4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cẩn thận dùng tờ giấy châm ngọn lửa, sau đó cầm lấy than củi bỏ vào, ai biết than củi vừa mới bỏ vào, ngọn lửa tựu bị ép tới hầu như nhìn không thấy.

Seongwu thấy thế, vội vàng ném một đống giấy đi vào, ngay khi hắn luống cuống tay chân đánh bậy đánh bạ thì lửa bừng lên.

Vừa nhìn lửa dâng lên, Seongwu ho khụ khụ, hắn dùng tay lau mồ hôi bên thái dương, hắn chưa bao giờ biết nhóm lửa lại là một chuyện khó khăn như vậy.

Vài giờ trôi qua, cuối cùng Seongwu đem thuốc nấu sắc được thành nước rồi, hắn đổ thuốc vào trong bát, bưng tiến vào phòng, thấy Minhyun còn đang ngủ, hắn dùng thìa quấy khuấy, cho bớt nóng để Minhyun uống.

"Hwang Minhyun, Hwang Minhyun, dậy uống thuốc." Seongwu bưng chén thuốc nhồi xuống ở bên giường.

Minhyun cúi đầu rên rỉ một tiếng, mở hai mắt đầy sương mù.

"Mẫu thân." Vừa thấy Seongwu, Minhyun hơi nở nụ cười. "Mẫu thân, cuối cùng người cũng trở về xem con, con rất nhớ người."

"Mẫu thân cái rắm, có ma mới là mẫu thân ngươi. Nhìn cho rõ ràng, ta là Ong Seongwu." Seongwu bất mãn đẩy Minhyun một cái, hoàn toàn mặc kệ cậu đang là bệnh nhân. "Nhìn rõ ràng chưa? Ta là ai?"

"Mẫu thân, con lạnh quá, lạnh quá." Minhyun lẩm bẩm: "Mẫu thân, người đã đi đâu? Vì sao không mang con cùng đi, con sống một mình thật tịch mịch, cô đơn lắm người à."

"Ta xem ngươi bị hồ đồ rồi, quên đi, không so đo với ngươi, mau, uống thuốc vào." Seongwu đỡ Minhyun dậy, đưa thuốc đến miệng cho cậu uống.

"Thật là đắng!" Toàn bộ gương mặt Minhyun nhíu lại.

"Nói vô ích, thuốc đương nhiên là đắng, uống vào, ngươi dám không uống ta sẽ đánh chết ngươi." Tên kia dám không uống xem, ta bỏ ra bao nhiêu thời gian và tinh lực. Hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên hầu hạ người khác!

"Ta nghe lời, mẫu thân đừng len lén bỏ đi." Minhyun ôn thuần đem thuốc uống hết.

"Tốt, thật biết điều." Seongwu hài lòng gật đầu, hắn vừa muốn rời đi, một cánh tay bắt hắn.

"Mẫu thân, người muốn đi đâu? Người đáp ứng con không bỏ con." Vẻ mặt Minhyun kinh hoảng, bàn tay nóng ran của cậu nắm thật chặc tay áo Seongwu.

"Ngươi nhìn rõ chưa? Ta đâu có giống mẫu thân ngươi." Seongwu không chịu được kêu to."Ngươi làm gì mà bắt được ta? Buông tay mau!"

Minhyun bị nhiễm bệnh mơ mơ màng màng, nghe được Seongwu nói gì đó, trong lòng cậu chỉ muốn không cho mẫu thân ly khai mình.

"Mẫu thân, ngay cả người cũng không thương con." Minhyun thê lương nở nụ cười, nụ cười kia hàm chứa lòng chua xót đau đớn, "Ngay cả người cũng không thương con." Mọt giọt lệ từ khóe mắt Minhyun chảy xuống, Seongwu thấy một lòng không giải thích được cảm giác đau.

"Khổ thiệt, ta nói không lại ngươi." Seongwu lên giường, ôm Minhyun vào trong ngực mình. "Ngủ đi! Ta ở chỗ này với ngươi."

"Con chỉ biết mẫu thân yêu con nhất." Minhyun vui vẻ nhắm hai mắt lại, mẫu thân ôm ấp thật là ấm áp.

"Vâng, vâng, vâng! Lão nương ta yêu ngươi nhất." Seongwu mắt trợn trắng, tay hắn vỗ vỗ lên lưng Minhyun.

"Mẫu thân, con cho người biết! Con cứu được một người đẹp lắm, hắn tên là Ong Seongwu." Minhyun ngáp một cái, mí mắt dần dần xụp xuống. "Ngoại trừ mẫu thân ra, hắn là người mà con thấy đẹp nhất."

"Đa tạ quá khen." Seongwu không có thành ý gì nói.

"Đừng khách khí." Minhyun càng nói càng nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đều truyền đến, Seongwu mới phát giác cậu đã ngủ.

Nhìn Minhyun vùi ở trong ngực hắn thư thái như vậy, Seongwu cũng có chút buồn ngủ, kéo qua chăn bông mới mua, Seongwu khoái trá thở dài, chuẩn bị mộng gặp Chu Công đi.

Minhyun tỉnh dậy, nghĩ thân thể đã khá, đầu không hề mờ mịt, cả người thần thanh khí sảng, dễ dàng vô cùng.

Vừa muốn rời giường, thình lình phát hiện Seongwu nằm kế bên mình ngọt ngào ngủ say. Cậu khẽ động, Seongwu liền mở hai mắt ra.

"Ta. . ."

Minhyun nói còn chưa xong, đã bị Seongwu hung tợn cắt đứt.

"Câm miệng, chớ quấy rầy, làm ầm ĩ nữa cẩn thận ta giết ngươi." Seongwu đưa toàn bộ tay chân đặt trên người Minhyun, thư thư phục phục tiếp tục mộng Chu Công.

Bị Seongwu vừa hô như thế, Minhyun sợ đến mức không dám nhúc nhích một chút. Rất sợ đánh thức Seongwu, quấy nhiễu mộng đẹp của hắn.

Minhyun ngủ không được, nhìn phía người bên cạnh, nguyên bản gương mặt trắng nõn lại có vài vết đen.

Minhyun cẩn thận nhìn một chút, xác định đó là vệt than, cậu hút hút mũi, phát hiện trong phòng còn có chén thuốc, xem ra là Seongwu nấu thuốc cho cậu uống, không cẩn thận bị lấm lem ở trên mặt.

Cảm động thoáng chốc tràn vào buồng tim của Minhyun, lớn như vậy, ngoại trừ mẫu thân, chưa từng có ai đối với cậu tốt như vậy.

Chỉ là, hắn sớm muộn gì sẽ rời đi, không tự chủ được, Minhyun thở dài một hơi.

"Bảo ngươi chớ quấy rầy, ngươi lại không nghe." Seongwu không nhịn được đạp Minhyun một cước té xuống giường. "Than thở cái gì? Phiền chết đi được."

Seongwu cầm chăn bông, quấn mình trong chăn, đưa lưng về phía Minhyun rồi rất nhanh ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro