Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục. . . Lục hoàng tử, trong cung xảy ra chuyện rồi!"

Thời điểm Tiểu Dẫn tử run cầm cập xông tới, Bách Lý Hoằng Nghị đang ngồi ở án kiện vẽ một bức vạn hoa đồ, bị tiếng gọi ầm ĩ nhiễu loạn, nhụy hoa chệch ra một nét.

Bách Lý phiền muộn nhíu mày, buông bút, nói: "Có chuyện gì khiến ngươi liều lĩnh như vậy, hủy hoại bức tranh của ta, cẩn thận cái đầu ngươi."

Tiểu Dẫn tử nuốt nước miếng, lắp bắp mở miệng: "Cái vị ở Du. . . Du Hoan các kia. . . Đã chết. . ."

Nguyên lai chính là vị trắc phi được thái tử nâng trong lòng bàn tay. Ngày trước hát xướng ở ngọc hương lâu ngoài thành, được thái tử coi trọng, không màng hoàng đế hoàng hậu quở trách dẫn người về, còn phong lên trắc phi, hống hách khiến thái tử rơi vào thế khó nhiều lần, hành sự tùy hứng, bị thái tử phi hoặc là mấy thiếp thất hại chết cũng không kỳ quái.

Bách Lý giương mắt xem thường: "Chết thì chết, hoảng cái gì?"

"Nàng là. . . tự sát."

Đến đây Bách Lý thực sự có chút hứng thú: "Tự sát?"

"Đúng vậy, nàng ta được thái tử gia yêu thích như vậy, tối hôm qua còn hầu hạ thái tử gia đến nửa đêm, sáng nay thái tử thượng triều, nàng vẫn chưa ra khỏi, cung nhân chạy vào xem, mới phát hiện một cỗ treo cổ."

"Thái tử đã biết chưa?"

"Đã biết, đang ở Du Hoan các khóc vô cùng thương tâm."

"Mẫu phi của ta đâu?"

"Du Hoan các cách hậu cung cũng gần, đoán chắc nương nương đã nghe thấy tiếng gió."

Hắn khoát tay, kêu Tiểu Dẫn tử lui xuống, để hắn thanh tĩnh chốc lát.

Nhìn bức tranh vẽ nhụy hoa bị hỏng trên án kiện, Bách Lý Hoằng Nghị không hiểu sao lại thấy bực tức. Ba ngày sau chính là ngày mẫu phi được tấn phong lên quý phi, trong cung lại xảy ra loại sự tình này, lễ sắc phong sợ là phải lui lại một đoạn thời gian mới có thể tiến hành. Vốn là muốn tặng bức vạn phúc hoa đồ này cho mẫu phi, hiện tại bức tranh bị hỏng, cũng không vội tặng nữa.

Bách Lý Hoằng Nghị lạnh nhạt xé bỏ bức họa, hô: "Tiểu Dẫn tử."

"Có", Tiểu Dẫn tử rất nhanh đáp lại, chậm chạp từ cửa tiến vào, "Người có gì phân phó ạ?"

"Xảy ra chuyện như vậy, cửa cung có đóng không?"

"Nghe nói phải tra xét nghiêm ngặt cung nhân ra vào Du Hoan các, người là hoàng tử, muốn đi ra ngoài tự nhiên không ai dám ngăn cản."

"Chuẩn bị xe."

Tiểu Dẫn tử sửng sốt một chút, nói: "Nhưng mà, lục hoàng tử, lễ sắc phong của Ngu phi nương nương sắp đến rồi, người không ở trong cung hảo hảo nghỉ ngơi, người. . ."

"Tuy không phải cái mạng đáng giá gì, nhưng vẫn là mạng người, sắc phong sợ là bị đẩy xuống rồi. Chuẩn bị xe."

"Vâng."

Kinh thành vẫn là vô cùng yên bình, trong cung chết đi một vị trắc phi không bối cảnh không gia thế, đối với dân chúng tóc húi cua mà nói không hề ảnh hưởng, nhưng trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị lại tồn tại một loại nghi hoặc, ẩn ẩn không rõ.

Vị trắc phi này xuất thân từ Ngọc Hương lâu, tên Tập Trân, người đẹp, hát hay, khi đó bên ngoài có đám cháy, thái tử dẫn người xuất cung xem xét, nửa đường cứu được Tập Trân, nhất kiến chung tình. Từ đó đến nay cả điện thái tử rộng như vậy, chỉ có Du Hoan các là nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ. Sủng độc phòng như thế, nàng vì cái gì lại tự tìm đường chết, còn cố tình chọn thời điểm then chốt, mẫu phi sắp được tấn phong lên quý phi, lại bị lùi xuống.

Nghĩ ngợi miên man, huyên náo bên ngoài xe ngựa tựa hồ phai nhạt đi một chút, Bách Lý kéo mành, phát giác biệt phủ hoang tàn ở ven đường, sắp không nhìn ra chữ "Thời" nữa.

Nơi đây từng là Thời phủ vô cùng khí khái, Thời đại nhân định tội mưu phản, chỉ trong một đêm biến thành phủ chết, không lưu lại lấy một người sống.

Bách Lý lại nhớ đến khi hắn ở tẩm cung của hoàng tổ mẫu gặp qua nam tử thập phần xinh đẹp kia.

Đêm thanh trừng đó, kinh thành tứ phía kêu rên, Bách Lý Hoằng Nghị giấu mẫu phi phái người đến, muốn cứu mạng Thời Ảnh, cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Việc này rốt cuộc vẫn bị Ngu phi phát giác, kêu Tiểu Dẫn tử đánh Bách Lý một trận, đánh hắn mười ngày sau không xuống được giường.

Tiểu Dẫn tử từ nhỏ đã đi theo Bách Lý, hắn vừa đánh vừa đau lòng rơi nước mắt, lúc thoa thuốc cho Bách Lý còn tự mắng mình xuống tay nặng quá. Nhưng Bách Lý từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nghiêm mặt, không oán trách, cũng không than đau.

Ngu phi nương nương sinh hạ Bách Lý Hoằng Nghị vào trận mưa mười năm có một, mưa rơi xuống mái hiên đùng đoàng vang dội, gió thổi toang cửa sổ, không thắp nổi đèn, nến cũng không cháy được. Lục hoàng tử trong đêm mưa lạnh lẽo như vậy cất tiếng khóc thất thanh.

Thiên hạ đều nói, Lục hoàng tử ra đời trong bóng đêm, hàn khí nhập thể, đối với kẻ nào cũng một thân băng tuyết.

Tiểu Dẫn tử nhìn hắn cứng rắn không chịu hé răng, không ngừng gạt nước mắt: "Chủ tử của nô tài ơi, người quả nhiên là làm từ băng mà, không biết lạnh không biết đau."

Phủ đệ đã không còn, Bách Lý buông mành, không muốn nhìn nữa.

Mỗi khi nghĩ đến Thời Ảnh không có khả năng may mắn thoát khỏi tai họa, trong lòng hắn lại dấy lên một hồi khó chịu.

Bách Lý Hoằng Nghị đối với ngôi vị thái tử mưu đồ đã lâu, chỉ có một lần kia, quỷ dữ nhập thân, hướng người ta nói lời khùng điên đại nghịch bất đạo, cái gì mà nhặt xác cả nhà bất quá chỉ để hù dọa y, cũng không nghĩ đến một ngày, thật sự ứng nghiệm.

Từ đó, Bách Lý càng thêm sâu sắc hiểu được đạo lý họa là từ miệng mà ra.

Hắn luôn cảm thấy, chính mình mắc nợ Thời Ảnh.

"Gia, tới rồi."

Ở ngoài không tiện để lộ thân phận hoàng tử, tôi tớ đi theo Bách Lý đều biết điều ăn nói đúng mực.

"Ừm."

Bách Lý Hoằng Nghị xuống xe ngựa, rẽ vào đại môn ngọc hương lâu, đã có sẵn một phòng ở đằng sau chờ hắn. Lúc này các nữ nhân còn chưa tỉnh, thời điểm thanh lâu tối tăm quạnh quẽ, dễ bề nói chuyện. Tiểu nhị một đường tiếp đón, đưa Bách Lý lên phòng riêng trên lầu.

Người cần gặp đến rồi, nam nhân đang quấn áo choàng đứng trong phòng cởi mũ trùm đầu nói:

"Lục gia."

Bách Lý cười hừ một tiếng: "Người gọi như vậy ta thực sự không quen đâu, cữu cữu."

Hà Tuấn đẩy chén trà cho Bách Lý, nói: "Sáng nay trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, người còn dám ra ngoài gặp ta?"

"Tin tức của cữu cữu thực nhanh. Có phải cữu cữu cũng thấy, Tập Trân này chết rất kỳ quặc?"

Hà Tuấn không vội trả lời Bách Lý, chỉ nói: "Lục gia lớn lên ở trong cung, chuyện chướng mắt ở hậu cung ắt cũng biết ít nhiều, một người nếu bị hại, muốn không lưu lại dấu vết gì, cũng không phải hoàn toàn không làm được. Mẫu phi của người sắp được sắc phong, lúc này gặp chuyện không may, đúng là nên lưu tâm, nhưng không cần tự mình hỗn loạn."

"Đã biết." Bách Lý nhấp một ngụm trà.

"Ta hôm nay gọi người đến, là có chuyện quan trọng hơn."

"Chuyện gì?"

"Là lão Nhị. Tháng trước thánh thượng phái hắn đến Giang Nam tuần tra, trên đường đi bắt gặp một người, thu làm môn khách. Vị môn khách này cũng có chút bản lĩnh, đối với người lui tới đã gặp qua là không quên được, tra vài cái liền ra sơ hở. Công lao này nếu trình lên, thánh thượng chỉ sợ sẽ được ban ân không nhỏ."

Bách Lý Hoằng Nghị thản nhiên ngửa cổ, nói: "Hoằng Lê, ngoại trừ thái tử, có lẽ là đối thủ lớn nhất của chúng ta. Hòa quý phi mẫu thân hắn còn chưa bớt được việc, hiện giờ lại thêm một vị môn khách, ngày tháng sau này e là khó lòng yên tĩnh."

"Nếu thật sự là nhân tài, Lục gia không ngại nghĩ cách, đưa người đến tay mình đi."

Bách Lý cười một tiếng: "Cữu cữu, nếu bản lĩnh của người này thực sự lớn như vậy, Hoằng Lê nào có gióng trống khua chiêng thông cáo với người khác bảo bối của hắn như vậy đâu, hẳn là nên giấu kĩ mới phải."

"Chính là làm ngược lại, dọc đường hắn đều nghênh ngang mang người theo. Nhẩm tính, hôm nay hắn cũng nên quay về kinh rồi, không bằng, người đến nhìn mặt người đó một lần đi."

"Được, ta thật sự rất muốn nhìn xem."

Sau giờ ngọ, Bách Lý Hoằng Nghị không ở ngọc hương lâu dùng cơm trưa, tính toán trước lúc bị mẫu phi phát hiện, kịp thời hồi cung.

Trên đường về hắn cố ý lệnh cho mã phu thay đổi lộ tuyến, không đi qua trước cửa Thời phủ nữa.

Cách cửa cung vài chục bước, mã phu đột nhiên ngừng lại, không chịu đi tiếp.

"Làm sao vậy?"

Bách Lý kéo mành lên, gặp nhị hoàng tử mang theo người đang ở cửa cung, tùy tùng của hắn nhiều hành lý cũng nhiều, xếp thành một hàng từ từ tiến vào bên trong, hắn đành phải đừng chờ ở đằng sau.

Bách Lý khinh thường nhướng mi, từ trên xe ngựa nhảy xuống, thanh âm đáp đất thực vang, khiến Bách Lý Hoằng Lê chú ý, hai người cách một đoàn ngựa thồ thật dài liếc nhau, bầu không khí có chút vi diệu.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Trong lòng rõ ràng là không tình nguyện, ngoài mặt Bách Lý Hoằng Nghị lại không chút chần chừ, cung kính tiến về phía trước hai bước, cũng không đợi nhị hoàng tự kêu xe ngựa dừng lại, nghiêng người đi qua, bước đến hành lễ.

"Hoàng huynh."

Hoằng Lê thuận thế đỡ lấy khuỷu tay hắn, kêu không cần đa lễ: "Lục đệ xuất cung có việc?"

"Không có gì, việc nhỏ không đáng nhắc tới thôi."

"Lần này đi Giang Nam, vi huynh mang về cho lục đệ mấy thứ để chơi đùa giải khuây, tối nay ta sai người đưa đến tẩm điện của đệ."

"Đa tạ. Bất quá hoàng huynh đường xa hồi cung, đâu có giống đệ đệ rảnh rỗi chạy ra ngoài chơi, cần gì khẽ khàng như vậy."

"Nghe nói trong cung xảy ra chuyện, không cần quá phô trương."

Bách Lý Hoằng Nghị cũng không muốn tiếp tục lắm miệng, thấy đoàn ngựa đã rời đi gần hết, đang định lên xe, lại nghe được thanh âm nam nhân ở đằng sau Hoằng Lê.

"Nhị hoàng tử, tấu chương đã sửa xong, lát nữa cung nhân sẽ đưa đến tẩm điện của người."

"Được, vất vả rồi, Lâm Ảnh."

"Nếu không còn việc gì khác, ta muốn ra ngoài cung đi dạo."

"Ngươi lần đầu tiên đến kinh thành, nên đi xung quanh dạo chơi một chút, ta phái hai thị vệ cùng ngươi đi."

"Tạ ơn nhị hoàng tử, ta quen đi một mình."

"Cũng tốt."

"Đợi chút."

Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại, nhìn người tự xưng là "Lâm Ảnh" kia, cảm giác được một trận quen thuộc.

"Sao vậy, lục đệ?" Thấy Bách Lý Hoằng Nghị quay lại, nhị hoàng tử có chút kỳ quái.

"Ngươi, bước qua đây."

Lời này hiển nhiên là không nói với hoàng huynh của hắn, Lâm Ảnh biết Bách Lý đang gọi mình, liền lên tiếng trả lời, thẳng tắp nhìn về phía hắn.

Thời Ảnh?

Bách Lý Hoằng Nghị trong lòng cả kinh, hai mắt trừng lớn, không thể tin nổi, cũng không nói nên lời.

"Lục đệ, chắc đệ chưa gặp qua, vị này là Lâm Ảnh."

Thời Ảnh cung kính hành lễ với Bách Lý Hoằng Nghị: "Tham kiến lục hoàng tử."

Bách Lý nghẹn họng qua hơn nửa ngày, mới thử thăm dò nói: "Nơi này cũng không có người khác, không cần khách khí như vậy."

"Tạ ơn lục hoàng tử."

Ngữ khí Thời Ảnh cũng không có gì biến hóa, giống như thực sự lần đầu nhìn thấy hắn vậy.

Bách Lý sững sờ, nhị hoàng tử phát hiện hắn có chút không thích hợp, hỏi: "Lục đệ, sao thế? Hai người trước đây gặp qua rồi ư?"

"Không", Bách Lý Hoằng Nghị nuốt một ngụm nước miếng, "Chưa thấy qua."

Thời Ảnh trực tiếp đi qua bên người Bách Lý Hoằng Nghị, sắc mặt lãnh đạm, hạ ánh mắt: "Ta cáo từ trước, nhị hoàng tử."

"Được, ngươi đi đi."

Bách Lý nhìn bóng dáng của Thời Ảnh càng lúc càng xa, có chút bực bội.

Thời Ảnh dường như đã quên mất hắn.

Tại sao lại thế.

--------------------
Tác giả:
Bách Lý: Tốt quá rồi, vợ ta vẫn còn sống huhuhuhuhuhuhuhu nhưng vợ tại sao lại không để ý đến ta huhuhuhuhuhuhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro