Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hồi cung, Bách Lý Hoằng Nghị liền đến thăm thái tử một chuyến, dù sao cũng vừa mới mất đi một vị trắc phi được thái tử vô cùng coi trọng, về tình về lý hắn đều nên đến nhìn một cái. Nếu không phải Hà Tuấn cữu cữu nói có việc cần bàn, hắn hẳn là nên đến ngay khi tin vừa truyền ra mới phải. Cũng may mẫu phi đã tới thăm rồi, không tính là quá mức thất lễ.

Tập Trân không có gia mẫu, trong cung lại ít giao hảo, không nói thái tử phi, cho dù là bất cứ thiếp thất cung nhân nào trong cung thái tử, thấy nàng từ phường hát rong từng bước leo lên đến ngày hôm nay, đều hận không thể đem nàng róc xương lột da. Hiện tại không phiền tay kẻ nào, cứ như vậy treo cổ tự vẫn, các nàng vui mừng còn không kịp.

"Thái tử điện hạ nén bi thương."

". . .Đi đi."

Nhìn thấy hoàng huynh bộ dáng mất hồn, Bách Lý Hoằng Nghị cũng chẳng nói lời dư thừa, cúi đầu hành lễ, bước ra khỏi cửa cung.

Du Hoan các cách chính điện của thái tử rất gần, Bách Lý không vội rời khỏi, nhìn đám cung nhân luống cuống xử lý đồ vật Tập Trân lưu lại, tựa hồ như nàng là yêu quái xui rủi, có thể vứt liền vứt, đồ quý giá hơn chút thì đưa vào khố phòng, giống như nàng chưa từng tồn tại.

Du Hoan các từ nơi ngày ngày hoan hỉ trở thành lầu son trống rỗng.

Hệt như Thời phủ, tối tăm hoang tàn.

"Lục hoàng tử." Tiểu Dẫn tử thấy Bách Lý Hoằng Nghị đứng ngây ngẩn bèn gọi một tiếng, "Ngu phi nương nương còn đang chờ người, chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Ngu phi không phải không biết nhi tử của mình sáng nay xuất cung, nghĩ đó là chuyện của biểu ca bên ngoại, cũng không truy cứu, dặn dò hắn thời cuộc gần đây không đơn giản, nhị hoàng tử đã từ Giang Nam trở về, kêu hắn hành sự cẩn trọng.

"Hoằng Nghị?"

". . .Dạ?" Bách Lý lập tức hồi phục tinh thần.

"Con, cái đứa nhỏ này, mẫu thân dặn dò con nhớ kỹ chưa? Tâm trí con để đi đâu vậy."

"Nhớ kỹ, tối qua ngủ không ngon."

Ngu phi thở dài một hơi, nói: "Dùng bữa tối xong ta dặn trù phòng chuẩn bị canh an thần, con ngoan ngoãn uống hết, hiệu quả lắm đó."

"Vâng."

Đến đêm, Bách Lý Hoằng Nghị lệnh cho Tiểu Dẫn tử lấy ra y phục dạ hành, tính xuất cung đi tìm Thời Ảnh.

"Chủ tử tốt của nô tài ơi", Tiểu Dẫn tử thấy hắn muốn xuất cung, lo lắng không yên.

"Đã trễ thế này, người đi ra ngoài một chuyến nếu sứt một miếng da, Ngu phi nương nương sẽ đem chúng nô tài ra ăn thịt mất."

"Có ta ở đây, mẫu phi sẽ không làm gì đâu."

". . .Người vẫn là nên đem theo mấy thị vệ, vạn nhất. . ."

"Ngươi bớt cái miệng đi, ta còn quay về sớm chút."

Tiểu Dẫn tử thức thời ngậm miệng, lại khoác thêm cho hắn một chiếc áo gấm đen, sợ hắn cảm lạnh.

"Nhớ kỹ, không được để bất kỳ kẻ nào biết ta xuất cung, bằng không, cẩn thận cái đầu của ngươi."

Tiểu Dẫn tử đã nghe Bách Lý nói không biết bao nhiêu lần "Cẩn thận cái đầu của ngươi", lúc nào cũng chỉ hù dọa hắn, dù sao trừ bỏ thái tử, thánh thượng thích nhất là lục hoàng tử, chủ tử nhà hắn nếu muốn đầu của ai, ăn ngon mặc đẹp hay không nào có khác gì nhau.

Chừng ấy năm, đầu của hắn vẫn vững vàng ở trên cổ, Tiểu Dẫn tử cũng chẳng sợ mấy lời này của Bách Lý nữa.

Trăng treo lên cao, hàng quán hầu hết đã đóng cửa tắt đèn, đường dài có chút quạnh quẽ, chỉ còn tửu quán, thanh lâu là vẫn sáng ánh nến.

Khách điếm ở kinh thành thực sự rất nhiều, Bách Lý không thể đi tìm từng cái, càng không dám kinh động binh lính phụ hoàng cấp cho mình. Một khi tra ra Thời gia vẫn còn người may mắn sống sót, nhất định sẽ liên lụy đến y.

Nghĩ ngợi một hồi, Bách Lý đi đến phủ đệ cũ của Thời gia thử vận may.

Một năm trước, cũng vào một đêm đầu thu, rất nhiều Xích Vũ vệ sát xông vào Thời phủ, đem già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới toàn bộ giết sạch, lại thả một mồi lửa, đốt hết thảy biến thành một mảnh hoang phế.

Cho tới bây giờ, dân chúng khắp kinh thành vẫn ít qua lại nơi này, đều sợ vong hồn của Thời gia còn sót lại, một khi dính phải sẽ bị họ đến đoạt mệnh báo thù.

Gió đêm nổi lên, trên đầu treo nửa vầng trăng, cả biệt phủ đều lộ vẻ cũ nát thê lương.

Bách Lý Hoằng Nghị đứng ở cửa quan sát một phen, mới rảo bước tiến vào.

Mùi máu tanh cùng mùi tro khét đã tan hết, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cỗ kinh hoàng ập đến mặt.

Đại sảnh có ngọn nến, bị gió gợn lên, phập phồng phập phồng.

Bách Lý cầm chặt chuôi kiếm, đánh bạo đi qua.

Không có người.

Hắn đang thở phào một hơi, đột nhiên một thanh đoản đao kề sát yết hầu hắn.

Trong ánh nến đỏ tươi, hắn nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.

Thời Ảnh.

"Ngươi. . . ."

Trông thấy người trước mắt, Bách Lý bỗng chốc không biết nên nói gì cho tốt.

"Lục hoàng tử." Thời Ảnh lãnh đạm nhìn hắn, không giống lúc gặp mặt ở cửa cung, "Người không nên ở nơi này."

"Thời Ảnh, thật sự là ngươi sao? Ngươi chưa có chết?"

"Thế nào, khiến lục hoàng tử thất vọng rồi? Năm đó người nói muốn tiêu diệt cả nhà ta, quả nhiên nói được làm được, đáng tiếc, để sót lại ta."

"Thì ra ngươi vẫn nhớ ta."

"Đó là đương nhiên, đại ân đại đức của người, Thời Ảnh sao có thể quên được."

Cứ giằng co mãi cũng không có ý nghĩa, Thời Ảnh nâng cổ tay thu hồi đoản đao, lui lại hai bước ngồi xuống bên cạnh ngọn nến.

Bách Lý cũng tiến lên trước hai bước, nói: "Chúng ta, bốn năm rồi không gặp đi."

"Trí nhớ của lục hoàng tử tốt quá."

"Thời gia diệt môn, ngày tháng sau đó, ngươi làm sao trải qua được?"

Thời Ảnh cười lạnh: "Tin tưởng ta, người sẽ không muốn biết đâu."

Bách Lý chau mày: "Đêm đó ta phái người đến tìm ngươi, đáng tiếc tướng sĩ phụng mệnh đến nói với ta, tìm không được."

"Cho dù tướng sĩ của người tìm được ta, ta cũng sẽ không đi. Sinh là người của Thời gia, vô luận thế nào cũng không nhận ân huệ của kẻ thù."

"Năm đó Thời đại nhân cấu kết với tứ hoàng tử tạo phản, phụ hoàng ta mới phái người đến thanh trừng, ngươi muốn đem chuyện ghi vào sử sách này tính hết lên đầu ta sao?"

Nghe Bách Lý nói như vậy, sắc mặt Thời Ảnh vốn đang tốt hơn chút liền tối sầm lại, y ngắm Bách Lý Hoằng Nghị đắm chìm trong ánh trăng, ngắm cái bóng của hắn kéo dài đến tận đầu gối y, đột nhiên cảm thấy rất ớn lạnh.

"Lục hoàng tử thực sự nghĩ rằng, cha ta ngu xuẩn đến mức kết đồng lõa với tứ hoàng tử ư? Hắn là hoàng tử vô dụng nhất của thánh thượng, mẫu thân lại xuất thân từ cung nữ, cư nhiên có thể khuyên dụ được phụ thân ta mưu phản ư?"

Bách Lý trầm mặc, chờ Thời Ảnh nói tiếp.

"Thái tử ngu ngốc vô năng, nhưng là nhi tử của hoàng hậu, thánh thượng nghi ngại địa vị của hoàng hậu mới lập hắn làm thái tử, ngôi vị này hắn ngồi được bao lâu, thiên hạ sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay người hoặc là nhị hoàng tử. Phụ thân ta từ đầu đến cuối đều kiên định phò tá nhị hoàng tử, giết bọn họ, được lợi gì, chẳng lẽ người không thấy đúng sao? Chẳng lẽ ta không nên hận sao?"

Nhìn đến sắc mặt của Bách Lý âm trầm bất định, Thời Ảnh chậm rãi đến trước mặt hắn, lạnh nhạt nói:

"Năm đó, Ngu phi thay người mưu quyền trong triều, lung lạc thể diện của thần tử, không lường được sự tình bại lộ, mới giá họa lên người tứ hoàng tử, ngụy tạo chứng cứ hại chết phụ thân ta. Thời gia diệt môn, biểu huynh của Ngu phi nương nương, cữu cữu của người, Hà Tuấn, thản nhiên ngồi lên chức vị của phụ thân ta, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Lục hoàng tử thực sự một chút cũng không hiểu rõ được ư?"

Bách Lý còn muốn giải thích, Thời Ảnh liền đâm thẳng vào lòng hắn thêm một câu: "Vốn người có thể phản bác, nhưng người lại nói, đêm đó người phái người đến tìm ta, thật sự là muốn chối cũng chối không lại."

Bách Lý tuyệt vọng nhắm mắt, đúng vậy, năm đó mẫu phi đã làm những gì, hắn đều không biết.

Xích Vũ vệ là binh lính tinh nhuệ nhất của thiên tử, bọn họ hành sự tuyệt đối là cơ mật, nếu không phải bên trong có nội ứng, mẫu phi không thể nhanh như vậy đã nghe được tin, cũng sẽ không để hắn đứng ngoài điện chẳng may nghe được, mới đòi tới cứu người.

Bách Lý chậm rãi ngẩng đầu, hỏi: ". . .Hiện tại ngươi, vì cái gì phải thay đổi thân phận trở lại kinh thành, còn có thể sống bình an được sao?"

"Huyết hải thâm thù, không thể không báo."

"Cho nên ngươi chọn nhị hoàng tử."

Thời Ảnh thoải mái cười lớn: "Chúng ta trước kia chỉ gặp qua một lần, hai chuyện người nói, lại đều ứng nghiệm. Thời gia diệt môn, mà ta, cũng trở thành sủng vật của ca ca người."

Hai chữ "sủng vật" Thời Ảnh phá lệ dùng lực, truyền đến tai Bách Lý Hoằng Nghị thập phần đau đớn.

"Thì ra ngươi là ghê tởm ta."

Thời Ảnh lắc đầu, nói: "Cha ta làm quan một đời tâm huyết, trừ bỏ thay triều đình mưu lược, chính là phò tá nhị hoàng tử lên ngôi. Cha không làm được, ta sẽ thay cha làm, ta muốn để người tận mắt chứng kiến ngôi vị thái tử người ao ước nhiều năm như vậy rơi vào tay kẻ khác, cho người nếm thử một chút, tư vị của cái gì gọi là đứt từng khúc ruột."

Thời Ảnh đã muốn đem mọi chuyện phân ra rõ ràng, Bách Lý cũng không nhiều lời nữa, cắn răng xoay người, định bụng rời đi.

"Cung tiễn lục hoàng tử." Thời Ảnh nói.

Lúc này, Bách Lý bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt ảm đạm nhìn Thời Ảnh, nói: "Ngày đó ta nói ba chuyện, còn một chuyện không hề ứng nghiệm."

"Chuyện gì?"

"Ta nói, ta muốn ngươi phải bảo quản khuôn mặt này, hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện trong Du Hoan các. Ngươi, nhất định phải trở thành ái phi của ta."

Con mắt của Thời Ảnh nhanh chóng co rút lại, hơi thở vừa bỏng cháy vừa lạnh như băng toát ra từ trên người Bách Lý, khiến y vô lực chống đỡ.

"Ta nói được làm được. Thời Ảnh, ngày tháng còn dài."

Bách Lý rời đi, cây nến trong nội đường cũng cháy sắp hết, Thời Ảnh vội vàng châm một cây khác, mới an tâm.

"Lục hoàng tử này, thế mà còn nhớ thương ngươi."

Thanh âm của nam nhân quen thuộc vang lên sau lưng, Thời Ảnh trừng mắt nói: "Tính tình vương tử thôi, nghe nói hắn sinh ra đã như thế."

"Thời Ảnh, ngươi là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Thời gia, ta cứu ngươi ra khỏi biển lửa là vì cái gì, ngươi nhớ cho kỹ, phải biết chừng mực."

Thời Ảnh cúi đầu, ngập ngừng chốc lát: "Đã biết."

Bách Lý Hoằng Nghị quay lại tẩm cung thì đã khuya, chỉ còn Tiểu Dẫn tử kinh hồn bạt vía canh giữ ở cửa điện, vừa thấy Bách Lý trở về liền nhanh chóng dâng trà cho hắn, miệng không ngừng nhắc nhở: "Người làm sao mà đi lâu vậy với về, ban nãy nha đầu trong cung Ngu phi nương nương đến đưa canh an thần, ta nói người đi ngủ rồi, khó khăn lắm mới đuổi được người ta đi đó."

"Sao ngươi không cho vào?"

"Nô tài đâu có dám, phải nói là người vừa mới ngủ, sợ nàng ta đi vào sẽ ồn ào, kêu nàng để canh ở đó rồi về. Nếu như bị nương nương phát hiện người không ở trong cung, đầu này của ta thực sự sẽ lìa khỏi cổ mất."

Bách Lý bị Tiểu Dẫn tử chọc cười, nói: "Làm khó ngươi."

"Canh an thần nguội lạnh rồi, nô tài đi hâm nóng cho người nhé."

"Không cần, ngươi đi lấy kim văn ngọc bào của ta ra đây, ngày mai ta phải mặc."

"À, vâng."

------------------
Tác giả:
Nhị hoàng tử: Được rồi được rồi, ta đến đây chỉ để chọc tức lão lục thôi sao? Đôi tình lữ thối!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro