20: Xóa bỏ hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ thấy Minhyun đứng ở đằng kia, toàn thân không ngừng run rẩy. Cậu không tin nổi vươn tay xoa xoa hai mắt của mình, ngay cả ấm trà trên tay rớt xuống vẫn không phát giác.

Liếc thấy Minhyun, trong lòng Seongwoo đầy ngũ vị tạp trần, hắn nghĩ muốn xông lên phía trước đá cậu, đánh cậu, buộc chặt cậu lại, làm cho cậu không bao giờ … ly khai hắn nữa.

Và hắn càng muốn ôm cậu thật chặc vào trong ngực, cho cậu biết hắn lo lắng cho cậu biết bao nhiêu, quan tâm đến cậu biết nhường nào.

Nội tâm Seongwoo cứ như vậy tranh giành giữa yêu và hận đan xen vào nhau khiến hắn cứ đứng ngây như phỗng.

Minhyun khiếp sợ tuyệt không kém Seongwoo, hắn… Hắn không phải cưới Chung Mi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

“Ngươi…”

Hai người đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng lại.

“Ngươi nói trước đi.”

Hai người không hẹn mà cùng lần thứ hai đã mở miệng.

“Ngươi quay về đây làm cái gì ?”

“Ngươi còn dám hỏi ta? Nói mau! Mấy ngày này ngươi đi nơi nào? Vì sao không chịu trở về.” Seongwoo nổi giận đùng đùng, ba bước thì chỉ hai bước đã vọt tới trước mặt Minhyun, tay chỉ mũi cậu.

“Ta đến nhà Sungwoon ở vài ngày.”

“Ngày đó ở Kim gia ngươi vì sao không chờ ta mà lại rời đi trước ?”

“Đều không phải ngươi kêu ta đi sao ?”

“Không đi thì lưu lại đó làm cái gì.”

“Ta đã đi rồi mà ngươi còn muốn thế nào nữa ?” Minhyun ngẩng đầu, lau đi nước mắt dũng mãnh tiến ra. “Mặt ta không có dầy như vậy, ngươi bảo ta đi, lẽ nào ta còn không biết xấu hổ ở lại nơi đó ?”

“Chờ một chút, ta hỏi ngươi vì sao không có chờ ta ?” Seongwoo kiềm chế sự kích động lại hỏi một lần.

“Tại sao muốn ta chờ ngươi ?” Minhyun khó hiểu cho nên hỏi ngược lại.

“Ngươi vì sao lại không chờ ta ?”

“Ngươi…” Seongwoo hỏi làm Minhyun nghe được không hiểu ra sao. Không phải hắn muốn ở lại Kim gia sao? Vì sao còn muốn mình chờ hắn? “Ngươi không phải muốn kết hôn với Chung Mi ?”

“Ta muốn kết hôn với Chung Mi ?” Seongwoo kêu to chỉ mình. “Tại sao ta muốn cưới Chung Mi? Ta không hề thích ả.”

“Không thích nàng mà ngươi theo nàng ngắm hoa, uống trà, nói chuyện phiếm? Không thích nàng mà ngươi tốn theo nàng tản bộ, đối với nàng hỏi han ân cần.” Nhớ tới mái đình hai người dưới ánh trăng, Minhyun đã cảm thấy mũi lên men, viền mắt phiếm hồng, ngực không tư vị.

“Ta làm tất cả còn không phải là vì ngươi ?”

“Vì ta ?” Hắn che chỡ Chung Mi trăm bề thì mắc mớ gì tới mình?

“Không phải vì ngươi thì vì ai ?” Seongwoo chấn động nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết Chung Mi không phải là cô nương tốt, ả không thật tâm thích ngươi.”

“Ta đây sớm đã biết, Nana đã sớm nói cho ta biết tiểu thư nhà nàng thích là ngươi.”

“Ngươi thực sự thích ả như thế? Thích đến ngay khi biết ả không thích ngươi mà ngươi cũng chẳng hề quan tâm à? Hwang Minhyun, ngươi là thằng ngốc hả ???” Seongwoo nổi trận lôi đình, hận không thể đem Minhyun bóp chết tại chỗ.

“Đúng! Ta là thằng ngốc ngu si, cho nên ta mới có thể yêu người không nên yêu, đã vậy còn trèo cao nữa!” Minhyun vừa nói ra khỏi miệng, chính cậu cũng ngây ngẩn cả người.

Trong miệng cậu người không nên yêu, không nên trèo cao dĩ nhiên không phải là Chung Mi, vậy người kia rốt cuộc là… Ai? Ánh mắt Minhyun không tự chủ được dời về phía Seongwoo.

“Ngươi… Ngươi…” Seongwoo chỉ vào Minhyun, tức đến nỗi nói không được. Thật lâu, mặt hắn trầm xuống, xoay người muốn rời đi.

Sungwoon thấy thế, kéo Seongwoo lại.

“Seongwoo đệ chờ một chút, đệ không cảm thấy cuộc đối thoại của hai đứa có chút ông nói gà bà nói vịt sao ?”

“Tùy tiện!” Seongwoo giận đùng đùng bỏ tay Sungwoon ra. “Tùy tiện tên kia muốn thích ai thì thích! Tất cả đều không liên quan tới ta.”

“Ai nói không liên quan gì tới đệ.” Sungwoon chuyển qua Minhyun. “Ta hỏi ngươi, ngươi thích Chung Mi không ?”

“Ta không thích nàng, thích nàng là Seongwoo.”

“Ai nói ta thích ả ?” Seongwoo bất ngờ, hỏi ngược lại: “Thích ả không phải là ngươi à ?”

“Dĩ nhiên không phải ta.”

“Đừng gạt người, chính mồm ngươi nói cho ta biết, nói ngươi thích Chung Mi.” Seongwoo hừ lạnh một tiếng. “Đừng nói cho ta là ngươi đã quên chính vì ả mà không màng tới ăn uống, và nghỉ ngơi.”

“Ta không phải là vì nàng.” Minhyun lập tức phản bác trở lại. “Ta không có thích nàng, tại sao muốn vì nàng mà không ăn không uống ?”

“Vậy là ngươi vì ai ?”

“Ta…” Nghe vậy, Minhyun không dám nói thêm, nhỡ miệng nói ra thì sẽ thế nào ?

“Nói a! Ngươi vì sao không nói ?” Seongwoo nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm trầm hỏi: “Nói cho ta biết, cái tên ngươi không nên yêu mà ngươi lại yêu hắn là ai ???”

“Là… Là…” Minhyun chảy mồ hôi lạnh, từng bước rút lui.

“Nói mau lên! Cái tên đáng chết kia là ai ?” Dáng vẻ bệ vệ của Seongwoo ngày càng tiến sát từng bước. “Ta bảo ngươi nói, ngươi nghe không hiểu hả ?”

“Nói thì nói!” Một khắc này, Minhyun dùng hết can đảm, liều mạng kêu to: “Cái tên đáng chết kia là Ong Seongwoo, Ong Seongwoo, ngươi nghe rõ ràng chưa? Hài lòng không ?”

“Ong Seongwoo ?” Nghe vậy, Seongwoo nhíu mày lại, suy nghĩ nói: “Tên và họ, ngay cả tên đệm cũng giống ta! Làm sao lại trùng hợp đến vậy a ?”

“Seongwoo.” Sungwoon nhỏ giọng nói: “Minhyun nói người tên Ong Seongwoo kia là đệ mà!”

“Đệ ?” Seongwoo giật mình, trừng mắt Sungwoon. “Huynh đừng nói giỡn, tại sao có thể là ta? Minyeon, không phải là ta đúng không… Đúng… ơ …”

Mặt Minhyun từ xanh chuyển sang trắng, lúc đó Seongwoo mới biết Sungwoon nói đúng. Minhyun thích mình? Làm sao lại thích mình ???

“Minyeon, ta nghĩ ngươi có khả năng chỉ là bị lầm một chút, thời gian dài ngươi sống một mình ở chỗ này. Bởi vậy, chỉ cần có người hơi chút đối tốt với ngươi nên ngươi đã nhận lầm.” Seongwoo cảnh giác sợ hãi, thận trọng nói.

“Ta không có lầm.” Minhyun ngẩng đầu lên, trấn định. “Ta một chút cũng không có lầm, ta thật tâm thích ngươi.”

“Không thể.” Seongwoo không dám tin thẳng lui về phía sau, hắn lắp bắp: “Chúng ta… Chúng ta không xứng, ngươi…”

“Đừng nói nữa!” Minhyun nhanh nhẹn cắt đứt lời Seongwoo. ” Ta biết ta không xứng với ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không bám lấy ngươi nữa, ngươi hãy rời đi cùng Sungwoon bọn họ đi! Không tiễn.”

Minhyun xoay người chạy như bay, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống. Seongwoo khẽ nhếch miệng, không nói ra nỗi một câu, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn Minhyun rời đi, tâm tư hắn một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn mất đi chủ ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro