Tập cuối: Chúng ta thuộc về nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa mới sáng, Sungwoon không kịp chờ đợi đi vào gõ cửa.

“Seongwoo, Minhyun, các ngươi rời giường chưa ?”

Nghe được có người gọi cửa, Minhyun lập tức tỉnh lại, khi cậu đang muốn xoay người ngồi dậy thì mới phát hiện có một cánh tay để ngang trước ngực cậu.

Vừa nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của Seongwoo, ký ức như thủy triều hướng cậu vọt tới. Thoáng chốc, mặt Minhyun lập tức khô nóng lên, cậu đang muốn xuống giường, lập tức lại bị lôi trở lại.

“Em muốn đi đâu ?” Seongwoo nhắm mắt lại, lười biếng hỏi.

“Sungwoon ca đang gọi cửa, ta đi mở cửa.” May là Seongwoo nhắm mắt, bằng không, cậu thực sự không biết nên thế nào đối mặt hắn.

“Mệt! Thật không biết Guan Lin đang làm gì? Làm sao mà Sungwoon vẫn có đủ tinh lực như thế, xem ra Guan Lin có chút thiếu tận lực, không giống ta…” Tay Seongwoo lại mơn trớn lên thân thể Minhyun – nơi làm hắn thích thú cả đêm.

“Ngươi không nên như vậy! Để cho ta đi mở… mở cửa! A~” Động tác của Seongwoo đầy khiêu khích, khiến cho giọng nói Minhyun bất ổn nhẹ kêu thành tiếng.

“Đi đi a! Ta không có bảo em không đi.” Seongwoo nói xong dễ dàng, nhưng tay hắn càng thêm cố tình xoa đầu nhủ đứng thẳng của Minhyun.

“Ngươi… cứ như ngươi vậy… thì muốn ta làm sao…mở cửa được…” Toàn thân Minhyun bắt đầu kịch liệt run rẩy, cậu thật muốn giật lại bàn tay xấu của Seongwoo, nhưng một điểm khí lực cũng không có.

“Seongwoo, Minhyun, hai ngươi rốt cuộc tỉnh chưa? Ta vào nha.” Sungwoon vỗ càng to, người càng nóng nảy hơn.

“Sungwoon ca, là ca sao ?”

“Là ta, Minhyun.”

Minhyun thừa dịp Seongwoo phân tâm, lập tức nắm chặt cơ hội xuống giường, sau đó mặc quần áo xong thật nhanh. Rồi chạy ra mở cửa, cậu ngó lại căn dặn Seongwoo.

“Ngươi mau mặc quần áo vào, ta ra mở cửa.”

“Đã biết.” Seongwoo thở dài một tiếng, chậm rãi bắt đầu mặc quần áo.

“Sungwoon ca, sớm a!” Minhyun mở cửa, mặt mỉm cười chào hỏi Sungwoon.

“Minhyun, ta giúp các ngươi mang đồ ăn tới.” Sungwoon cười híp mắt đi vào. “Cháo này là ta sáng sớm nhờ Hạo đi mua, mau nhanh ăn cho nóng. Seongwoo, sớm.”

“Sớm.” Seongwoo quần áo xộc xệch ngáp dài ngáp ngắn, oán trách nói với Guan Lin: “Guan Lin, các ngươi thức dậy hơi sớm quá nha!”

“Điều này cũng không thể trách ta a!” Guan Lin vô tội than thở “Ta làm sao biết, tối hôm qua cũng làm cho Sungwoon ngủ trễ, ai biết Sungwoon thức dậy sớm như vậy.”

“Ta chỉ biết ngươi bất lực!”

“Ai nói? Ngươi mới bất lực!”

“Ta bất lực ?” Seongwoo tự tiếu phi tiếu hướng phía Minhyun bĩu môi.”Ta có bất lực hay không thì ngươi hỏi Minyeon Minyeon sẽ biết.”

“Ngươi đừng ở đây mà nói chuyện phiếm nữa.” Chân tay Minhyun luống cuống, mặt đỏ tới mang tai, thật muốn tìm một động chui vào, đời này cũng không cần đi ra gặp người.

“Có nghe hay không, Minhyun nói ngươi đang nói chuyện phiếm kìa!” Guan Lin vui vẻ nói nói mát.

“Vậy à? Xem ra em không hài lòng biểu hiện của ta tối hôm qua rồi! Để vãn hồi lại tôn nghiêm nam tính của ta, bây giờ chúng ta làm ở đây đi!” Seongwoo vươn ma trảo tới Minhyun.

“Ngươi muốn nhưng chúng ta không muốn xem!”

“Không muốn xem đi ra ngoài a!”

“Ngươi nghĩ rằng ta ham lắm hả! Nếu Sungwoon không lo lắng, ta đã mặc kệ ngươi.”

Guan Lin và Seongwoo cứ như vậy ngươi một lời, ta một câu đấu võ mồm, không ai nhường ai. Mà Sungwoon và Minhyun thân mật ngồi chung một chỗ, trò chuyện vui vẻ.

Nguyên bản hai người kia còn đang cãi vả, mắt thấy hai người thân mật như vậy, ngực lại có chút không hài lòng. Guan Lin cùng Seongwoo hai người đồng thời đứng lên.

Guan Lin lôi kéo Sungwoon, Seongwoo lôi kéo Minhyun.

“Chúng ta cần phải đi!”

“Các ngươi cần phải đi!”

Hai người không hẹn mà cùng nói lên.

“Ta còn có việc muốn hỏi Minhyun.”

“Ta còn có chuyện muốn nói cùng Sungwoon.”

Hai người bỏ qua tay của tình nhân, lại thân mật dựa chung một chỗ bắt đầu nói chuyện với nhau. Guan Lin và Seongwoo thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn thoáng qua.

Sau một lúc lâu, Sungwoon đắc ý nói: “Guan Lin, ta và Minhyun thương lượng xong, chúng ta tới đây ở có được hay không ?”

“Bàn tới nơi này ở ?” Guan Lin , Seongwoo đồng thời kêu to lên.

Seongwoo lập tức phản đối: “Các ngươi bàn tới nơi này không tốt! Căn nhà gỗ này chỉ có một gian phòng, các ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu ?”

Hắn rất không muốn có người quấy rối hắn và Minhyun sinh hoạt với nhau !

“Đơn giản mà.” Sungwoon đưa ra ý định: “Ở đây lớn như vậy, chúng ta xây thêm một cái phòng nhỏ bên trái phòng của hai ngươi là được a! Nếu không xây lại một ngôi nhà thiệt lớn bốn chúng ta cùng nhau ở không phả quá tốt sao ?”

“Bộ bây giờ chúng ta sống như vậy không tốt hửm ?” Guan Lin phản đối, hắn cũng không muốn để cho người khác tham gia thế giới riêng của hắn và Sungwoon.

“Thực sự không được ?” Sungwoon và Minhyun cùng làm vẻ mặt thất vọng.

Vừa thấy được gương mặt thất vọng của hai người, lòng của Guan Lin, Seongwoo bắt đầu dao động.

“Guan Lin, thực sự không được sao? Nói cái gì cũng không được ?” Sungwoon đáng thương nắm tay Guan Lin.

“Cái này… . Ta… .” Cái chữ kia trong miệng Guan Lin không thể nào nói nên lời.

Thấy Guan Lin tựa hồ có dấu hiệu dao động, Seongwoo vội vàng nháy mắt, trừng hắn liếc mắt.

“Seongwoo ngươi thực sự… sẽ không thay đổi chủ ý sao ?” Giọng nói Minhyun cứng ngắt, nói chuyện cực độ không tự nhiên. Cậu vừa nói vừa liếc trộm Sungwoon, gương mặt càng đỏ nóng lên.

“Ơ…”

“Van cầu… ngươi, nha ~” Minhyun cắn răng một cái, cũng học Sungwoon kéo tay Seongwoo.

“Cái kia… Ta… Cái này… Cũng không phải… Không được!” Seongwoo thất bại suy sụp hạ vai xuống, không chịu được rống to ra: “Được rồi, tùy em, em nói như thế nào thì ta liền làm như thế đó, được chưa !!!”

“Guan Lin…”

Sungwoon vừa mới mở miệng, Guan Lin không kịp chờ đợi liền giương cờ đầu hàng.

“Ta không có ý kiến, ngươi vui vẻ là được.”

“Muôn năm! Ta chỉ biết ngươi tốt nhất.” Sungwoon xông lên phía trước, ôm Guan Lin một cái thật ấm áp, xoay người lôi kéo Minhyun “Minhyun, chúng ta đi nấu nước, giúp bọn hắn pha một bình trà.”

“Ừm.” Minhyun mang theo Sungwoon đi ra ngoài.

Guan Lin cùng Seongwoo loáng thoáng nghe được Sungwoon vui vẻ nói với Minhyun: “Đệ xem, ta nói chỉ cho đệ chiêu này thật hữu hiệu, mỗi lần Guan Lin không đồng ý là ta đều là dùng một chiêu này, xem ra đối với Seongwoo cũng hữu hiệu…”

“Ta chưa bao giờ biết Sungwoon gian manh như thế!” Seongwoo tựa hồ nhắm thẳng vào Guan Lin, ý nói y làm hư Sungwoon.

“Ta đương nhiên không biết! Điều không phải ta dạy Sungwoon” Guan Lin mau nhanh thanh minh.

“Ta đương nhiên biết.” Seongwoo tức giận nói: “Ngươi có một cái đầu bên trong toàn là bánh nhân đậu, may là Minhyun không có gian manh như vậy.”

“Sau này tựu khó nói.”

“Đúng vậy!”

Hai người chỉ có thể lắc đầu cười khổ, xem ra hai người bọn họ đời này cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Sungwoon và Minhyun.

Nhưng điều này cũng tốt, bởi vì bọn họ tuyệt không muốn chạy trốn khỏi người mình yêu.

THE END, THE LOVE FOREVER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro