chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán cafe trên tầng thượng tòa cao ốc

- Mừng Dương tiểu thư trở về! 

- Mừng Dương tiểu thư!

Dương Nhạc cười ngọt . Đôi mắt đen láy đang nhìn người con trai đối diện. Anh đã khác xưa . Đã chững chạc , có khí chất đàn ông rất riêng.

- Dương tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp!

- Đúng thế! Có thể  ví như mĩ nhân đệ nhất thiên hạ

- ...

Lời khen vang lên khắp quán . Dương Nhạc nâng ly rượu, tròng mắt sóng sánh nhìn Đổng Minh mê mẩn.

***

- Vừa nhìn đã biết không sớm thì muộn , cái cô Bạch Băng ấy cũng bị thiếu gia " đá "

-Ha ha ! Các cô nói xem làm sao nó sánh được với Dương tiểu thư chứ! - A Anh đắc ý cười lớn

Một bóng người bước vào lớp học. Lặng lẽ như làn nước thu . Mái tóc mây buông dài . Hàng mi cong rủ xuống.Tuy  nét mặt và dáng vẻ bình thản nhưng tiếng thở lại cực kì mệt mỏi.

- Sao thế kia Bạch tiểu thư?  Tiểu Dĩnh tiến đến , nâng cằm cô gái lên

- Không sao

- Ha ha ha! Mày nghĩ mày vẫn là tiểu thư à? Tao nói cho mày biết dù mày có chết đi sống lại ngàn lần thì vẫn mãi mãi chỉ là "hồ li tinh " mà thôi!

Cô gái vẫn im lặng. Lướt ánh mắt lạnh băng qua Tiểu Dĩnh rồi cười nhạt. Lập tức cằm cô bị bóp rất mạnh.

- Con hồ li tinh khốn kiếp! Mày không biết à? Mày chỉ là đồ thay thế mà thôi! Đổng thiếu gia vì thiếu vắng Dương tiểu thư nên mới cặp kè cùng loại rác rưởi như mày cho đỡ buồn . Thiếu gia chỉ chơi đùa tình cảm của mày thôi. Mày không ngu ngốc đến mức tưởng nó là thật đấy chứ?

Bốp

A Anh ôm má trái đang sưng đỏ.

- Mày dám ...

Cô ta xông tới cào cấu Bạch Băng. Mà không chỉ có A Anh , Tiểu Dĩnh cùng đám nữ sinh trong lớp cùng thế.

- Các cô đang làm gì thế? Dương Nhạc xuất hiện trước cửa lớp. Lời đồn quả không sai! Khí chất Dương tiểu thư cao ngạo , khác người.

- Dương tiểu thư! Đám nữ sinh lập tức đẩy Bạch  Băng ra , cúi chào Dương Nhạc. Dương Nhạc bước  lại gần Bạch Băng . Hai tay đích thân đỡ cô dậy.

- Từ nay , ai còn động vào Bạch tiểu thư thì đừng trách bản tiểu thư !

- Nhưng...

- Câm miệng! Bạch tiểu thư , xin lỗi cô! Dương Nhạc nói rồi cúi đầu rất thấp

Bạch Băng nhẹ nhàng nhếch môi rồi bỏ đi. Để lại Dương tiểu thư xinh đẹp vẫn đang cúi đầu .

Đám nữ sinh kinh ngạc trố mắt . Thầm nghĩ : cô ta thật không biết điều!

***

Ráng chiều đỏ rực trải dài nơi góc phố.

- Băng Băng ! Đợi anh với

Đổng Minh bám lấy cánh tay của Bạch Băng. Tay cô đã nhỏ nay càng nhỏ hơn. Tuy trắng mịn nhưng xanh xao vô ngần. Lòng Đổng Minh càng thêm xót xa.

- Bỏ tay!

- Tại sao ? Băng Băng! Em phải tin anh. Anh không có quan hệ gì với Dương Nhạc cả

- Có phải anh đã có hôn ước với Dương tiểu thư?

 - Anh...sẽ hủy hôn ! Cái hôn ước trẻ con đó không tính. Anh chỉ  yêu một mình em

Anh chỉ yêu một mình cô?

-Ha ha ha ha! Bạch Băng cười vang. Ánh mắt băng giá như hồ nước mùa đông. Tuyệt không thể tan chảy. Cô sẽ mãi mãi ... mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh!

Đêm đó,

Tại khách sạn White Rose,

Bạch Băng đang thu dọn xấp giấy tờ trên bàn cho Yến Hạ ở quầy lễ tân. Bỗng nhiên có ba người đi vào. Yến Hạ vội chạy tới:

- Khách sạn đã hết giờ làm việc ! Mong các vị lui bước

- Cô có mù không ? Tôi nói cho cô biết đây chính là thiếu gia nhà họ Đổng! Vị quản gia quát lớn. Khách sạn nhỏ như các người được Đổng thiếu gia hạ cố còn kiêu ngạo sao? Quy định thì sao chứ? Nếu để Thiếu gia nhà tôi tức giận thì các người đừng hòng mà làm ăn, kinh doanh nữa !

Yến Hạ nhất thời sợ hãi:

- Vậy mời Thiếu gia!

Bạch Băng không nhìn rõ ba người đó nhưng khi nghe đến " Đổng thiếu gia", máu trong người cô như đã đông lại.

Cô lén đi theo . Gác một, gác hai...

Căn phòng sạch sẽ, thoáng mát. Hương hoa hồng thơm ngát mê hồn.

Chiếc giường trải ga trắng tinh. Vải ga mềm như cánh hồng nhung.

Một lát sau, thiếu nữ bước ra từ phòng tắm. Khắp người vương vấn hương thơm tinh sạch , thanh khiết Cô trèo lên giường, để lộ bờ vai trần mịn màng. Đôi mắt trong vắt, nụ cười ma mị.

Người con trai ôm lấy cô gái. Tấm chăn mỏng trùm lên cơ thể hai người.

Tiếng rên nhỏ vang lên , tràn ngập , mang dư vị say đắm .

" Chính là Đổng Minh! "

Bạch Băng dường như đã cạn sức lực. Cô ngồi sụp xuống. Nước mắt tuôn trào đau đớn...

-... Yêu tôi mà cùng Dương tiểu thư đi vào White Rose sao?

- Thì ra em đã biết!

- Nếu hôm đó tôi ko chứng kiến cảnh anh và cô ta quan hệ... Tôi sẽ mãi mãi là một con ngốc bị xỏ mũi. A Anh nói đúng , Tiểu Dĩnh nói đúng! Tôi chỉ là vật thay thế, chỉ là đồ chơi của anh!

Ánh mắt Đổng Minh u ám.

- Câm miệng

Sau đó,

Cô không còn gặp lại anh nữa

Bởi vì , Đổng Minh đã đi mãi...

( hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro