Chương 4: Mộng Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Mộng Thanh cũng không dễ dàng, mỗi ngày với cô là cơn mộng giữa đời, mình cô chới với. Như con cá đuối nước ra sức vẫy vùng hay chiếc neo buông mình nơi biển sâu...

"Mẹ, con không biết, con không muốn. Con cũng rất đau lòng!" Mộng Thanh quỳ dưới chân mẹ mình, nhẹ nhàng nắm tay bà: "Mẹ, con xin mẹ..."

"Ta cũng rất đau, anh con càng đau hơn. Chúng ta đừng gặp nhau một thời gian, ta thật sự không phân biệt được. Xin lỗi con, Mộng Thanh..." Bà quay lưng để lại khoảng cách vô hình và xa xăm trước mắt cô.

Cô chẳng thấy gì ngoài những đám mây xám xịt và sương gió.

Bà không hiểu. Chỉ cần nhìn vào mắt cô, nhìn vào hình dáng đó. Bà liền nhớ đến Tịch Phong, nhớ đến tai nạn khốn khiếp ấy.

Mộng Thanh là con của bà, cô và Trương Tịch Phong là anh em sinh đôi. Tịch Phong ra đời trước cô 4 phút, nhưng từ nhỏ anh rất hay bệnh. Để làm cảnh sát anh đã luyện tập rất vất vả.

Tịch Phong luôn được mẹ ưu tiên hàng đầu so với anh hai cô - Tịch Âu và cô - Mộng Thanh.

Từ khi sinh anh, bà luôn sợ ngày này. Bà luôn cố gắng cho Tịch Phong những điều tốt nhất. Nhưng hôm nay, ông Trời lấy anh vụt khỏi tay bà. Máu anh phun ra, chảy dài trên người bà đỏ tươi của tuổi trẻ.

Bà làm gì à? Bà thất thần nhìn con mình vô phương cứu chữa. Bà thật tệ, bà không làm tròn bổn phận của người mẹ. 25 năm, anh chỉ bên bà 25 năm. Đối với đứa trẻ nó rất nhiều, nhưng đối với một người mẹ. Nó không đủ...

Bà căm phẫn trước số phận. Bà hỏi Đức Mẹ nếu bà toàn tâm tình nguyện người có thể mang bà theo không?

Hiện thực vốn luôn tàn nhẫn.

Mẹ cô thay đổi, ngôi nhà ấm áp chung ngã rẽ giờ chỉ còn mình cô bước. Không còn những thanh âm quen thuộc, chỉ còn sót lại những cơn rét lạnh giá của ngày giông bão hay tiếng sét đánh chói tai như một con thú dữ gầm rú giữa trời.

Gia đình cô tan vỡ lúc nào không hay. Chắc là, sau cơn bão lòng...

"Nếu con chết, đừng đến tìm mẹ. Tìm anh con đi!"

Cô nhớ mãi, nhớ từng âm vang rên rỉ trong đầu. Chưa bao giờ lời mẹ dặn, với cô lại khó khăn đến thế. Từng chữ đều làm cô nghẹt thở.

"Mẹ à, con cũng là do mẹ sinh ra. Tại sao tình thương của mẹ không thể dành cho con?" Một câu hỏi suốt 3 năm chưa từng có lời giải đáp. Cô đã đánh liều cược cả tâm can chỉ để chạm vào lòng bà. Im lặng có lẽ là câu trả lời dịu dàng nhất, nhưng cái im lặng dai dẳng suốt 3 năm khiến cô ngột ngạt.

"Nếu người ra đi là tớ. Mọi người sẽ không ai phải khổ sở thế này."

"Mộng Thanh, cậu biết không, có người đã chết ở độ tuổi 25, nhưng đến khi 75 tuổi mới được chôn cất. Vì sao cậu biết không?" Lý Nhã nhìn tôi với hàng mi ngấn lệ và đôi mắt long lanh chứa trọn vì sao của trời đêm.

"Không, không biết." Mộng Thanh không hiểu Lý Nhã muốn gì, càng không biết nên trả lời thế nào.

"Bởi vì thể xác người đó vẫn luôn sống suốt 75 năm, tim chưa từng ngừng đập. Chỉ có tâm hồn là đã chết, nó chết không tốt, là chết dần chết mòn...rất đau!" Lý Nhã ngước nhìn lên trời đêm, đôi mắt cô khép lại chỉ để Mộng Thanh nhìn thấy hàng nước mắt chảy dài.

Mộng Thanh không nói thành lời, cổ họng cứ nghẹn lại. Cô hiểu. Chỉ là không còn đủ dũng khí nữa. Cô sợ, sợ dang đôi tay không ai nắm lấy. Mộng Thanh không chịu được nữa, cô khóc nấc, mắt cô giật liên hồi rồi cứ thế tuôn trào như con đập bị vỡ.

Đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều như vậy. Mộng Thanh chưa từng hết hối hận. Cô luôn muốn tin một ngày cơn bão sẽ qua đi, rồi cơn mưa sẽ tạnh. Nhưng 3 năm qua hiện thực nói lên tất cả. Nó phá nát suy nghĩ dại khờ ấy.

Nếu có cơ hội, cô sẵn sàng với lấy. Nhưng chẳng may...Cô không tưởng tượng nổi ước mộng xa vời đã chết ngay khi cô chạm vào.

"Nếu cậu không dám đối diện với cơn ác mộng của chính mình. Thì một ngày nào đó, chính nó sẽ đeo đuổi giết lấy cậu không thương tiếc."

Lý Nhã trưởng thành hơn vẻ mộng mơ và nụ cười trong trẻo ấy rất nhiều.

Mộng Thanh gục vào vai Lý Nhã: "Tớ sẽ đóng một chiếc thuyền thật to và lao ra biển lớn."

Lý Nhã nở nụ cười, cô gật đầu: "Cậu sẽ là thuyền trưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro