Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Du Hoan các một mảnh yên tĩnh, thái y còn đang thay phiên nhau chăm sóc Giang Ngộ Phong, Thời Ảnh ở cạnh phụ giúp suốt cả đêm, gần về sáng thân thể rốt cuộc không chịu nổi nữa, Chân tiên sinh khuyên y ăn vài miếng lót dạ, rồi giục y tới thiên điện Đông cung ngủ một giấc.

Nghe đám cung nhân hầu hạ nói Thời Ảnh còn chưa tỉnh, Bách Lý Hoằng Nghị liền khoan vội qua với y, đến Du Hoan các trước xem xét tình hình thương thế của Giang Ngộ Phong.

Chính ngự y* vừa mới đắp thuốc cho Giang Ngộ Phong, đi ra trông thấy lục hoàng tử xiêm y tối giản, khom mình hành lễ. Biết chính ngự y đã nhiều ngày vất vả, trên mặt lộ vẻ mệt nhọc, Bách Lý Hoằng Nghị liền kêu ngự y đứng lên, không cần đa lễ.

*Chính ngự y: quan đứng đầu thái y viện

"Hồi bẩm lục hoàng tử, vết thương của vị công tử này nghiêm trọng như vậy, thái y viện vốn là đã vô lực xoay chuyển, may mà đêm đó binh lính bắn tên là thị vệ trong cung, không có võ công thâm hậu, tránh được chỗ yếu hại, cắm vào thịt không quá sâu, công tử lại thể lực mạnh mẽ, lần này mới thuận lợi vượt qua."

Bách Lý Hoằng Nghị thở dài một hơi, "Nhọc lòng các ngươi rồi."

"Vị trí trúng tên của công tử thực ra không quá đáng ngại, trái lại một đao chém vào cổ tay phải kia, vết thương rất nặng, chỉ sợ. . ."

Bách Lý nhíu mày, "Sẽ tàn phế sao?"

"Chưa đến mức đó. Bất quá một đao này cơ hồ đã cắt đến tận gân, cần thời gian khôi phục cực kì dài, cũng không thể trở về trạng thái ban đầu. Nếu công tử một mực dùng kiếm bằng tay phải, ngày sau, đại khái không có khả năng tập võ nữa."

Lời nói của thái y đã thực dè dặt —— đứt gân tay, nếu hồi phục tốt lắm, có thể sinh hoạt thường ngày như trước đã là vô cùng may mắn, tập võ đích xác là không thể nào nữa.

Bách Lý Hoằng Nghị rũ mắt suy nghĩ, thấp giọng nói: "Tình huống đêm đó quá mức nguy hiểm, ngươi có thể giữ lại cho hắn một mạng đã là tận sức, ta sẽ không trách móc thái y viện. Chỉ là kế tiếp cần các ngươi xốc lại tinh thần, giúp hắn hồi phục đến mức cao nhất có thể."

"Vâng."

"Hắn còn bao lâu nữa mới tỉnh?"

"Xem bệnh tình trước mắt, trì hoãn nhất là tối nay có thể tỉnh lại."

"Được, chờ hắn tỉnh, sai người đến báo cho ta biết. Cũng nhớ báo với Thời Ảnh một tiếng, nếu y vẫn ngủ, chờ y tỉnh giấc mới được báo."

"Vâng."

Bách Lý Hoằng Nghị chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn vào nội các, cửa sổ khép chặt, cửa chính cũng không một khe hở, kỳ thật chẳng nhìn ra cái gì, hắn lại lòng nặng tâm sự đứng ở đó, không nói được một lời.

Vốn đã rơi vào địa lao, lại không tổn một sợi tóc dẫn binh công phá cửa cung, sự tình lần này có thể nói là trước nay chưa từng có đối với Bách Lý Hoằng Nghị, lời đồn đại đã lan khắp đại nội, khẳng định lục hoàng tử hiện tại chính là thắng đến cuối cùng, lễ sắc phong sợ rằng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị từ khi hồi cung rất ít lộ diện, y phục mặc màu trắng thuần, thậm chí phát quan trên đầu cũng đổi thành trâm gỗ tầm thường, không có lấy nửa điểm tư thái của kẻ thắng cuộc, tuy rằng hắn đối đãi với người khác trước giờ vẫn là bộ dáng lạnh như băng, tiếc chữ như vàng, nhưng ai nấy đều cảm thấy bề ngoài của hắn lại toát ra một vẻ cô độc không rõ hình dung, khó lòng tả được thành lời.

Thái y khẽ khàng gọi Bách Lý một tiếng, hỏi: "Người đã mệt nhọc nhiều ngày, thỉnh xin để thần xem mạch thử."

Bách Lý Hoằng Nghị suy nghĩ một hồi, đáp: "Không vội, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, sau ngọ thiện ta sẽ cho truyền."

"Vâng."

Cung nhân túc trực bên ngoài nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị, tính xoát tay áo mở miệng hành lễ, Bách Lý Hoằng Nghị đặt ngón trỏ lên môi, khoát tay, ý tứ kêu bọn họ lui xuống.

Cửa thiên điện có chút nặng, Bách Lý đẩy ra, cửa gỗ không tình nguyện phát ra tiếng kêu, Bách Lý thuận thế thu lực, thấy Thời Ảnh vẫn đang ngủ say, mới an tâm bước vào trong, kéo ghế ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm tay Thời Ảnh.

Tay y thực lạnh, Bách Lý không khỏi ủ ấm kĩ hơn một chút.

Cuối cùng xác nhận thương thế của Giang Ngộ Phong thêm lần nữa, hắn mới có thời gian đến xem Thời Ảnh, bằng không lại giống mấy ngày hôm nay không dám gặp mặt.

Về công, Giang Ngộ Phong cùng Tùng Lâm bang đối với hắn có đại ân, về tư, đối với Thời Ảnh mà nói, Giang Ngộ Phong và Chân tiên sinh chính là thân nhân còn sót lại của y, nếu Giang Ngộ Phong thực sự vong mạng ở kinh thành, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể thản nhiên đối điện được với Thời Ảnh.

Thời phủ diệt môn, hàng trăm sinh linh trở thành oan hồn có thể tính là sai lầm của mẫu phi, nhưng lần này Giang Ngộ Phong là vì hắn mới suýt nữa bỏ mạng, hắn thực sự không biết Thời Ảnh phải mang tâm tình nào để ở lại nơi này.

Hắn chỉ định bồi Thời Ảnh chốc lát, cửa một lần nữa mở ra, bước vào là Chân Hành Đạo không mặc quân phục, thấy Thời Ảnh còn ngủ, lục hoàng tử đã nhìn thấy mình, liền im lặng lui ra ngoài. Bách Lý Hoằng Nghị cúi người hôn hôn khóe môi Thời Ảnh, thực cẩn thận nhét tay y lại vào chăn, xoay người rời đi.

Hắn dè dặt đóng cửa, từ trên xuống dưới đánh giá thường phục của Chân Hành Đạo một phen, phì cười.

Chân Hành Đạo nguyện trung thành với Bách Lý Hoằng Nghị nhiều năm như vậy, về sau lại thành hôn với Bách Lý Lệnh Dung, quan hệ vô cùng vững chắc, hắn rất ít khi trông thấy bộ dạng lục hoàng tử thoải mái hiền hòa như bây giờ.

Chân Hành Đạo cũng cười theo, hỏi: "Lục hoàng tử, làm sao vậy?"

"Không có gì, xem ngươi một thân chiến giáp bao lâu nay, đột nhiên mặc xiêm y bình thường có chút không quen."

"À, cái này", Chân Hành Đạo ngượng ngùng vỗ y phục trên người, "Là Lệnh Dung chọn đó, nàng ấy nói nhìn vậy mới yên tâm, bằng không ngày nào cũng mặc áo giáp, cứ như sắp xảy ra chuyện."

"Không tồi, đúng là chuyện ngũ tỷ có thể làm ra."

"Chiếu theo người phân phó, Đông cung chính điện, tẩm điện, tẩm cung lúc trước Bách Lý Hoằng Lê ở, còn có cung điện của Hòa quý phi đều đã phái người soát qua, không phát hiện vật gì khả nghi, chỉ tìm được một tập thơ viết dở."

"Thơ?" Bách Lý Hoằng Nghị có hơi bất ngờ.

"Thần mang qua đây rồi, người xem xem."

Bách Lý Hoằng Nghị nhận lấy lật xem một lượt, trên mặt không có biến đổi, giống như đang đọc tấu chương nhàm chán, lãnh đạm nói với Chân Hành Đạo một câu: "Thơ này là viết cho Thời Ảnh."

Chân Hành Đạo ngẩn người, nhìn Bách Lý Hoằng Nghị tựa hồ không có cảm xúc gì, hắn cũng không dám mạo muội mở miệng, im lặng thêm một trận, Bách Lý Hoằng Nghị còn thực sự nghiêm túc đọc, hắn liền nghĩ sang chuyện khác, đem tâm tư bỏ qua một bên.

"Đúng rồi, lục hoàng tử, còn có một chuyện. Phụng Hải đã chết."

"Ồ, thật không, chết như thế nào?"

"Đâm đầu vào tường tự vẫn, sáng sớm thần đến kiểm tra thi thể đã cứng ngắc, có lẽ là chết từ đêm qua. Tội nhân xấu xí, không muốn quấy rầy người, thần đã cho người lôi ra ngoài cung chôn rồi."

"Ừm, cứ vậy đi."

Bách Lý Hoằng Nghị đem xấp giấy vân vê trong tay, hỏi:

"Tướng sĩ Xích Vũ vệ ngươi đã kiểm kê chưa?"

"Đã kiểm kê xong, đi theo Bách Lý Hoằng Lê hoặc đầu hàng hoặc tống vào ngục, hoặc là đã chết, còn lại thần đã chỉnh đốn lại lần nữa, trước mắt đều đang đợi lệnh."

"Ừm. Đã nhiều ngày Xích Vũ vệ không gác ở Thừa Dương điện, lập tức đem hết toàn lực tới bảo hộ phụ hoàng chu toàn. Xích Vũ vệ dẫu sao vẫn là vệ quân của hoàng đế, nếu không phải Ngôn Chí hồ đồ, bọn họ vốn không nên bị cuốn vào cuộc hoàng quyền tranh đấu này."

"Thần đã hiểu. Vậy Hòa quý phi. . . Nên xử trí thế nào?"

"Phụ hoàng còn chưa hạ chỉ ư?"

"Vẫn chưa."

"Ta chỉ là hoàng tử, không có tư cách xử lí hậu cung của phụ hoàng, cứ giam lỏng bà ta trong tẩm cung đi, để lại vài người hầu hạ, không được ra ngoài, cũng không cho người ngoài nhìn vào."

Nói xong, Bách Lý Hoằng Nghị lại cúi đầu nhìn xấp giấy thực dày kia, cười một tiếng, lắc đầu nhìn ra ngoài cung, nói: "Còn nhớ lúc trước thái tử khởi binh mưu phản, là ta tự mình đến Đông cung thu thập di vật của thái tử, bên trong cũng có không ít thi tập hắn viết cho Triệu Tuyền, còn cả tranh vẽ, không nghĩ tới lần này đến phiên Bách Lý Hoằng Lê, kết quả thế mà lại giống y như đúc."

Chân Hành Đạo lẳng lặng theo sát bên người Bách Lý, nghe hắn nói tiếp.

"Ai cũng nói hoàng thất vô tình, có lẽ là bất công rồi. Kỳ thật người trong hoàng thất cùng dân chúng bên ngoài chẳng có gì khác biệt, có chuyện cao hứng, cũng có việc phiền lòng, cho dù là ngồi lên ngai thái tử, tinh phong huyết vũ* tề tụ, cũng đã từng muốn lưu lại bên mình chút chân tình thực cảm, chỉ tiếc, khát vọng đối với ngôi vị này rốt cuộc vẫn lấn át tất cả, cảm tình dẫu rằng sâu nặng, chung quy sẽ dần tiêu tán trong mưu mô quỷ kế, cuối cùng cái gì cũng không giữ được. Bách Lý Hoằng Lê chính là như thế, trước đây hắn tự tay đẩy Thời Ảnh tới bên ta, cho đến bây giờ tuy là mới nửa năm có thừa, nhưng đã mấy hồi thương hải tang điền, còn muốn quay đầu lại, sớm đã không thể nữa."

*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu

Chân Hành Đạo thở dài, nói: "Cảm tình của người đối với Thời Ảnh công tử, âu cũng là giai thoại có thể đánh vỡ sự ảm đạm này rồi."

Bách Lý Hoằng Nghị lắc đầu, "Bất luận là tình nghĩa gì một khi tạp lẫn toan tính, tuyệt đối không thể quay về như trước, ta cùng Thời Ảnh sở dĩ có thể đi đến hiện tại, chính bởi vì ta chưa bao giờ kéo y vào trong mưu đồ của mình. Đông cung, thái tử, hay cho dù là giang sơn xã tắc, cũng chẳng tính là gì, nếu phải đem y ra đổi, ta một mực không cần."

Bách Lý Hoằng Nghị đem xấp thơ trả lại cho Chân Hành Đạo, nói: "Đưa đến địa lao đi."

Chân Hành Đạo khó hiểu, "Địa lao?"

"Ta nghĩ, Bách Lý Hoằng Lê hẳn là rất muốn viết nó cho xong."






Thời Ảnh dụi mắt ngái ngủ, mông mông lung lung tỉnh lại, đứng dậy thì đụng phải cái ghế để bên giường, không có ai ở trong phòng. Y thử gọi một tiếng, Chân tiên sinh liền đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng điểm tâm đã được hâm nóng.

"Tiên sinh sao lại canh ở ngoài, tuy là ngày xuân, ban đêm gió vẫn lạnh lắm."

Chân tiên sinh cười cười, "Nhìn ngươi ngủ say như vậy, không nỡ quấy rầy."

Thời Ảnh mắt mở lớn, hỏi: "Ghế này không phải của tiên sinh sao?"

"Không phải", Chân tiên sinh lắc đầu, "Nghe cung nhân nói, sáng sớm nay lục hoàng tử có tới."

"Hoằng Nghị?" Sắc mặt Thời Ảnh thoáng thanh thoát hơn nhiều, "Hắn có sao không, mấy ngày nay chắc là bận chết đi được."

"Đúng là bận, nhất thời không rảnh rỗi. Hắn nói, chờ tới tối lại đến nhìn ngươi. Nào, ăn trước đã."

Chờ Thời Ảnh ngoan ngoãn ăn hết điểm tâm, Chân tiên sinh mới nói cho y biết, Giang Ngộ Phong tỉnh rồi, thái y đã xác nhận qua, không còn gì nguy hiểm, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận thì không đáng ngại nữa, Thời Ảnh cao hứng vội vội vàng đi thay y phục, tay chân luống cuống suýt nữa làm vỡ bình sứ ở đầu giường.

Giang Ngộ Phong mới vừa tỉnh, cả người mê man, không có nửa điểm khí lực, còn đau nhức đến lợi hại, động đậy cánh tay một chút cũng không làm được.

A Bưu mừng rỡ phát điên, một bên thì khóc, một bên càu nhàu lặp đi lặp lại rằng các huynh đệ trong bang sắp lo đến ngốc luôn rồi, Ảnh công tử ngồi ở mái hiên suốt một ngày một đêm canh chừng, thân thể thực sự chịu không nổi nữa mới đi nghỉ ngơi chốc lát.

Thời Ảnh. . . . Y không có việc gì là tốt rồi.

Giang Ngộ Phong đứt quãng nhớ lại sự tình đêm đó, khi ấy cả người hắn đều là máu, cảm thấy khí lạnh thấm vào tận xương tủy, sợ là không còn đường sống, hình như đã nói với Thời Ảnh rất nhiều, nhưng cụ thể nói gì, hắn lại không nhớ được.

"A Bưu." Hắn thì thào gọi.

"Bang chủ", A Bưu gạt nước mắt, "Bang chủ có chỗ nào không thoải mái ư, thái y ở ngay bên ngoài, ta đi gọi."

"Không. . . Không phải. Ta là muốn hỏi ngươi, đêm đó ta bị thương, có phải đã nói gì đó với Thời Ảnh không?"

A Bưu nghĩ nghĩ, gật đầu, "Vâng".

"Ngươi có nhớ. . . Ta đã nói gì không?"

"Có. . ." A Bưu cúi đầu ngẫm nghĩ, "Hình như nói, nếu bang chủ chết Ảnh công tử phải đem về chôn ở bắc cảnh. Còn nói. . . Còn nói, từ khi gặp được công tử, bang chủ đã biết quãng đời còn lại sẽ sống vì công tử, hiện tại có thể vì công tử mà chết, cũng coi như. . ."

"Thôi thôi, được rồi, đừng nói nữa. . ."

Giang Ngộ Phong xấu hổ nhắm tịt mắt, đem mặt vùi vào gối, không muốn hồi tưởng nữa. Khắp lưng hắn đều là vết thương, hiện tại chẳng khác nào con cá nằm sấp phơi thây lên thớt gỗ khô cằn mà nghỉ ngơi, bộ dạng này của hắn đều bị Thời Ảnh nhìn cả rồi, thể diện vốn đã không nhiều, hiện tại lại còn tổn thất thêm một ít.

Người sắp chết luôn khao khát tranh thủ thời gian, đối với Giang Ngộ Phong mà nói, chính là muốn nhanh chóng đem những lời chưa nói với Thời Ảnh đem ra nói đàng hoàng một lượt, bằng không sợ là sau này không còn cơ hội.

Hắn biết Thời Ảnh thích Bách Lý Hoằng Nghị, lần đó ở khách điếm, hắn đã quyết tâm không giữ cảm tình này với Thời Ảnh nữa, như vậy hai người mới có thể giống như trước kia, cho dù chỉ là giao tình bình thường hắn cũng chấp nhận, kết quả đêm đó lại âm kém dương sai lắm miệng như vậy, tưởng là sắp biệt ly, tưởng là thời điểm còn sống được ngắm nhìn Thời Ảnh chẳng còn lại bao nhiêu nữa.

Đúng là trò hề.

"Ngộ Phong!"

Thời Ảnh đẩy cửa tiến vào, Giang Ngộ Phong nhanh chóng nháy mắt với A Bưu, kêu A Bưu trùm chăn lên người mình, nhưng hắn quên mất A Bưu là cái đồ ngốc hơn cả khúc gỗ, căn bản không hiểu ý của hắn, cho nên bộ dạng chật vật nhếch nhác của hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đập vào mắt Thời Ảnh.

"Tiểu Ảnh. . ."

Giang Ngộ Phong chậm rì rì hé mắt, miệng vẫn chôn vào gối, lời phát ra chẳng khác nào đang nói thầm.

Thời Ảnh vừa thấy Giang Ngộ Phong liền khóc, không dám chạm vào miệng vết thương mới lúc trước còn máu chảy đầm đìa sau lưng hắn, chỉ sờ sờ bả vai hắn, "Huynh chịu khổ rồi, chắc là đau lắm. . ."

"Không có việc gì", Giang Ngộ Phong khó nhọc nở nụ cười, "Không đau lắm đâu, ngươi đừng lo lắng."

"Huynh có ngốc không hả, làm ta sợ muốn chết có biết không?"

"Đừng lo, dù sao cũng không có lần sau, đúng chưa nào."

Nghe bọn nói chuyện một lát, A Bưu cảm thấy bản thân ở trong này có chút dư thừa, liền rót nước cho Thời Ảnh rồi lẻn ra ngoài, ra cửa đụng phải Chân Hành Đạo đang đứng ôm kiếm, ngây ngô kêu một tiếng "Chân tướng quân".

Chân Hành Đạo đưa tay lên miệng "Suỵt" một cái, ý là kêu hắn đừng phát ra tiếng.

"Tướng quân đến lâu chưa?"

"Vừa mới, Thời Ảnh công tử vào trong được một lúc ta mới tới."

"Tướng quân tìm Ảnh công tử có việc?"

"Lục hoàng tử muốn gặp Thời Ảnh, cũng không nói là sốt ruột chuyện gì, ta cứ đứng đây chờ một chút. Thương thế của Giang công tử còn nghiêm trọng không?"

A Bưu cười rộ lên, nói: "Thái y bảo đã không còn nguy hiểm, nhưng vẫn cần bảo dưỡng một trận mới tốt được."

"Ừm. Lục hoàng tử cũng có thể yên tâm rồi."

Sau khi Thời Ảnh rời đi, A Bưu mới trở lại chăm sóc Giang Ngộ Phong, bằng đầu óc như A Bưu cũng nhìn ra được, tuy rằng bang chủ ngoài miệng ăn nói dọa người, kỳ thật vừa thấy Ảnh công tử đã vui vẻ muốn chết.

Cùng Thời Ảnh nói chuyện một lát, tinh thần của Giang Ngộ Phong tốt lên rất nhiều, phát hiện dưới gối đầu có gì đó giống chuôi đao, kêu A Bưu lấy ra nhìn xem.

Hoa văn trên vỏ đao rất quen thuộc, Giang Ngộ Phong nhìn một hồi, nói: "Đây là đoản đao Chân tiên sinh đưa cho Tiểu Ảnh. A Bưu, nơi này. . . Nơi này là Du Hoan các sao?"

A Bưu gật gật đầu, "Đúng vậy. Đêm đó trong cung rất loạn, trừ bỏ Thừa Dương điện của hoàng thượng, cung thái tử là gần đại môn nhất, Ảnh công tử nói Du Hoan các không có ai ở, thanh tịnh thích hợp dưỡng bệnh, mới an bài bang chủ tới đây."

Giang Ngộ Phong xoay đầu, nhìn kỹ một vòng bày trí của nội các, trong lòng tựa hồ có vật gì vừa mới rơi xuống.

Tiểu Ảnh, hóa ra đây là lí do ngươi lưu luyến kinh thành.

Hắn nhắm mắt, mỉm cười.

---------------------

Từng li từng tí trong nội các đều là một tay anh sáu sắp xếp cho bé Ảnh, đến cả trong phòng có bao nhiêu ngọn đèn cũng là anh sáu chuẩn bị hết, sau này anh hai chỉ giữ nguyên hiện trạng thôi, nhiều người yêu thích bé Ảnh, nhưng thâm tình được như Tiểu Bách Lý thì hơi bị khó 🤷🏻‍♀️🤷🏻‍♀️🤷🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro