Chương 3: Quá khứ lụi tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Mộng Thanh do tai nạn đã trở thành người thực vật suốt 3 năm. Chiếc xe khốn khiếp đó đã làm ba và hai anh cô rơi vào nguy kịch.

Anh ba cô, Trương Tịch Phong chết ngay tại chỗ. Có lẽ anh không đợi được nữa... 8 giờ 59 phút, anh rời xa cô, bỏ lại gia đình này ở độ tuổi 25. Khả năng ba cô tỉnh dậy dường như không thể. Anh cô càng không. Họ nói nếu tỉnh, anh hai cô - Trương Tịch Âu cũng không thể thấy, nên thà như thế có khi sẽ tốt hơn... Mẹ cô chỉ khóc, khóc đến bào mòn tâm can.

Ba năm trước là cô, là cô khiến họ như vậy..

"Bố mẹ hai người mau đến nhé, sắp bắt đầu rồi này. Tịch Phong, anh mua hoa cho em đấy à. Em sợ lúc em thấy, nó rụng hết rồi."

Cô nhớ rõ nụ cười hiền hậu của bố và giọng nói ngọt ngào của mẹ: "Ông nhìn xem, hôm nay con gái chúng ta có phải quá đẹp rồi không?" Anh ba cô không giấu nỗi tự hào la lớn: "Em xem, anh ôm nó chặt vậy không rụng nổi rồi! Anh còn mang cả máy chụp hình này." Anh hai đang lái xe cũng cười ngất: "Ôm thế là rụng rồi thằng này!"

(Haha) "Còn ngã rẽ nữa, em sẽ vinh dự được hoàng hậu và ba chàng hoàng tử tiếp đón."

Người ta nói lúc kéo họ ra, anh hai vẫn chắn cho bố, đến độ thân thể trầy xước nặng nề. Chỉ có anh ba co rúm người ôm bó hoa vào lòng...

Anh cầm rất chặt, chặt đến mất không thể lấy ra. Khi Mộng Thanh chạy lại, chạm vào đôi bàn tay lạnh lẽo đó. Từng ngón tay ấy mới lỏng dần và buông xuôi. Mắt anh cô dịu đi để lại giọt lệ vương trên má làm cô nhớ mãi.

Những mảnh thủy tinh ghim vào người anh ba cô sâu như cắt, sâu đến mất xuyên thẳng vào tim bà một cái đau nhói.

Mẹ cô may mắn xuống xe trước nên sống sót. Nhưng chính điều đó làm bà đau không tả nổi. Bà luôn dằn vặt chính mình. Bà cảm thấy chán ghét cuộc đời này.

Lễ trao giải, chỉ có cô gượng cười, nụ cười làm cô mệt mỏi rồi lịm đi tại bục. Khi mở mắt ra, cô đã ở bệnh viện rồi, xung quanh không có ai cả, chỉ bức thư được viết rất tỉ mỉ và nắn nót:

"Gửi em gái của anh, Mộng Thanh yêu quý!

Ngày hôm nay, sẽ để lại cho em bao kỷ niệm và có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất đời anh. Anh chưa từng hối hận vì đã cùng em chào đời và trao em cái ôm đầu lòng. Em luôn là niềm tự hào đối với anh, tuyệt đối không thay đổi. Hôm nay anh muốn tận tay trao em đóa hoa đầu tiên để mừng chặng đường mới sẽ đến với em gái anh. Mừng ngày em chính thức tự mình bước đi và vươn mình cùng những đóa hoa. Anh rất muốn ghi lại khoảnh khắc này thật đẹp và giữ cho em.

Anh ba, Trương Tịch Phong...

Thương em!"

Bác sĩ bảo chúng tôi đến muộn rồi. Sớm hơn chút, chút thôi có lẽ...

Mẹ cô, bà không thoát khỏi nỗi cơn đau thấu trời, đã vài lần tự sát. Nhưng không thành công, danh tiếng Trương Gia phồn thịnh bao đời nhanh chóng phai tàn.

Bà chỉ có thể bất lực chờ khả năng tỉnh dậy của bố và anh có tiến triển từng giây, phút, thấp thoáng đã 3 năm. Trái tim bà không biết từ lúc nào đã trở nên sắc đá đến đau lòng.

Tài sản chồng bà gầy dựng cả đời trong giây lát biến mất. Ông nằm đó, không còn kể cho bà nghe về chuyện của năm xưa nữa. Không còn kể bà về tương lai của các con.

"Chồng ơi, ông à..." Ông nằm yên lặng. Lần đầu tiên, bà gọi nhưng ông không cười, ông cũng chẳng nói gì cứ mặc bà khóc.

Bà hận mọi thứ.

Tịch Âu - Bà sinh ra nó lành lạnh, vui mừng và hạnh phúc. Bà cho nó ánh sáng, nhưng người ta cướp bầu trời của con bà không chút do dự. Nó không còn thấy bà nữa, niềm vui trên mặt nó héo mòn theo năm tháng. Đứa con đầu lòng của bà - Trương Tịch Âu cứ vậy mà nằm im thinh thích, nó không nói nữa, chỉ cố gắng cho bà nghe nhịp tim nó đập yếu ớt suốt 3 năm trời.

"Đóa hoa đó chính là tai ương!" Tai nạn khốn kiếp ấy đã cướp đi Tịch Phong - đứa con trai mà bà mang nặng đẻ đau. Nó chết trước mặt bà, nó ngoan lắm, nhưng hôm nay nó làm bà đau thắt ruột.

Nó mất rồi, bà đấu tranh trong cơn mơ tìm lại nó, để cầu xin Tịch Phong của bà quay về. Bà thì thầm với gió để con trai bà biết bà nhớ nó nhường nào. Để nó biết bà phải lang thang trong vô vọng với con tim đau quặn thắt.

Con bà, chúng lần lượt ngã xuống trước mắt bà không hay. Thân xác nó nằm đây, nhưng linh hồn nơi nào xa vời quá. Anh em nó thống nhất cả rồi phải không? Cùng nhau lừa bà?

Mỗi đứa mỗi ngả, chẳng ai có thể với lấy.

Tay bà chỉ có thể buông...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro