21: Ta yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Seongwoo, đệ nói cho huynh biết Minhyun có điểm nào không xứng với đệ hả ?” Sungwoon căm giận bất bình thay Minhyun. “Cậu ấy là một người tốt như vậy, đệ không thích cậu ấy thì ai cũng không ép đệ, thế nhưng tại sao đệ lại nói cậu ấy không xứng với đệ, đệ làm tổn thương trái tim của cậu ấy rồi có biết không ?”

“Đệ đâu có nói Minyeon không xứng với đệ!” Seongwoo hấp tấp trả lời, “Ý đệ nói là đệ không xứng với Minyeon! Hai tay đệ đều dính đầy máu, làm sao có thể xứng đôi với người thuần khiết như Minyeon? Là đệ không xứng với Minyeon.”

“Vậy đệ thích cậu ta à ?”

“Đệ…” Seongwoo dừng một chút, có chút không biết làm sao.”Đệ không biết.”

“Được, vậy huynh hỏi đệ, đối với Minhyun đệ có ý kiến gì, đệ có muốn cả đời ở bên cạnh Minhyun luôn hay không ?”

“Muốn.”

“Đệ hy vọng Minhyun lấy vợ sanh con, lập gia đình ?”

Nghe vậy, cuối cùng Seongwoo cũng minh bạch tiếng lòng của mình, đây cũng chính là vì cái gì hắn không hề muốn nhìn thấy cậu và Chung Mi ở chung với nhau, nguyên lai đây chính là đố kị.

“Vậy đệ còn không mau đuổi theo.” Sungwoon dùng sức đem Seongwoo đứng ỳ ra một cục đẩy ra ngoài cửa.”Vạn nhất Minhyun luẩn quẩn trong lòng, đệ hối hận cũng không kịp.”

Sungwoon nói khiến cho Seongwoo biến sắc, lập tức đuổi theo.

--------------

Minhyun liều mạng xông về phía trước, hai mắt đẫm lệ mông lung ngay cả lộ cậu đều thấy không rõ, nhưng cậu vẫn liều lĩnh chạy, cậu thầm nghĩ chạy trốn càng xa càng tốt.

Seongwoo đi ra ngoài, thoáng cái liền phát hiện thân ảnh Minhyun, hắn nóng lòng kêu to: “Minyeon, ngươi dừng lại, ta có lời nói cho ngươi.”

Ai biết Seongwoo vừa gọi thì Minhyun chạy trốn nhanh hơn.

Hắn còn muốn nói với mình cái gì? Mình vừa đã nói xong rõ ràng, giờ còn muốn nói gì? Tại sao hắn lại đối xửa với mình như vậy ?

“Minyeon, ngươi, thật đáng ghét.” Seongwoo dùng một bước phi thân tiến lên, đã bắt được Minhyun, dễ dàng đưa cậu nhét vào trong ngực của mình.

“Ngươi buông, buông.” Minhyun nghẹn ngào giãy dụa liên tục.

“Ngươi hãy nghe ta nói.”

“Ta không cảm thấy chúng ta còn có cái gì đễ nói, mời buông.”

“Ta không buông.”

“Buông.”

“Hãy nghe ta nói.”

Minhyun nước mắt rơm rớm “Ta không nghe, không nghe.”

“Ngươi nhất định phải nghe.” Seongwoo dùng sức kéo hai tay Minhyun xuống, hắn tức giận điên cuồng hét lên: “TA YÊU EM, TA YÊU EM, NGHE RÕ CHƯA !!!”

Nghe vậy, Minhyun há to mồm, cũng quên khóc, hoàn toàn không rõ tình huống diễn ra như thế nào, thậm chí hoài nghi mình bị lãng tai.

Vừa thấy Minhyun đình chỉ khóc và giãy dụa, Seongwoo nhẹ nhàng lau đi nước mắt ràn rụa trên mặt cậu, vừa yêu thương vừa nâng niu: “Em xem, khóc đến nỗi mắt đều đỏ. Đi thôi! Chúng ta đi trở về.”

Không! Không! Không có khả năng! Ông trời không có khả năng cho mình người tốt như vậy, nhất định là mình điên rồi, mới có thể nghĩ rằng Seongwoo nói yêu mình.

“Ta biết nhất định là ta sản sinh ảo giác, ngươi không có khả năng yêu ta, không có khả năng.” Minhyun tự lẩm bẩm như thôi miên chính mình.

“Vì sao không có khả năng ?” Seongwoo không vui nói: “Chính miệng ta nói ra rồi giờ em còn muốn thế nào ?”

“Chính ta muốn hỏi ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?” Thật vất vả Minhyun mới dừng lại nước mắt “Ngươi rõ ràng nói ta không xứng với ngươi.”

“Ta nào có nói như vậy, ý ta là nói ta không xứng với em.”

“Ngươi làm sao lại không xứng với ta? Ngươi rốt cuộc muốn trêu cợt ta thế nào thì ngươi mới cam tâm ?” Minhyun căn bản không tin lời của hắn.

“Vậy sao em lại nghĩ mình không xứng với ta? Em rốt cuộc muốn ta nói như thế nào thì em sẽ tin tưởng ?” Vẻ mặt Seongwoo bất đắc dĩ.

“Mặc kệ ngươi nói như thế nào ta đều không tin tưởng.”

“Vậy để ta đào trái tim cho em xem.”

“Cho dù có đào tim ra cho ta xem, ta cũng không tin.”

“Được, vậy em nhìn đây.” Seongwoo lập tức đem đoản đao móc ra, không chậm trễ chút nào hướng lồng ngực mình.

Minhyun thật không ngờ Seongwoo thực sự phải làm như vậy, tâm cậu hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi kéo tay Seongwoo.

“Đừng.”

“Ta  nhất định phải để cho em nhìn tấm chân tình của ta.” Seongwoo đẩy tay Minhyun ra, giơ đoản đao lên.

“Seongwoo ngươi đừng làm như vậy, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi là được mà.”

“Em thật tin tưởng ta ?”

“Thực sự!”

“Vậy được rồi!” Gian kế được như ý, Seongwoo hài lòng gật đầu, đem đao thu vào, hắn vui vẻ ôm cả người Minhyun vào lòng. “Em đã tin tưởng ta, vậy giờ chúng ta trở về nhà nha!”

Vừa nói về nhà, Minhyun lập tức nhớ tới Guan Lin.

“Guan Lin của ngươi…”

“Guan Lin cho tới bây giờ không thích ta, hắn có bao nhiêu yêu Sungwoon lẽ nào em không nhìn ra được ?”

“Vậy ngươi đối với hắn…”

“Ta? Ta sớm đối với hắn đã là quá khứ, hoặc nói là, cho tới bây giờ sẽ không có bắt đầu gì hết!” Seongwoo thở thật dài.”Đối với Guan Lin, ta chiếm giữ lớn hơn là yêu, có thể, ta chỉ là đố kị hắn có được một người yêu hắn sâu đến mức vậy a! Ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa cảm nhận được cái gọi là yêu.”

“Từ… Từ giờ trở đi, ta… Ta … chỉ yêu ngươi.” Minhyun cúi thấp đầu, giọng nhỏ như tiếng mũi vo ve.

“Nói thì phải làm được nha!”

“Ngươi… Thực sự không thương Chung Mi ?” Minhyun không yên lòng lại truy vấn một câu.

“Ta cũng muốn hỏi em thực sự không thương Chung Mi sao ?” Cậu lo lắng, Seongwoo so với cậu càng không yên lòng.

“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu nàng, là Nana nói ngươi yêu Chung Mi, nhưng lại không rõ tim mình cho nên mới nhờ ta hỗ trợ, cho ngươi ghen.”

“Ta còn tưởng rằng em thực sự thích ả, sở dĩ ta cố ý dụ dỗ ả để cho em biết rằng ả thực sự không xứng với em.”

“Thế nhưng ngươi rõ ràng nói ta cùng Chung Mi không xứng, ngươi với nàng mới xứng đôi.”

“Không sai a! Ta cho như vậy là đúng.” Seongwoo tự giễu cười “Ả là loại nữ nhân nông cạn, chỉ có thể hợp với ta đây thân đủ loại tội nghiệt, ả không xứng với sự thuần khiết của em.”

Minhyun thật không ngờ, mình ở trong lòng Seongwoo là tốt, là hoàn mỹ như vậy. Thoáng chốc, một câu cậu cũng không nói ra được, viền mắt lại tràn đầy nước mắt.

Thấy hai mắt Minhyun lệ lưng tròng, Seongwoo nhất thời luống cuống tay chân, hắn khẩn trương đến bắt đầu nói lắp “Em… Em tại sao lại… khóc… Ta… Ta… .”

Minhyun cảm động lắc đầu.

“Em… Em vì sao lắc đầu? Em rốt cục phát hiện ta không xứng với em… Hối hận hả ?”

Minhyun càng thêm dùng sức lắc đầu, nước mắt không ngừng dũng mãnh tiến ra.

“Đừng khóc.” Tay chân Seongwoo luống cuống, quả thực chẳng biết làm thế nào mới tốt, hắn theo bản năng cúi đầu, mềm nhẹ hôn lệ rơi trên mặt Minhyun.”Đừng khóc nữa. Em khóc làm tâm ý ta hoảng loạn, chẳng biết nên làm gì cho đúng, Minyeon.”

“Ta không khóc là được.” Minhyun lau đi nước mắt, nhìn Seongwoo hốt hoảng nhịn không được nín khóc mà cười, cậu cười như thế, trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của Seongwoo.

Hắn chưa bao giờ biết Minhyun mỉm cười lại đẹp động lòng người như vậy, đẹp đến khiến cho hắn tâm đãng thần trì, đẹp đến làm cho hắn hầu như không cách nào khống chế chính mình.

Seongwoo ý loạn tình mê, tay ôm Minhyun lại gần, nặng nề hướng phía môi của cậu hôn tới, nụ hôn của hắn sâu sắc làm Minhyun hầu như muốn hòa tan ở trong ngực hắn.

Đột nhiên, Seongwoo rời môi Minhyun ra, không hề báo động trước ôm lấy cậu, thi triển khinh công bay thật nhanh đến nhà gỗ nhỏ.

“Seongwoo, ngươi…” Minhyun kinh hô một tiếng, cậu vươn hai tay vòng quanh cổ Seongwoo.

“Seongwoo, Minhyun, các ngươi đã trở về.” Vừa thấy được hai người, Sungwoon vui vẻ kêu lên. Khi Sungwoon đang muốn tiến lên đón, không biết tại sao Guan Lin kéo tay lôi Sungwoon ra ngoài.

Sungwoon không hiểu hỏi: “Guan Lin, ngươi muốn đi đâu? Ta còn có lời muốn nói cùng Minhyun, ta dự định đêm nay theo bọn họ trò chuyện suốt đêm.”

“Đứa ngốc.” Guan Lin nhịn không được vỗ nhẹ vào Sungwoon một chút.”Ngươi không phát hiện ánh mắt Seongwoo nhìn Minhyun tựa như dã thú sao? Ngươi cho là hắn vì sao vội vả như thế ôm Minhyun trở về? Dĩ nhiên không phải trở về để làm chúng ta an tâm.”

“Thật là…” Sungwoon nhẹ nhàng nở nụ cười.

Và Sungwoon cũng không chút nào nhận thấy được ánh mắt của Guan Lin dần thay đổi theo dã thú! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro