Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung thu năm nay trong cung náo nhiệt lạ thường, điển lễ sắc phong cử hành thuận lợi, Bách Lý Hoằng Nghị tới thỉnh an mẫu phi, Tiểu Dẫn tử đi theo, cung kính cúi đầu, nói: "Ngu quý phi nương nương vạn phúc kim an."

Ngu quý phi đối với nô tài hầu hạ như Tiểu Dẫn tử thực vừa lòng, thưởng cho không ít tiền vàng, cũng vui mừng nhận đại lễ nhi tử đưa tới, vẫn là sở trường của Bách Lý, vạn hoa đồ. Lần này không bị Tiểu Dẫn tử phá rối, mỗi một cánh hoa cùng nhụy hoa đều vô cùng kiều diễm, chỗ trống bên phải còn đề mấy dòng chúc phúc.

Ngu quý phi nhìn kỹ đề tự trước mặt, nói: "Hoằng Nghị, con từ khi nào mà chữ viết lại đẹp như vậy?"

Bách Lý cười thành tiếng: "Không phải nhi thần viết."

"Ồ? Là ai?"

"Mẫu phi đừng hỏi, dù sao chủ ý cũng là chúc mừng người."

Tiểu Dẫn tử ở một bên nín cười —— Bách Lý quấn lấy Lâm Ảnh công tử đòi y thay hắn viết lời đề, Lâm công tử ban đầu chỉ nói mấy lời lạnh nhạt, càng về sau càng hàn khí bức người, Bách Lý lại một mực dịu dàng, đầu tiên là chủ động đáp lời, nói một tràng những câu mềm mềm dỗ ngọt, tiếp theo còn tự mình mài mực, dỗ mãi cuối cùng cũng dỗ được Lâm công tử cầm bút.

Thấy Lâm công tử chịu nghe lời chủ tử nhà mình, Tiểu Dẫn tử thức thời đi ra ngoài đóng cửa lại.

"Hóa ra người tặng ta nghiên bút là vì cái này." Thời Ảnh lạnh lùng nói.

Bách Lý thấy tình hình không ổn, dựa vào bàn đáp: "Bộ nghiên bút này là cữu cữu mang tới cho ta nhân dịp đoan ngọ, đồ tốt, ta liền cho ngươi, không vui à."

"Đúng vậy", Thời Ảnh rũ mi, trên mặt vẫn thực bình tĩnh: "Hà Tuấn đại nhân chưởng quản chiêu binh huấn luyện cho bệ hạ, lo liệu việc quân, đồ tốt gì mà không có. Trước kia phụ thân ta còn tại vị, trong phủ cũng không thiếu mấy thứ này."

Bách Lý cảm thấy hắn gợi lên chuyện thương tâm của Thời Ảnh, đang nghĩ nên bù đắp cho y chút gì đó, Thời Ảnh đã bắt đầu khai bút, hắn liền không dám mở miệng nữa, sợ y phiền.

Thời Ảnh lúc cẩn thận viết chữ rất trầm tĩnh, so với bộ dáng bình thường của y còn muốn lãnh đạm hơn. Bách Lý ngắm sườn mặt xinh đẹp của Thời Ảnh, hôm đó y không cột tóc quá chặt, vài sợi rủ xuống trước trán, nửa che nửa không, đẹp tới mức Bách Lý muốn mù cả mắt.

Thời Ảnh nghiêm túc đề mấy lời chúc mừng, cầm tranh trên tay, nhẹ nhàng thổi một chút, để mực khô nhanh hơn.

"Nghiên bút vẫn là thỉnh lục hoàng tử mang về đi, Hà Tuấn đại nhân hy vọng người chăm chỉ luyện chữ, cho ta, là cô phụ tâm ý của đại nhân."

Bách Lý chớp mắt mấy cái, nói: "Chữ ta từ nhỏ đã thế rồi, dùng bút tốt chỉ lãng phí, ngươi giữ đi, sau này nếu muốn dùng ta lại đến tìm ngươi."

Thời Ảnh nâng mắt, khóe miệng cũng câu lên, "Tùy người."

Bách Lý liếc mắt sang Tiểu Dẫn tử, Tiểu Dẫn tử lập tức cúi đầu nhịn cười lại, duỗi tay sờ cổ, để Bách Lý thương xót cái đầu treo trên cổ này một chút.

Vào đêm, hoàng đế tổ chức dạ yến trong đình bên hồ sen, cùng nhau uống rượu ngắm trăng, cả cung đều đến, đình viện của nhị hoàng tử được dịp quạnh quẽ đi nhiều.

Thời Ảnh thay nhị hoàng tử soạn tấu chương, lúc ra cửa trăng đã lên cao, tròn tròn, rất đẹp.

"Lâm công tử, ban đêm lạnh, công tử cẩn thận kẻo ốm."

Nói xong, Chu Quả lấy áo choàng đang cầm trên tay, khoác lên vai Thời Ảnh. Tuổi nàng không lớn, vóc dáng Thời Ảnh lại cao, nhón chân mới với tới được.

"Cảm ơn."

Thời Ảnh cười với nàng, tự mình thắt nút áo lại.

Gần đây công việc bộn bề, nhị hoàng tử vội, Thời Ảnh cũng vội theo, nhớ tới ngày ấy ở nội các Chu Quả quyết đoán quỳ xuống trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị, thay y biện giải, y còn chưa kịp nói với nàng câu nào.

"Chu Quả, ta chẳng qua chỉ là một môn khách, ngươi cần gì tận tâm như vậy?"

Chu Quả cười ngây ngốc, không trả lời.

"Ta biết, đại khái là nhị hoàng tử dặn dò qua rồi đi, tóm lại, vẫn là cảm ơn ngươi."

"Lời này của Lâm công tử không đúng rồi, nô tì vốn là kẻ hầu người hạ, chiếu cố công tử là bổn phận, hơn nữa cũng không phải nhị hoàng tử nhờ cậy, nếu nhất định muốn cảm ơn, nên cảm ơn lục hoàng tử mới đúng."

"Lục hoàng tử?" Thời Ảnh có chút khó hiểu.

"Nô tỳ xuất thân bần hàn, trước đây chỉ được giặt quần áo nấu nước, toàn là việc nặng, hầu hạ ở hậu viện của lục hoàng tử. Có lần nô tỳ sơ sẩy quên mất, lục hoàng tử học ở thư phòng không có trà nóng để dùng, đến tẩm điện Ngu quý phi nương nương, trở về cũng không trách tội nô tỳ, còn nói nô tỷ tuổi nhỏ, giao cho nô tỳ việc khác nhẹ nhàng hơn."

Nghe Chu Quả nói như vậy, Thời Ảnh liền sửng sốt, nói: "Nghĩ không ra, lục hoàng tử mà người đời đều gọi là băng sơn, còn có một mặt này."

"Lục hoàng tử đó mà, ngoài mặt lạnh như băng chẳng mấy khi để ý người khác, thực ra tâm tốt lắm. Hôm đó ở nội các, nô tỳ không nói, lục hoàng tử cũng sẽ không trách tội công tử đâu. Nô tỳ cảm thấy, điện hạ thực sự rất coi trọng công tử."

Thời Ảnh nhìn ánh trăng, lẩm bẩm: "Chu Quả."

"Dạ?"

"Ngươi thấy hắn, có thể làm hoàng đế không?"

Chu Quả nghĩ nghĩ, đáp: "Không biết, nhưng nếu làm, nô tỳ nghĩ lục hoàng tử sẽ là một bậc minh quân."

Thời Ảnh kéo áo choàng về phía trước một chút, không ngắm trăng nữa.

"Đi thôi."

"Vâng."

Trung thu năm nay, cũng là ngày vui của Ngu quý phi, hoàng thất đại nội tuy rằng đều đang diễn tuồng, nhưng cũng nhìn ra được hào quang muôn trượng trên người nàng, Bách Lý Hoằng Nghị bị hoàng thượng thôi thúc uống vài chén rượu, đứng trong đình múa kiếm, dễ dàng được ban thưởng không ít.

 Bách Lý tạ hơn hoàng thượng khen thưởng, ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn trăng tròn sáng rực, nhớ đến đêm nay là tiệc đoàn viên, bản thân ngồi trong đình, được mẫu phi yêu thương, được phụ hoàng trọng thưởng, nhưng ở Du Hoan các, Thời Ảnh lại chỉ có một mình, tịch mịch vắng vẻ, huống hồ, y cũng chẳng còn người nhà để đoàn tụ, từ nay về sau cũng đều đơn độc như vậy.

Nghĩ đến đây, Bách Lý khó tránh trong lòng bực bội không nói nên lời.

"Tiểu Dẫn tử." Bách Lý kêu một tiếng.

"Có, làm sao thế, lục hoàng tử?"

"Kêu ngươi đưa rượu và thức ăn đến Du Hoan các, ngươi sắp xếp xong chưa?"

"Người yên tâm, sáng sớm nô tài đã phân phó với trù phòng bên kia, giờ này có lẽ đã dâng lên bàn cho Lâm công tử dùng rồi."

"Vậy thì tốt."

Bách Lý lại ăn một ngụm đồ ăn, nói: "Ta uống hơi nhiều, đợi thỉnh an phụ hoàng xong, đi sớm chút, ngươi đỡ ta tới Du Hoan các."

"Vâng."

Du Hoan các vừa chết một vị trắc phi, Lâm công tử mới đến không phải hoàng thân quốc thích, cung nữ thái giám vốn đã ít, gặp tiết trung thu càng thêm trống trải. Chu Quả lúc này không ở đây, ngay cả thái giám canh gác ở cửa cũng không thấy.

Bách Lý kêu Tiểu Dẫn tử canh giữ bên ngoài, tự mình gõ cửa.

Không ai đáp lời.

"Lâm Ảnh?" Bách Lý lớn tiếng.

Vẫn không có động tĩnh.

Bên trong thắp đèn, tức là có người, Bách Lý không đợi nổi, đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào cửa liền thấy trên bàn tròn bày biện cơm canh do hắn sai người đưa tới, đồ ăn còn chưa được đụng qua, rượu chưa vơi được phân nửa, ấm trà sau khi bị đập vỡ, Tiểu Dẫn tử đã phụng mệnh mang một bộ mới đến, chừa chỗ còn bày rượu và thức ăn, Tiểu Dẫn tử bèn đặt sang bàn nhỏ.

". . .Ai?"

Thanh âm yếu ớt truyền đến từ trong phòng, Bách Lý cảm thấy giọng Thời Ảnh có chút hữu khí vô lực, tưởng y uống say, muốn đi xem.

"Là ta."

Nghe tiếng bước chân dần đến gần, Thời Ảnh lạnh lùng nói: "Đừng qua đây."

"Thời Ảnh, ngươi làm sao vậy?"

"Người. . . người đừng qua đây. . ."

"Ta lo cho ngươi, để ta nhìn một cái thôi được không."

"Không. . ."

Chẳng đợi Thời Ảnh cự tuyệt hết lời, Bách Lý đã đem màn trướng kéo ra, chỉ thấy Thời Ảnh khuôn mặt ửng hồng nằm trên giường, xiêm y lộn xộn treo trên vai, ánh mắt vốn tràn đầy sương mờ nay lại càng lóng lánh ánh nước, ngón chân gắt gao cuộn chặt, cái miệng nhỏ dùng sức thở dốc.

"Ngươi. . ."

Trông thấy bộ dạng này của Thời Ảnh, Bách Lý lập tức đỏ mặt, rượu hắn vừa uống ở yến hội bắt đầu phát huy công dụng, máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.

"Thời Ảnh, ngươi. . . ngươi làm sao vậy?"

"Cung nữ ban nãy nói, rượu và thức ăn, là. . . là người phái đến. . . Bách Lý Hoằng Nghị, người vì cái gì. . ."

Thời Ảnh viền mắt đỏ hồng, một vòng lệ tức khắc đảo quanh.

Cái này, Bách Lý bỗng nhiên phản ứng được, là xuân nan đáng, là loại xuân dược nghiêm cấm sử dụng trong cung.

Hắn khẩn trương như đứa nhỏ chưa tỏ tường thế sự, oan khuất lắc đầu, lặp đi lặp lại: "Thời Ảnh, ta không, không phải ta, không phải ta sai người làm như vậy, ta không. . ."

Thời Ảnh bị độc dược tra tấn khó nhịn được cơn khát, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Đúng vậy, Bách Lý Hoằng Nghị có thân phận gì, nếu hắn muốn, cho dù tìm người trói y lại vứt vào tẩm cung, cũng không ai dám nhiều lời, cần gì hao tổn tâm tư, dùng loại kế sách hạ tiện này.

Thời Ảnh hiểu rõ, trên người Bách Lý Hoằng Nghị có thể mang một trăm thứ tính khí bỉ ổi của kẻ lớn lên trong hoàng thất, cũng không bao gồm nói dối. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã đem dã tâm của mình nói cho y biết, cho nên hôm nay, Bách Lý nói không phải hắn làm, nhất định là không phải hắn làm.

Thấy Thời Ảnh không đề phòng mình nữa, Bách Lý cúi người xuống, hỏi: "Cung nữ hầu hạ ngươi đâu?"

"Chu Quả? Ta. . . ta khó chịu, bảo nàng đi. . ."

Thời Ảnh thống khổ nhíu mày, chăn lụa nhanh chóng bị cuộn lại, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay ửng lên một tầng hồng nhạt, Bách Lý Hoằng Nghị bị kích động một trận.

Hắn nhắm chặt mắt lắc đầu, xoay người định rời đi, Thời Ảnh nhất thời gấp gáp, hét lên tên hắn: "Bách Lý. . ."

Bách Lý Hoằng Nghị quay người lại, đặt tay lên trán Thời Ảnh, hỏi: "Làm sao thế?"

"Người. . . Người đi đâu. . ."

"Ta đi gọi thái y cho ngươi." 

"Không", Thời Ảnh nắm lấy cổ tay Bách Lý, "Không được đi. . . Đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng này của ta, cầu xin người. . ."

"Vậy ngươi. . . Ngươi phải làm sao bây giờ? Khó chịu lắm ư?"

"Khó chịu, nhưng người đừng đi. . ."

Bình thường, Bách Lý chỉ cảm thấy Thời Ảnh vô cùng xinh đẹp, nhưng hiện tại thấy bộ dạng dục vọng khó cưỡng này của y, giống như có kẻ dùng móc câu đem theo một cỗ lửa nóng mãnh liệt cắm thẳng vào đầu hắn.

Phải làm sao đây?

Bách Lý trèo lên giường, nửa người đè lên Thời Ảnh, bàn tay nâng cằm y, ép y nhìn hắn.

"Thời Ảnh, ngươi nhìn kỹ xem, ta là ai."

Thời Ảnh gian nan há miệng thở dốc, nói: "Lục hoàng tử. . . Bách Lý. . . Bách Lý Hoằng Nghị."

"Nếu ta nói, ta có cách khiến ngươi thoải mái, ngươi có tin không?"

Ánh mắt Thời Ảnh tròn xoe: ". . . Cách gì?"

Tất cả lý trí cùng kiêng kỵ lúc này toàn bộ đều vô dụng, Bách Lý hô một tiếng ra ngoài cửa: "Tiểu Dẫn tử, ta có chuyện cần nói với Lâm công tử, ngươi canh gác cẩn thận, không được để bất cứ kẻ nào tiến vào!"

"Rõ!" Tiểu Dẫn tử đáp.

Không đợi Thời Ảnh phản ứng, Bách Lý đã thân thủ cởi ngoại bào của y ném sang một bên, bàn tay tiếp tục sờ xuống tiết khố.

"Bách Lý, người làm cái gì!?"

Bách Lý cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu, môi nóng thuận thế bao phủ lên, không ngừng mút lấy mật ngọt nơi đầu lưỡi của Thời Ảnh.

Đầu lưỡi của hắn thực mềm, trượt vào trong khớp hàm khép hờ của Thời Ảnh, hôn thật sâu.

Thời Ảnh cảm thấy Bách Lý quá mức hoang đường, chính y cũng quá mức hoang đường, y ra sức muốn đẩy mạnh người phía trên ra, nhưng độc dược mãnh liệt khiến xương cốt của y tựa hồ như đang tan chảy, nửa điểm khí lực đều không có. Cho dù y không bị bỏ thuốc đi nữa, bằng võ công của Bách Lý, tự mình liều mạng dùng hết sức bình sinh, cũng không đẩy nổi.

Qua loa vài động tác, Bách Lý liền đem y phục của Thời Ảnh cởi sạch, chỉ chừa lại nhất kiện áo lót trắng tinh hờ hững trên vai. Hắn rũ mắt ngắm nhìn hậu huyệt ẩm ướt nhè nhẹ khép mở của Thời Ảnh, đẩy vào một đốt ngón tay, lập tức bị thịt mềm cấp bách xiết chặt, giống như đang dùng toàn lực để lấy lòng hắn.

Bách Lý cẩn thận động đậy vài cái, thấy biểu tình của Thời Ảnh đã dịu xuống, kéo quần, thắt lưng đỉnh một cái tiến vào.

"Ưm ——"

Thời Ảnh sợ hãi nghiến răng, y là lần đầu tiên, Bách Lý cũng vậy, mới chỉ tiến vào một chút đã bị kẹt lại, hai người đều không dám tùy tiện nhúc nhích.

"Người. . . Người điên rồi. . . Bách Lý Hoằng Nghị, người điên rồi!"

Thời Ảnh dùng toàn bộ sức lực, tay nhỏ đấm lên ngực Bách Lý như gãi ngứa.

Dược tính hối thúc y đến mơ mơ hồ hồ, ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác, chỉ biết mình đang nằm dưới thân của lục hoàng tử, phó mặc tất cả cho hắn.

Y không trở thành sủng vật của nhị hoàng tử, nhưng lại thành thật biến thành công cụ tiết dục cho Bách Lý Hoằng Nghị.

"Ta điên rồi, Thời Ảnh, ta là nhi tử của hoàng đế, ta có tư cách."

Dứt lời, Bách Lý hai tay ôm trụ thắt lưng của Thời Ảnh, ngậm lấy môi y, mãnh liệt đâm vào.

Thời Ảnh "a" một tiếng, nước mắt như hạt châu từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, lỗ nhỏ chưa bao giờ phải nếm qua loại tư vị ủy khuất như thế này, chẳng những không kháng cự, còn rộng lượng đem tính khí của Bách Lý ăn vào thật sâu, phát ra tiếng nước dính nhão.

Bách Lý sợ Thời Ảnh chịu không nổi, tính thổi tắt đèn bên giường, Thời Ảnh lại đột nhiên ngăn cản hắn.

"Không cần, không cần tắt đèn."

"Ngươi quả nhiên sợ tối", Bách Lý hôn lên vành tai nóng hổi của y, "Thời Ảnh, sao lại sợ tối?"

Thời Ảnh vùi mặt vào hõm cổ Bách Lý, túm lấy hoa phục quý giá trên người hắn, lắc đầu không chịu lên tiếng.

"Không vấn đề, lần sau lại nói cho ta."

Thời Ảnh ngửa mặt, vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở: "Bách Lý Hoằng Nghị, người không sợ, ta sẽ giết chết người sao. . ."

"Giết ta ngươi cũng không sống được. Thù của Thời gia còn chưa báo, ngươi không nỡ."

Nghe xong lời này, tay nắm của Thời Ảnh liền buông lỏng, nơi này là hoàng cung, Bách Lý Hoằng Nghị dù chỉ mất một miếng da, Xích Vũ vệ sẽ lập tức kéo đến, lôi y ra trảm đầu thị chúng cũng được, loạn tiễn bắn chết cũng thế, tựa như năm đó, chết thảm như phụ thân.

Đêm trăng tròn một năm mới có một lần, bên trong Du Hoan các tịch mịch, môn khách mối thù giết cha chưa báo, lại cùng nhi tử của kẻ thù mặc sức triền miên. Thời Ảnh không biết chính mình có tâm trạng gì, nhưng y cảm nhận được rõ ràng khoái cảm mà Bách Lý ban cho, không hề ngơi nghỉ.

Y không nguyện ý thừa nhận, bị dược tính thiêu đốt đến vừa nóng vừa ngứa, chỉ có cơ thể ấm áp của Bách Lý Hoằng Nghị mới giúp hòa tan đi một chút.

Bách Lý dùng chút khí lực, đem Thời Ảnh ôm đến trên người, chòng chành xóc nảy ngồi lên đùi hắn.

Búi tóc của Thời Ảnh lỏng lẻo, xõa xuống, rơi trên khuỷu tay cứng rắn của Bách Lý, so với lớp vải lót tơ tằm trên người y còn muốn mềm mại hơn.

Sang thu, kinh thành mỗi ngày một lạnh, Bách Lý lúc này lại như tảng băng bị hun đến tan chảy.

Cuối cùng, hai người đều lộn xộn ngã xuống giường, dịch thể trắng đục của Thời Ảnh rối tinh rối mù trên y phục của Bách Lý, Bách Lý làm càn phát tiết hết vào trong thân thể Thời Ảnh.

Bách Lý vẫn nằm đè lên Thời Ảnh, kéo hai tay mềm nhũn của y ôm lên cổ mình, mang theo một loại an ủi không nói nên lời.

Hắn chỉ sợ Thời Ảnh đêm đoàn viên cô đơn nên mới đến, như thế nào lại biến thành như vậy.

Thời Ảnh vùi sâu vào lồng ngực Bách Lý, cọ cọ cái mũi, yếu ớt nói: "Mẹ nhỏ của ta họ Lâm."

"Ừm?"

Bách Lý không nghe thấy tiếng, lấy tay thấm mồ hôi trên mặt Thời Ảnh, ý tứ muốn y nói lại lần nữa.

"Ta nhớ mẹ. . ."

Nói xong, Thời Ảnh nhắm mắt, hốc mắt rơi ra một giọt lệ.

Không đợi Bách Lý an ủi, Tiểu Dẫn tử ở bên ngoài đã lên tiếng thúc giục: "Lục hoàng tử, đã muộn rồi, người nếu không quay về, bị quý phi nương nương phát hiện mất, mau mau đi thôi."

Bách Lý bất đắc dĩ đáp lời, ngậm lấy môi Thời Ảnh, hôn một chút, "Ta phải đi rồi."

Thời Ảnh không mở mắt, chắc là mệt chết đi được, Bách Lý cũng không cưỡng cầu, qua loa chỉnh lại y phục, dém chăn kín lại cho Thời Ảnh, đứng dậy rời đi.

Trước lúc hắn xuống giường, Thời Ảnh tựa hồ níu lấy góc áo của hắn, nhẹ nhàng kéo, chớp mắt liền buông tay.

Có lẽ là ảo giác đi.


"Quý phi nương nương, nhị hoàng tử cầu kiến."

Hòa quý phi nhẹ nhàng buông thi bản trong tay, nói: "Truyền nó vào. Các ngươi lui xuống đi."

Bách Lý Hoằng Lê cung kính hành lễ, ngồi xuống bên cạnh mẫu phi.

"Hoằng Lê, mọi chuyện ra sao rồi?"

"Hồi bẩm mẫu phi, xuân nan đáng thượng hạng nhất, lão lục đêm nay lại uống rượu, hai kẻ huyết khí phương cương, tự khắc không để chậm trễ giờ tốt."

Hòa quý phi cười nhạo một tiếng, "Thời đại nhân chết thật đáng tiếc, chỉ để lại hài tử của thiếp thất, còn có thể hữu dụng với chúng ta như vậy, cũng coi như ông trời có mắt. Ca ca của Hà Thuần thay thế vị trí Thời gia, hiện giờ thánh thượng lại phong ả lên quý phi, ngồi ngang hàng với ta, nếu không ra tay, sợ là ngôi vị thái tử sẽ rơi thẳng vào tay Bách Lý Hoằng Nghị mất."

Hòa quý phi lần lượt tháo trang sức trên đầu, chậm rãi đứng dậy: "Năm đó, tiện nhân Hà Thuần, hao tổn tâm sức tiêu trừ thế lực của Thời gia, ta cũng chỉ có thể lệnh cho Ngôn Chí dẫn Xích Vũ vệ quân đến đuổi cùng giết tận, thánh thượng mới không đem nghi ngờ đổ lên đầu chúng ta. Thời gia, Ngôn gia, đều là phe cánh của chúng ta, bị một kế này của ả, ta chỉ đành bỏ qua Thời gia tự cứu lấy mình, đến hôm nay, coi như trút được một mối hận."

Nhị hoàng tử cười Ứng Hòa: "Mẫu phi thánh minh. Người sớm nhận ra thân phận của Thời Ảnh, đợi đến hôm nay mới dùng tới, cũng xem như phát huy được tác dụng."

"Năm ấy Văn Chi mang Thời Ảnh tiến cung để gặp ta, có chủ ý gì, ta há lại không biết, mới cố ý nói lời đó. Nam tử đang tuổi tự ái ngút trời, hiện giờ lại bị Bách Lý Hoằng Nghị đặt ở dưới thân ăn sạch sẽ, y có thể không hận ư? Chưa tính thù diệt môn ngày trước, Thời Ảnh này, nhất định trợ lực chúng ta diệt trừ mẫu tử bọn họ."

 Bách Lý Hoằng Lê dừng chốc lát, hỏi: "Nhi thần nhìn ra được ý tứ của lão lục đối với Thời Ảnh, sự tình hôm nay là nhờ công lao của xuân nan đáng, mẫu phi, nếu sau này lão lục không chịu nữa, chúng ta tính thế nào?"

"Ăn tủy biết vị, bộ dáng Thời Ảnh lại quá mức câu nhân, có lần thứ nhất, lại sợ không có lần thứ hai ư?" 

Bách Lý Hoằng Lê cười một chút, gật đầu.

"Hoằng Lê, con là đứa nhỏ thông minh, lần này làm tốt lắm, nhưng vẫn phải để ý. Qua vài ngày, lão tam hồi kinh, hành sự càng phải cẩn trọng. Lại nữa, con và đích nữ Hạng gia chung thân đã định, oanh yến nam nữ trước nay của con, mẫu phi sẽ không truy cứu, hiện tại hôn sự đến gần, con chú ý chút, đừng khiến Hạng đại nhân sinh lòng bất mãn."

"Vâng, nhi thần đã hiểu."

--------------------
Tác giả:
Mẹ nó thích chết tôi thích chết tôi thích chết tôi thích chết tôi thích chết tôi thích chết tôi thích chết tôi. . .
Nhị hoàng tử: là ai lúc trước nói ta không thông minh, qua đây dập đầu.
Còn ai nhớ Ngu quý phi có hai đứa con không, Tiểu Bách Lý của chúng ta còn có một anh trai ruột, lúc này đang trên đường quay về kinh thành, chương sau anh trai xinh đẹp sẽ online.

Editor:
Được ăn chút nước thịt ngay ở chương 5 ?? Hạnh phúc đến quá đột ngột??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro