Phiên ngoại: Rượu nếp bánh trôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia, người xem này."

Gia phó theo hầu chỉ vào nhất kiện trang sức bày trên tạp quán, thân thủ túm lấy ống tay áo của Thời Ảnh.

Thời Ảnh nhìn theo, cười nói: "Ngươi thích thì lấy một cái đi."

"Ta chọn giúp thiếu gia mà. Hai ngày nữa Ngôn gia sẽ tổ chức yến tiệc, người không chọn vài món lễ tặng cho thiếu gia tiểu thư Ngôn thị sao?"

Thời Ảnh liếc mắt nhìn trang sức kia một cái, không nói chuyện.

Gần đây biên quan có chiến sự, tam hoàng tử Bách Lý Hoằng An tiếp chỉ tiến quân đến trấn thủ, phụ thân trọng trách thao luyện quân binh bệnh nặng vừa khỏi. Mới đây còn có thư báo thắng trận, thánh thượng ban rất nhiều ân huệ, Xích Vũ vệ tướng quân Ngôn Chí cũng nhận không ít khen thưởng, liền xem ngày tốt, mời trên dưới Thời gia cùng bằng hữu thâm giao khác đến quý phủ làm khách.

Thời Ảnh khoát tay, "Không cần phiền toái, Văn phu nhân tất sẽ an bài thỏa đáng, hơn nữa. . . đại khái ta cũng không đi đâu."

Gia phó từ nhỏ đã theo hầu Thời Ảnh, không khỏi vì y mà bất bình, thở phì phì nói: "Mỗi lần thế gia vọng tộc trong kinh thành tụ họp, Văn phu nhân lại không cho thiếu gia lộ diện, thật quá đáng, nói thế nào thì người cũng là thiếu gia duy nhất của Thời phủ chúng ta cơ mà."

"Ta vốn là thứ tử, không phải đích tử của đại phu nhân, hai năm trước ta theo nàng tiến cung, biểu hiện không tốt lắm, nàng lạnh nhạt ta âu cũng là hợp tình hợp lý."

Gia phó không nhiều lời nữa, tiếp tục theo sau lưng Thời Ảnh.

Việc làm ăn của Ngọc Hương lâu ngày ngày đều tốt như vậy, sắc trời dần tối, hoa đăng ở cửa được thắp lên, kết thành một chuỗi, rất xinh đẹp.

"Thiếu gia, Ngọc Hương lâu."

Thời Ảnh dừng lại, lẳng lặng nhìn ánh nến bên trong chốn hỗn loạn phồn hoa, khoái lạc tận hứng vô biên, cùng y chẳng có gì liên quan.

"Đi thôi." Thời Ảnh nhún vai.

"Hôm nay Văn phu nhân đi vắng, lão gia cũng bận rộn, không bằng, người vào trong dạo chơi chút đi."

Thời Ảnh cười lắc đầu, "Nơi này thì có gì mà chơi?"

"Người không biết ạ? Hiện giờ công tử ca ở kinh thành đều lui tới chỗ này, nghe nói hoàng tử thái tử cũng không ngoại lệ. Người cũng mười bảy rồi, tuổi này làm chuyện nọ chuyện kia. . . cũng là sớm muộn thôi."

Ý niệm trong đầu Thời Ảnh vẫn không mảy may động đậy, nâng bước định rời đi, lại hung hăng đụng phải một vị tiểu sinh.

Nam hài kia vóc người không cao, nói chuyện nhỏ nhẹ, so với nam nhân bình thường nhu nhược hơn một chút.

Thời Ảnh lễ phép hướng hắn nói xin lỗi, thấy hắn chạy nhanh ra xe ngựa ở ngoài cửa Ngọc Hương lâu, vải mành vừa che xuống, nhìn không thấy mặt.

"Công tử này, như thế nào trông lại giống một vị cô nương." Gia phó thuận miệng nói.

"Hắn từ phố đối diện chạy tới, ngươi nhìn xem, quán bên kia bán cái gì?"

Gia phó nheo mắt nhìn, nói: "Thiếu gia, là rượu nếp bánh trôi."

Thời Ảnh nhãn tình sáng rực, "Ta muốn ăn, đi thôi, mua giúp ta một phần."

"Vâng, thiếu gia đợi chút."


"Để người chờ sốt ruột rồi, lục gia."

"Không tồi", Bách Lý còn thực sự bình phẩm hương vị, "Cắn rất mềm, làm ngon hơn trong cung."

Tiểu Dẫn tử hưng phấn xoa tay: "Tạ ơn lục gia, sau khi hồi cung, không được dạo chơi ở kinh thành thế này nữa."

Khóe miệng Bách Lý nâng lên một chút, nói: "Cho nên vui mừng đều là của người khác?"

Tiểu Dẫn tử ngượng ngùng thè lưỡi, cười rộ lên.

Loại bánh này phải ăn lúc tươi mới nhất, Bách Lý ăn luôn miệng, còn thưởng cho Tiểu Dẫn tử ăn cùng.

"Lục gia."

"Ừm?"

"Người cất công đến Ngọc Hương lâu một chuyến mà lại đi nhanh như vậy, bên trong chiêu đãi rượu ngon, toàn món thượng hạng, sao không nán lại thêm chút nữa?"

"Vốn là đến bàn chuyện với cữu cữu, nói xong rồi, nán lại làm cái gì."

"Nô tài thấy tứ gia thường lui tới chỗ này mua vui, lần trước tứ gia mời người đi, đến khi trở về đâm bực bội cả người còn gì."

Nếu Tiểu Dẫn tử không nhắc tới, Bách Lý còn thực sự quên mất chuyện này.

Lão tứ kéo hắn đi Ngọc Hương lâu không phải để uống rượu suông, còn gọi một đám nam nữ hỗn độn theo cùng, đến một kẻ may mắn lọt vào mắt Bách Lý cũng không có.

Hắn chỉ nhớ tới Thời Ảnh hắn gặp được ở tẩm cung của hoàng tổ mẫu, Bách Lý luôn nghĩ, nam nhân khắp thiên hạ sợ là chẳng so được với y, đáng tiếc Thời gia lại là phe cánh của nhị hoàng tử, Thời Ảnh còn là nhi tử của thiếp thất, sau này Văn Chi sẽ không dẫn y vào cung nữa, hắn có nhớ nhung cũng không có cơ hội gặp được.

Thấy Bách Lý yên lặng không nói, Tiểu Dẫn tử đánh bạo hỏi: "Người làm sao mà mất hứng quay về thế?"

Bách Lý không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiểu Dẫn tử, ngược lại còn hỏi thêm: "Ngươi có biết hoàng tử đi tìm nam nhân để tiêu khiển là vì cái gì không?"

Tiểu Dẫn tử lắc đầu.

"Bọn họ không thực sự thích nam nhân, chỉ là nam nhân không hay khóc cũng sẽ không hoài thai, không có khả năng vác cái bụng lớn tướng khóc sướt mướt đến đòi bọn họ phụ trách, hoàng thất danh môn xưa nay sợ nhất là phiền toái, không nhất thiết phải hao phí tiền của như thế."

Tiểu Dẫn tử nửa hiểu nửa không: "Vậy người thì sao? Người có phải rất không thích nam nhân, cho nên kẻ nào tứ gia tìm đến người cũng đều ghét bỏ."

Bách Lý thản nhiên chớp mắt nói: "Cũng không phải, ta chỉ thích tuyệt sắc chân chính, những kẻ đó thực sự không để được vào mắt."

Tiểu Dẫn tử nghe xong lập tức chắp tay cầu thần bái phật, hy vọng Bách Lý Hoằng Nghị ngàn vạn lần đừng thích nam nhân, bằng không Ngu phi nương nương mà biết, khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó cái đầu này không giữ nổi mất.

Bách Lý cười vỗ đầu Tiểu Dẫn tử: "Cái đầu này của ngươi, trừ bỏ ta, người khác không được phép lấy đi."

Nghe Bách Lý nói như vậy, Tiểu Dẫn tử liền mau chóng yên lòng.

"Đi thôi, hồi cung."


Đêm đã về khuya, Thời Ảnh một mình nằm trên giường nhỏ ngẩn người.

Y thường ngày ít khi uống rượu, chỉ một chén rượu nếp bánh trôi đã khiến y có chút choáng váng.

Thời Ảnh nhớ tới ngày đó ở trong cung gặp được Bách Lý Hoằng Nghị, hắn nói với y, trong cung ngoài cung đều có không ít nam nhân xinh đẹp đi theo hầu hạ các vị hoàng tử, thời điểm bọn họ nhàn hạ liền đem ra chơi đùa, chính là sủng vật.

Mà y lại lớn mật hỏi Bách Lý Hoằng Nghị, hỏi hắn có phải cũng giống như người khác, Bách Lý chỉ cười khẽ:

"Ta còn chưa đến tuổi đó, cho dù đến rồi, cũng sẽ không như thế."

Hai năm qua rồi, Bách Lý Hoằng Nghị đã hơn mười bảy, có phải đến tuổi được làm chuyện xằng bậy rồi không, đến tuổi có thể tự do ra vào chốn phong hoa tuyết nguyệt mà kẻ phú quý ở kinh thành đều tha thiết tới lui rồi phải không.

Không biết tối nay hắn ở nơi nào, chắc là ở Ngọc Hương lâu vui vẻ tận hứng.

Nghĩ nghĩ, Thời Ảnh liền bị hơi rượu thúc giục chìm vào giấc mộng.

Nhưng với Bách Lý Hoằng Nghị, lại là một đêm dài miên man vô tận.

Hắn tưởng tượng, môi của Thời Ảnh nếu như hôn lên, có phải cũng giống rượu nếp bánh trôi, mềm nhũn không.

--------------------
Editor:
Ngu quý phi có hai người con, một là tam hoàng tử, hai là tiểu Bách Lý, con của nàng được thánh thượng ân sủng nhất chỉ sau thái tử, còn thái tử là con của hoàng hậu nha các bạn iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro