

"Ta nghĩ khối ngọc bội này không phải của ngươi." Lão bản hiệu cầm đồ vừa nói vừa đem ngọc bội bỏ vào trong lòng ngực mình. "Nghe nói sát vách thôn Vương viên ngoại có một gia nô trộm trân bảo đào tẩu, dám không phải là ngươi chứ? Như vậy đi! Ta sẽ không báo quan bắt ngươi, ngươi đi đi!"

Ê... Đây là đen gặp đen sao? Seongwu lớn như vậy, còn không có chạm qua chuyện này, hắn thú vị liếc nhìn lão bản hiệu cầm đồ.

"Ta không phải là gia nô gì gì đó của Choi viên ngoại, khối ngọc bội này là của ta."

"Là của ngươi? Ngươi đừng làm ta chết vì cười." Lão bản hiệu cầm đồ khinh thường lắc đầu. "Xem cách ngươi ăn mặc, vừa nhìn cũng biết là một hạ nhân, làm sao có vật quý trọng như vậy? Biến, biến, biến! Không đi thì coi chừng ta báo quan."

Không để ý tới sự đe dọa của lão, Seongwu nhún nhún vai.

"Muốn báo thì cứ báo! Để xem đến lúc đó là ai chạm không được chân."

"Ngươi..." Lão thật không ngờ người trước mắt có vẻ đẹp nhã nhặn, quần áo cũ mèm, nhưng thái độ cứng rắn, lão thực sự rất muốn khối ngọc bội này, mà lại không muốn đưa tiền ra.

"Ta thì sao? Nhanh lên chưa? Ta đang rất bận rộn đây!"

"Ta nói đây là đồ ăn trộm, ta muốn báo quan." Lão vừa nói xong, xoay người liền hướng bên trong đi.

Giữa lúc lão đang vui vẻ đi về phía sau, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, lão kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy giá gỗ quầy hàng bị đánh rớt xuống đất. Người nam tử anh tuấn kia lạnh lùng đứng ở trước mặt lão, ánh mắt âm trầm theo dõi từng động tác của lão.

"Ngươi. . . Ngươi vào bằng cách nào?" Lão sợ đến nỗi nói năng lắp bắp.

"Đương nhiên là dùng chân đi tới!" Seongwu bất đắc dĩ thở dài, tựa hồ không rõ lão làm sao sẽ hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy.

"Ngươi đã phá hủy đồ của ta." Ông trời ơi! Giá gỗ này dày tới ba tấc, là lão để phòng cướp, đặt làm từ Gwangju, nhưng bây giờ. . . . .

Lão nhìn giá gỗ trên đất, lại nhìn Seongwu tay không tất sắc, tâm lý sợ hãi càng sâu nặng hơn.

"Ừ thì sao? Là ngươi cướp đồ của ta trước."

"Ta nào có cướp? Ta chỉ là. . . Chỉ là. . ." Lãon vừa nói vừa lui về phía sau, ánh mắt Seongwu lạnh đến thấu xương, thấy lão mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Chỉ là muốn chiếm làm của riêng thôi, có đúng hay không ?"

"Ta trả lại cho ngươi, trả lại cho ngươi." Lão liên tục không ngừng lấy ngọc bội trong ngực ra

"Cứ như vậy thôi sao? Ngươi lãng phí thời gian của ta nhiều như vậy, chỉ đem ngọc bội trả lại cho ta đã nghĩ xong việc?" Đưa qua ngọc bội, Seongwu nhãn thần hung ác liếc nhìn lão sợ đến phát run.

"Ta đã đưa cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa ?"

"Thế nào gì nữa? Đương nhiên là bồi thường tổn thất của ta!"

"Ngươi muốn ta bồi thường thế nào cho ngươi ?"

"Trả thù lao! Chuyện đơn giản như vậy mà còn bắt ta nói ra nữa à ?."

"Trả thù lao?" Nghe vậy, Lão như giết lợn kêu lên."Ta không có lấy ngọc bội của ngươi tại sao phải trả thù lao?" Muốn đưa hắn tiền? Vậy đơn giản thì giết ta trước còn hơn.

"Ngươi lú lẫn hả? Đây là ngươi phải bồi thường ta."

"Ta không có tiền, không có tiền." Lão lắc đầu đắc liên tục.

"Không có tiền vậy mở tiệm cầm đồ làm gì? Thức thời một chút, lấy tiền ra nhanh lên!"

"Ta sẽ không lấy, ta cũng không tin ngươi dám làm gì ta." Lão ưỡn ngực, bộ dạng thật quyết tâm.

"Ta sẽ làm ngươi đem tiền từ hộp bên trái lấy ra, về phần ta đối với ngươi thế nào, ngươi rất nhanh thì sẽ biết." Seongwu cười lạnh lộ ra hàm răng trắng.

Chỉ thấy Seongwu phất năm ngón tay ra, lão không tự chủ được đi thẳng về phía trước.

"Tại. . . Tại sao có thể như vậy? Cứu... cứu mạng a!" Mặc kệ lão giãy dụa thế nào, thân thể lão đã bị mình khống chế.

"Không ai cứu được ngươi, ngươi dẹp ý niệm này đi!" Seongwu nghiêm mặt trừng lão sợ đến tái cả mặt, dùng lời nhỏ nhẹ nói: "Hiện tại ngươi có lấy tiền ra hay không? Hay là muốn ta ra sức đánh ngươi, ngươi mới cam tâm tình nguyện lấy tiền ra."

"Ta. . . . . Ta. . . . ."

Lão vẫn còn do dự, Seongwu không chút lưu tình đạp một cước vào lão, lệ đều chảy ra.

"Ta đưa, ngươi... muốn bao nhiêu tiền ta đều đưa... Đau quá, điểm nhẹ. . . . . Điểm nhẹ. . . . ."

"Ôi! Nãy giờ lấy ra thì không phải tốt hơn sao, ta cũng không cần phí sức, ngươi cũng không cần bị đau thân thể." Seongwu thả lão ra, đưa tay sửa sang lại vạt áo của lão. Mặt của hắn không còn hung ác như khi nãy, ngược lại một bộ dáng dấp thật hiền lành.

"Ngươi muốn bao nhiêu ?." Lão cắn chặc răng bất đắc dĩ nói, bởi vì mỗi một chữ, như đang đào thịt của lão, làm lão đau lòng không thôi.

"Vâng! Năm trăm lượng là được rồi."

"Năm trăm lượng là được rồi ???." Nghe vậy, lão đầu tiên là sửng sốt, lập tức như gặp quỷ kêu lên. "Năm trăm lượng? Ngươi có nói sai không?."

"Ngươi không muốn đưa năm trăm lượng cho ta? Ta cũng không cần phải thương lượng, ngươi đã có thành ý như vậy thì... vậy thêm năm trăm lượng nữa được."

Lại thêm năm trăm lượng? Đó không phải là một nghìn lượng sao? Lão nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng, một nghìn lượng, một nghìn lượng!

Thấy lão không nói lời nào, Seongwu tiến lên nói: "Thế nào? Nghĩ chỉ đưa một nghìn lượng vũ nhục ta sao? Nào dám tình hảo..."

Seongwu còn chưa nói hết, lão quỳ xuống, nói: "Đại gia, thương ta còn con côi cút, lấy năm tram lượng được không?"

"Tốt!"

Lão không nghĩ Seongwu sẽ đồng ý nhanh như vậy, lão mừng rỡ nở nụ cười, nhưng nụ cười của lão ở lời nói kế tiếp của Seongwu trong nháy mắt đông lại.

"Đưa năm trăm lượng cũng không phải không được! Một tay của ngươi được hai trăm lượng, sáu trăm lượng, hai bàn tay và một bàn chân là được rồi. Còn không ngươi muốn lưu lại bàn tay thì chỉ cần ngươi chặt cái chân còn lại để đổi, cũng không cần phải nói năng dài dòng."

"Ta. . . Ta. . ." Trong lòng lão đang giao chiến chẳng biết nên làm thế nào cho phải, thế nhưng lão vẫn cho rằng Seongwu khả chỉ dọa lão, sẽ không thực sự hạ thủ lão.

'Không sai! Hắn sẽ không hạ thủ với mình', lão tự nói với mình 'Nhìn dáng dấp hắn nhã nhặn, ngay cả con gà cũng không dám giết, làm sao có thể chém ta?'

Thẳng đến Seongwu đem đoản đao để ở trong ngực lấy ra, ánh mắt âm lãnh của hắn bắn về phía bàn tay phải của lão, rồi chuyển hướng sang tay trái.

Đối với cái nhìn của Seongwu, làm lão sợ đến toàn thân co rúm lại, dường như làm như vậy có thể tránh được một kiếp nạn.

"Hừ! Rốt cuộc tay trước, hay là chân trước mới được?" Seongwu cau mày, bộ dạng cực kỳ quyết định. Qua nửa ngày, hắn nói: "Ta xem hay là chém chân trước đi, bởi vì chém chân thì tương đối đau nhức, chờ ta chặt bỏ chân của ngươi, trở lại chặt tay ngươi thì ngươi cũng không cảm thấy đau đớn như vậy. Ôi! Trên cái thế giới này tìm không được mấy người từ bi so với ta nha, ngày hôm nay ngươi đụng phải ta, coi như là tổ tiên ngươi tích đức, chuẩn bị cho tốt, ta muốn động thủ."

"Không, không, đại gia tha mạng, ta đưa, ta đưa." Vừa nghe Seongwu đòi chặt chân lão trước, lão chẳng kịp suy nghĩ gì, quỳ trên mặt đất dập đầu van xin, rất sợ Seongwu thực sự sẽ động thủ.

"Nguyện ý là tốt rồi! Lão mau đứng lên, lão nhân gia ngươi tuổi đã về già, quỳ như thế coi sao được, mau đứng lên, mau đứng lên, chuyện gì cũng từ từ nói!"

Seongwu nhanh nhẹn mau chân đỡ cả người lão giờ không còn chút sức lực nào, để lão ngồi ở trên ghế, còn rót chén trà giúp lão.

"Đây là một nghìn lượng ngân phiếu, ngươi đếm đi." Lão cắn răng một cái, từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu, lòng tràn đầy bất mãn giao cho Seongwu.

"Không cần đếm, ta tin ngươi, tạ ơn!" Giơ giơ lên ngân phiếu trong tay, Seongwu hài lòng xoay người nghênh ngang mà đi, để lại lão bản hiệu cầm đồ đấm ngực giậm chân, ai bảo lòng lão tham lam, ăn trộm gà không ngược lại còn mất nắm gạo.

Cầm một nghìn lượng 'từ trên trời rơi xuống', Seongwu vui vẻ mua thật nhiều đồ vật, có gạo, gà nướng, rau, chăn bông, còn có một vài đồ dùng, còn quan trọng nhất là hắn toàn mua trà mà chính mình thích nhất, nhưng ở nông thôn địa phương mua không được trà gì thơm ngon, cũng chỉ có thể chấp nhận mua đại.

Trên đường về nhà Seongwu mới đột nhiên nhớ tới, nhà Minhyun có đồ pha trà hay không? Seongwu nghĩ thầm: Tám phần mười là không có rồi!

Quên đi! Lần sau nữa thì mua, nhớ tới Minhyun bị bệnh liệt giường, Seongwu không khỏi bước nhanh hơn, khi hắn xuất môn trong một khoảng thời gian, bệnh của cậu không biết có nặng thêm không?

Đẩy cửa ra, Seongwu tiện tay đem bọc lớn, bọc nhỏ gì đó đặt ở trên một cái bàn duy nhất, chỉ thấy Minhyun nằm ở trên giường, tựa như lúc hắn ra khỏi nhà.

Vén tay áo lên, Seongwu cầm dược liệu trị bệnh phong hàn, chuẩn bị tìm siêu thuốc. Nghĩ thầm, tám phần mười nó nằm ở ngoài sân.

Seongwu cầm dược liệu đi ra ngoài, quả nhiên ở một góc sân một thấy được cái lò nhỏ và một siêu thuốc.

Seongwu đem dược liệu để vào cái siêu thuốc, nhìn trái nhìn phải cũng không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Hắn suy nghĩ cả buổi, cảm giác mình nên nhóm lửa, nhưng làm như thế nào đây?

Seongwu có chút phiền não, ngồi xuống cái ghế nhỏ cạnh cái lò nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của hắn hàng ngày đều có nhân chiếu cố, ngoại trừ giết người ra hắn cái gì cũng không biết.

Trong khi Seongwu vẫn đang suy nghĩ làm sao cho phải thì trong cái lò có một đốm lửa nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn, nguyên lai Minhyun lấy tro đắp lên, để có thể sử dụng cho lần kế tiếp.

"Hắc!" Seongwu vui vẻ kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro