Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Bách Lý Hoằng Nghị chạy tới Du Hoan các, trời đã sáng choang, Chân tiên sinh an bài một nhóm thị vệ canh giữ trước cửa, hướng vào trong lại thêm một tầng bao vây của quân lính Xích Vũ vệ Chân Hành Đạo để lại, Thời Ảnh đơn độc ngồi xổm trước cửa, không hề nhúc nhích. Cảnh tượng thê lương như vậy khiến Bách Lý Hoằng Nghị chịu không nổi.

Hắn ngăn cản thị vệ muốn bẩm báo, tháo mũ giáp xuống đưa cho thị vệ, một mình chậm rãi bước đến bên cạnh Thời Ảnh. Nước mắt của Thời Ảnh không biết mệt mỏi rơi xuống, lộn xộn ngổn ngang trên gương mặt y, thần sắc lộ vẻ tuyệt vọng cùng bất lực.

Bách Lý hé miệng gọi tên Thời Ảnh.

Thời Ảnh nghe được thanh âm của lục hoàng tử ở gần, ánh mắt rốt cuộc chậm chạp xoay chuyển.

Y ngẩng đầu, cảm giác bàn tay ấm áp của Bách Lý Hoằng Nghị đang xoa cằm mình, từ từ vuốt lên gò má, giúp y lau nước mắt.

Bách Lý Hoằng Nghị không kéo Thời Ảnh đứng lên, chính mình cũng ngồi xuống, khoác kiện áo choàng lên vai Thời Ảnh. Là lấy về từ tẩm cung của Bách Lý Lệnh Dung, y phục của nữ tử, Thời Ảnh khoác có chút chật, cũng đủ giữ ấm.

"Trên mặt đất lãnh, coi chừng chút." Bách Lý Hoằng Nghị nói.

"Hoằng Nghị." Thời Ảnh ấm ức gọi hắn.

"Ừm, ta đây."

"Ngộ Phong sẽ không có việc gì chứ?"

"Tất cả thái y của thái y viện đều đang ở đây, sẽ không có việc gì đâu."

Thời Ảnh trừng mắt nhìn, lại rơi thêm một chuỗi nước mắt, "Ta không nên đồng ý để huynh ấy đến kinh thành. Huynh ấy còn gạt ta, nói mình có bằng hữu ở đây. Huynh ấy căn bản là lo lắng ta, có gì đáng giá chứ, đáng giá để huynh ấy đánh đổi tất cả thành toàn cho ta. . ."

Bách Lý Hoằng Nghị vẫn khuỵu gối tại chỗ, bình tĩnh xoa mặt Thời Ảnh, lặng yên không nói.

"Trong cung hết thảy đều ổn đúng không?"

Bách Lý gật gật đầu, "Trong cung đang thanh tẩy lưu binh, đêm qua chiến trận quá mức thê thảm, vài cung viện hơi tổn hại, e rằng phải mất một thời gian mới có thể tu sửa xong. Ta vốn là định từ chỗ ngũ tỷ đi thẳng đến xem ngươi, chẳng ngờ cung nhân báo lại, tẩm cung của tiên hoàng hậu bị cháy, ta đành phải qua đó trước, trì hoãn một trận."

Thời Ảnh trầm mặc hồi lâu, giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó, mở to hai mắt: "Tẩm cung của tiên hoàng hậu cháy, địa lao cách đó rất gần, tứ gia. . ."

"Ta đã tới xem qua, địa lao không bị ảnh hưởng, huynh ấy không sao. Chỉ là hiện tại phụ hoàng chưa hạ chỉ lệnh, còn phải ủy khuất tứ ca ở địa lao thêm một đoạn thời gian."

"Vậy là tốt rồi. Bách Lý Hoằng Lê đâu?"

"Bị người của phụ hoàng mang tới địa lao rồi."

Thời Ảnh không hỏi nữa, Bách Lý Hoằng Nghị cũng im lặng cùng y, lại qua một hồi, Thời Ảnh mới đau lòng ôm lấy cánh tay Bách Lý, gục trên vai hắn khóc nức nở: "Thực xin lỗi, Hoằng Nghị, ta vốn muốn tới cửa cung nghênh đón người trở về, chỉ là. . ."

"Đừng nói, ta đều hiểu." Bách Lý Hoằng Nghị cúi mặt, ôm lấy vai Thời Ảnh, "Huynh đệ Tùng Lâm bang hi sinh rất nhiều, ta hi vọng Giang Ngộ Phong có thể khỏe mạnh sống sót."

Chóp mũi Thời Ảnh hồng hồng, ngẩng mặt nói: "Người đã chịu khổ nhiều ngày, thân thể mệt nhọc ăn uống không đầy đủ, kêu Tiểu Dẫn tử đỡ người về tẩm điện nghỉ ngơi ăn chút gì đó đi, nơi này có ta là được rồi."

Nghe được ba chữ "Tiểu Dẫn tử", ánh mắt Bách Lý Hoằng Nghị chợt đau đớn, hắn nuốt xuống một ngụm, run rẩy nói: "Được, nghe lời ngươi."

Bách Lý Hoằng Nghị dẫn theo một đội quân, đi tuần vài vòng bên ngoài Du Hoan các, đụng phải Phụng Hải đang bị áp giải qua, hạ lệnh đem người ra ngoài, mãi đến cửa Đông cung mới dừng lại.

Phụng Hải miệng ngậm vải bố, hai tay bị cột ra sau lưng, nửa điểm phản kháng cũng không có. Hắn coi như nghe lời, dọc đường không phát ra tiếng kêu khóc, đợi đến chỗ yên lặng, bị thị vệ đạp chân, phịch một nhát quỳ rạp xuống đất.

Bách Lý Hoằng Nghị trên mặt không có nửa điểm biểu tình, rũ mắt đánh giá một trận, nhớ lại lúc hắn vị vây khốn trong địa lao, Bách Lý Hoằng Lê ngầm nói với hắn, mẫu phi đã chết, tam ca đã chết, mà Phụng Hải đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt liếc hắn ra sao.

Khi đó hắn nói, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ ánh mắt này, chờ thời cơ tới, ta có động thủ cũng đừng than đau.

"Đao."

Bách Lý Hoằng Nghị từ trong cổ họng gằn ra một chữ, thị vệ bên cạnh biết ý, lấy bội đao của chính mình dâng lên bằng hai tay.

Bách Lý Hoằng Nghị tuốt đao dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đã chọc mù mắt Phụng Hải. Máu tươi văng ra xa, in một mảnh đỏ rực lên hài của thị vệ.

Phụng Hải thống khổ rống lên, nhưng miệng bị vải bố chặn, chỉ có thể rỉ ra vài tiếng đè nén. Bách Lý Hoằng Nghị vươn tay rút vải bố trên miệng hắn, nói: "Ta nói lời không nuốt lời. Hơn nữa cả chuyện đêm qua, xem như ngươi không oan."

Phụng Hải đã mù, hai khối thịt trong hốc mắt vẫn không ngừng chảy ra máu đỏ, hắn như nổi điên lê lết bằng đầu gối, tiến lên phía trước hai bước, kêu to: "Lâm Ảnh nhận nhiều ân huệ của thái tử điện hạ như vậy, lại phản bội điện hạ, ta làm thế là vì điện hạ báo thù!"

"Quả thực là con chó trung thành. Ngươi nghĩ xem, Bách Lý Hoằng Lê biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn, có lẽ hắn càng muốn giết ngươi hơn ta."

"Lâm Ảnh! Ngươi là đồ vong ân bội nghĩa, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

Bách Lý Hoằng Nghị phiền chán nhíu mày, sai người một lần nữa nhét vải vào miệng Phụng Hải, lạnh lùng nói: "Cởi trói cho hắn, mang hắn tới tẩm điện lúc trước của Bách Lý Hoằng Lê, không cho phép tiếp tế, để hắn tự sinh tự diệt."

"Vâng."

Hỏa hoạn ở cung tiên hoàng hậu đã được dập, khói còn chưa tan hết, từ xa nhìn lại một mảnh mờ mịt. Bách Lý Hoằng Nghị phân phó vài cung nhân đem đồ tốt bảo tồn trong tẩm cung chuyển qua thiên điện, chờ hắn rảnh rỗi tự mình đến sắp xếp lại.

Này đều là đồ vật hoàng đế quý trọng, lúc long thể còn khỏe mạnh vẫn thường lui tới, hắn phải vì thánh thượng mà cất giữ đàng hoàng.

Tẩm cung của Ngu quý phi hết thảy vẫn như cũ, xem ra thánh thượng không hề phái người đến sửa sang qua, vẫn bảo tồn nguyên trạng. Bách Lý Hoằng Nghị mũ giáp nặng nề giẫm lên thảm trải nền mềm mại nhiễm một tầng tro bụi, sặc hắn ho lên hai tiếng.

Hắn biết mẫu phi đã mất, nhưng hôm nay tận mắt nhìn cung thất trống rỗng, Bách Lý Hoằng Nghị mới sinh ra cảm xúc chân thật, Ngu quý phi luôn mỉm cười chuẩn bị điểm tâm thịnh soạn chờ hắn đến, thực sự sẽ không bao giờ trở về nữa.

"Mẫu phi, con đến thăm người." Hắn nhỏ giọng nói.

Ở góc ngăn tủ đựng y phục có một cái rương lớn, bên trong chứa rất nhiều thi thư tranh chữ lúc trước Ngu quý phi thích, Bách Lý Hoằng Nghị tự tay bê rương xuống, có chút nặng hơn tưởng tượng, vừa đặt lên đất đã bật mở, trục cuốn tranh ở trong đua nhau lăn ra ngoài, tán loạn không ít sách giấy.

Trong đó có vài cái Bách Lý nhận ra, là hạ lễ trung thu hắn đưa tới cho Ngu quý phi, là bức vạn hoa đồ hoàn mỹ không sứt mẻ, cũng không bị Tiểu Dẫn tử phá hư, bên trên còn có lời đề của Thời Ảnh tự tay viết.

"Mẫu phi, Tiểu Dẫn tử đi bồi người, người hẳn là gặp được hắn rồi đi. Từ trước người luôn cảm thấy hắn chiếu cố con cẩn thận, rất thương hắn, cho hắn không ít bổng lộc. Đáng tiếc, hắn rất ngốc, ngày con vượt ngục đã chuẩn bị hết thảy gọn gàng. Người nhớ đó, Tiểu Dẫn tử tốt lắm, người gặp hắn, nhớ khen thưởng hắn nhiều chút."

Bách Lý Hoằng Nghị rơi một giọt nước mắt, dùng tay áo lau đi, lại mở thêm một cuộn tranh buộc vô cùng chặt, khóe môi chua xót mím chặt.

Này là bức họa vẽ lại cảnh yến tiệc Bách Lý Hoằng Nghị tròn một trăm ngày tuổi, hoàng thượng thỉnh họa sư đến vẽ.

Ngày ấy, hoàng thượng mở yến tiệc chiêu đãi ở Thiên Hà trì, Ngu quý phi ôm lục hoàng tử còn bọc trong tã lót mỉm cười ngọt ngào, hoàng thượng mặc long bào ngồi một bên, phía sau là Hà Tuấn ăn vận trang trọng đứng yết kiến, sắc mặt nghiêm túc, chỉ có Bách Lý Hoằng An mới năm tuổi là cầm trống lắc lắc qua lại, dỗ đệ đệ đang hờn khóc không thôi.

Bách Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ nở nụ cười, sờ sờ vải tranh sơn dầu tươi đẹp như cũ trong tay, lẩm bẩm: "Trở về không được."

Hắn im lặng thu hồi bức họa, đang muốn cất lại vào rương, một thị vệ chạy vào trong điện báo:

"Lục hoàng tử."

"Chuyện gì?"

"Chân Hành Đạo tướng quân vừa tới, tướng quân nói tìm được Hà Tuấn đại nhân rồi, đã phái người khiêng đến ngoài điện, người có muốn đi xem luôn không?"

Bách Lý Hoằng Nghị ngừng một trận, đem rương đóng lại kĩ càng, nói: "Biết rồi, ta sẽ qua ngay."

Chân Hành Đạo nắm kiếm đứng bên cạnh, thấy Bách Lý Hoằng Nghị tới, khom lưng hành lễ với hắn, nhượng lại vị trí của mình cho hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị tự tay xốc khối vải bố kia lên, thân thể Hà Tuấn ở bên trong căn bản không hề đầy đủ, cánh tay cùng chân đều thiếu, trên ngực cũng lõm vài chỗ, đại khái đã bị thiết kỵ giẫm hỏng, chỉ có vết thương trên mặt là không quá nghiêm trọng, còn có thể mơ hồ nhận được hình dạng.

"Đem thi thể thu liệm lại, sai người đến Hà phủ truyền tin, Hà đại nhân anh dũng hộ quốc, phong phong quang quang* hạ táng cho cữu cữu."
*phong phong quang quang: vẻ vang, đàng hoàng

"Vâng, lục hoàng tử, vẫn còn một việc."

Chân Hành Đạo lấy từ trong ngực ra phong thư, nói: "Sáng sớm thần đã qua hỏi Lệnh Dung, vừa mới hồi phủ đem thư của Hà đại nhân tới cho người. Người vất vả nhiều ngày, trước nên hồi cung nghỉ tạm, thủ vệ của thánh thượng đã thu dọn hết cả rồi."

"Được."

Bách Lý Hoằng Nghị đã nhiều ngày thiết binh bày trận, mệt đến lợi hại, cởi bỏ chiến giáp, nằm lên giường thành thật ngủ mất, chờ hắn mông lung tỉnh lại, đã là đêm khuya.

Hắn chậm chạp hồi lâu, cảm giác cẳng chân đau nhức, cúi đầu mới thấy vết thương lúc trước của hắn lại bắt đầu rướm máu, cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, nhớ tới cả thái y viện đều ở chỗ Giang Ngộ Phong, liền quên khuấy đi luôn.

"Lục hoàng tử."

Cung nữ bên ngoài nghe tiếng động, tiến vào hầu hạ.

"Giờ nào rồi?"

"Đã qua giờ tý, lục hoàng tử có gì phân phó?"

"Không có gì. Có ai đến truyền lời không?"

"Một canh giờ trước thái y viện sai người đến báo, nói thương thế của vị tướng sĩ ở Du Hoan các tạm thời đã khống chế được, chỉ cần trụ qua đêm nay, thì không còn gì đáng ngại nữa."

Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được tháo bỏ, gật gật đầu, kêu thị nữ lui xuống.

Ngọn nến bên cửa sổ đã sớm tắt, Bách Lý Hoằng Nghị đứng dậy thắp đèn, nhớ tới phong thư Hà Tuấn để lại, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn chút.

Đã đến lúc nên chấm dứt hết thảy rồi.

---------------------

Gõ bằng điện thoại mấy nghìn chữ 😢😢 max phê pha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro