Ba chấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


oOo

Chap 2: 5 giây để níu kéo ánh nhìn.

7:30

Ngày X, tháng X, năm XXX

Tiết học Toán chán ngắt đã bắt đầu. Chả hiểu mới chuyển về cái lớp này, trong đầu tập thể 11G nghĩ thế nào chứ tôi thấy bà giáo Lan dạy Toán lớp tôi cực kì cổ hủ, có lẽ cũng vì lí do đó mà tôi thấy mất thiện cảm với bà ta ngay từ khi bà ta mới vào trường. Đi dạy gì mà mặt quần loe, áo doraemon, guốc cao, tóc búi sau gáy cùng cặp kính lão to tổng chảng. Trông chả khác gì phát xít Đức cả. Hơn nữa, bà ta có một ấn tượng cực kỳ đau lòng với Đinh Mỹ Hạnh tôi đây vì hay ăn vặt trong lớp và nói chuyện. Nói gì thì nói, kệ chứ, ghét cứ ghét, dốt Toán thì cứ dốt, tôi lì lắm.

Lớp tôi dùng bàn 2, thế nên việc học sinh ngồi đông khá thuận tiện cho tôi chui luồn cuối lớp khi đi học muộn bởi bàn của tôi ở ngay gần cuối phòng, tôi ngồi cùng Mô mô Béo. Tuyệt chiêu này tôi đã dùng rất lâu, đợi bà giáo Lan quay lên viết trên bảng thì luồn vào lớp và ngồi vào chỗ.

Mô Mô vừa nhìn thấy bà giáo quay mặt về hướng bảng viết lách thì lập tức ra hiệu cho tôi bay vào. Lướt nhanh như gió, tưởng như chỉ có thể nhìn thấy vạt áo trắng bay về phía bàn cạnh Mô Mô, tạo hơi gió loáng thoáng mùi nước hoa rẻ tiền tôi xịt trước lúc ra khỏi nhà. Nhanh như cắt, tôi vứt cặp sách xuống đất, lấy sách vở của Mô mô để trước mặt mình, hít một hơi sâu, thở ra, kiềm chế hơi thở hổn hển. Cùng lúc là bà giáo Lan quay xuống nhìn về phía tôi, bà ta khẽ nâng gọng kính lườm một phát, nhìn cái tình cảnh này thì ai cũng vỗ tay hoan hô bởi một chuyên gia quá yomost, ổn định hơi thở làm bà giáo nhìn vào như một thanh niên nghiêm túc, sách để trên bàn, hai tay khoanh vào nhau mắt hướng lên bảng như vẻ chăm chú lắm. Tôi cũng phục tôi lắm cơ, thế là thoát nạn. Tôi dơ ngón cái lên cười khinh khỉnh nhìn Mô mô ngồi cạnh. Nó cũng cười theo.

Nói thế nào thì 15 phút sau tôi cũng bắt đầu nản, tôi cực ghét mấy con số, lằng nhà lằng nhằng. Thở dài một cái, nhìn đồng hồ đeo trên tay vẫn còn 20 phút nữa mới ra chơi. Tôi quay xuống đập đập bàn bên dưới, gọi cái Bình – Tomboy độc nhất của trường mà không ai biết, nó là con gái nhưng từ quần áo, dáng người, mái tóc điệu bộ nói chuyện và cả cái tên, chả ai nhận ra nó là con gái. Lần đầu tôi cũng chả nhận ra đâu, nhưng trong một lần đi vệ sinh thì thấy nó đi nhầm sang phòng vệ sinh nữ, tôi cứ tưởng nó biến thái, nó thú nhận mới biết là Tomboy. Mà cũng chưa hẳn là Tomboy, nó bị cái bệnh nan y khó chữa " Thích con gái"! Con trai thì chả thấy hấp dẫn gì toàn thấy đi tán mấy em gái, thế mà có nghìn em đổ rồi nhé! Giới tính thực sự của nhỏ này đến tôi vẫn còn đang phân vân nhé:

Bình boong! Có gì ăn được không? Tao đói quá!


Vừa quay xuống một phát thì bỗng tôi giật mình, đáng ra cái Bình phải ngồi bên trái phía dưới tôi cơ mà, sao lại chuyển sang bên phải rồi? Vừa nghe tôi gọi, cái Bình đang mải nghịch game trong điện thoại dưới ngăn bàn bỗng ngước lên nhìn tôi đơ đơ, tôi cũng đơ theo :

Sao mày chuyển sang bên này rồi?


Nhỏ đánh mắt sang phía bên cạnh. Tôi cũng bất giác nhìn theo, trời ơi, lần này thì tôi thực sự hoảng đấy, đáng ra là cái Hòa ngồi cùng cái Bình, vậy mà bây giờ chỗ của cái Hòa lại được thay thế bằng một người lạ hoắc, tôi không kiềm chế được sự ngạc nhiên, hét to:

Thằng nào đây mày!


Đứng phắt lên, chưa được ba giây lại bị Mô Mô kéo xuống ngồi phịch vào cái ghế cứng. Mấy bọn bạn xung quanh quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ý muốn nói : " Mày điên hả con khùng!" rồi tiếp tục cặm cụi coi tôi là người vô hình mang lại sự phiền phức.. May là có bà giáo chỉ gọi bọn học giỏi lên chữa bài tập trên bảng, còn bà đang mải soạn giáo án lên không để ý chứ không thể nào tôi cũng bị ra ngoài hành lang.

Ngồi bên dưới tôi là một chàng trai cực kì đẹp, một vẻ đẹp hơi lạnh pha lẫn sự hờ hững, mái tóc hơi xoăn, làn da trắng. Từng nét trên khuôn mặt hắn đều rất rõ rang, rành mạch, thấy tôi cứ nhìn mãi, hắn đưa đôi mắt màu cà phê sữa lên nhìn tôi, không động tròng rồi lại nhìn xuống cuốn tiểu thuyết gì gì đó toàn chữ là chữ dày cộp. Tôi bị lơ đi một cách thảm hại. Giường như chả có điểm gì nổi bật để níu kéo lấy một giây trong ánh nhìn hờ hững kia của cậu ta. Tôi há hốc miệng tuyệt vọng quay lên phía trên ngồi nghiêm chỉnh lại. Thấy thế, Mô Mô và Bình Boong đều cười khúc khích.

Mô Mô vỗ vai đưa tôi mẩu giấy, bên trong có những dòng chữ nguệc ngoạc:

"Học sinh mới chuyển đến lớp mình đấy!"

Tôi cầm bút lại viết thêm một dòng nguệc ngoạc nữa: "Thế sao tao không biết?"

"Mày vào lớp muộn, cô giáo giới thiệu từ lúc truy bài cơ."

"Thế trai ở đâu mà đẹp thế?"

"Thằng đấy là người Việt lai Nhật đấy mỳ. Tên là Bùi Anh Khoa. Tên đẹp nhỉ?"

Ôi, tôi cực thích phim nhật luôn, thắc mắc tại sao người Nhật nhìn đẹp thế, bây giờ mới được nhìn tận mặt. Ý mình không phải là chuyện tâm tình chăn gối Nhật Bản mà là tình yêu trong sáng cơ. Đúng là người Châu á da trắng có khác, mặt đẹp, tên cũng đẹp kinh hồn.

"Nhìn được không mày? Tán nhé?" - Không thấy tôi viết lại, Mô mô đành viết tiếp.

"Tất nhiên là phải tán rồi! Không tán để con khác tán thì phí lắm!!! Hehe"

Một hình mặt cười đại dê được viết trên mẩu giấy. Cứ thế mà rúc rich. Tôi là fan trung thành của dân Nhật Bản đây, ai ngờ bây giờ lại có cơ hội để tiếp cận anh ý. Thật ngại quá.. Từ hồi trung học, tôi đã Like và Follow rất nhiều trang về Nhật Bản trên Facebook, nhưng chỉ biết mỗi " Sakura" là hoa anh đào.

Có lẽ do độ ham trai vượt quá mức người bình thường nên một lần nữa, tôi cố tình đánh rơi bút chì chỉ để có thể ngắm cậu bạn một lần nữa. Thật không hề hối tiếc, nét của cậu ta khá đậm, đúng chất Nhật Bản . Phải chăng ta đã phải lòng chàng???

Cứ thế rồi lại rơi cái thước kẻ, rơi cái compa, rơi cả cái hộp bút. Mấy bọn xung quanh nhìn tôi khinh bỉ như kiểu: " Mục đích mày đến trái đất này để làm gì?". Và tôi sẽ trả lời : " Để được ngắm trai đẹp"

Bị Mô Mô huých mấy cái vào tay, có vẻ bà giáo Lan đã chú ý tới tôi hơn vì trong giờ cứ rơi đồ rồi lơ mơ như trên bốn tầng mây hoài. Động tí là thấy bà giáo lườm tôi, tình hình bất ổn rồi, tôi nhìn vào cái công thức dài dằng dặc trong sách giáo khoa, chả vờ như đang suy nghĩ cách giải bài toán này nọ.

Kì lạ thật. Biết làm sao để gây được sự chú ý của cậu ta nhỉ? Chỉ là 5 giây trong ánh nhìn cậu ta thôi cũng được. Miễn là tôi sẽ không bị bơ, có cơ hội tiếp cận cậu ta hơn, bây giờ và lâu dài về sau. Hình ảnh của những bộ phim Hàn Quốc ùa về trong trí tưởng tượng, bỗng tôi giật thót mình lên, xoa xoa hai bàn tay ranh mãnh, cười cười :

Haha, được rồi, anh sẽ dùng chiêu kinh điển nhất...


Sao mà cái nụ cười của tôi nó dê thế chứ, làm Mô Mô bên cạnh phải căng tròn mắt chả biết trong đầu tôi có thể nghĩ những gì và suy diễn những gì. Tâm hồn đang trên mây thì tự nhiên thấy nó đơ lại rồi nói trong tuyệt vọng :

Thôi, ngộ dân rồi!!


Sao tự dưng nó nói thế nhỉ? Chưa kịp quay sang hỏi thì đã thấy bóng đen che ngay trước mặt, càng phảng phất mùi nước hoa rẻ tiền hơn cả nước hoa của tôi, cái áo doraemon song song với mặt. Sao số mình nó khổ thế chứ, thầm tự rủa mình bên trong, tôi buột miệng:

Thôi, ngộ dân rồi!!


Bộp...


Tiếng bàn tay đập bốp vào bàn, tôi bắt đầu ngước lên, ngay lập tức hình ảnh đập vào mắt tôi là khuôn mặt mang ý giết người của bà giáo Lan, cái kính lão trễ xuống tận mũi, cái lỗ mũi to nhìn từ dưới lên càng to. Tôi cười lấy duyên, bà giáo cũng cười lại :

Đinh Mỹ Hạnh, em làm cái gì mà cứ cười trong lớp thế, em không tập trung vào bài giảng của tôi hả?


Tôi bất ngờ ngộ ra, bị cô giáo trù thật tệ, nhưng bị cô giáo dạy bộ môn chính trù còn tệ hơn. Bà ta quát vào mặt tôi khiến mấy giọt mưa xuân cứ thế bay tá lả. Tránh cũng không kịp.

Và vâng, 5 phút sau tôi đã yên vị ở ngoài cửa lớp với lí do của bà giáo phán: " Em không để ý tới bài giảng của tôi nghĩa là không tôn trọng tôi, mời em ra hành lang đứng cho đến hết tiết của tôi"

Đã bảo rồi đấy, dù đi học muộn hay không thì vẫn phải đứng ngoài hành lang, thà cứ đứng ở hành lang khi vào tiết bà này cho xong. Đời quá nhọ. Sao ông trời lại trù dập lên đôi vai nhỏ bé cùng chiều cao khiêm tốn 1 mét 50 cùng cân nặng 50kg như tôi cơ chứ. Rõ ràng đi xem bói ông thầy bảo cái mặt tôi ai nhìn vào lần đầu cũng quý cơ mà nhỉ? Sao lại toàn bị thầy cô giáo ghét là thế nào??? Thất vọng tràn trề. Thiếu tôi, cái lớp 11G bớt được cái mồm to nhất cùng cái bản tính phiền phức nhất để có thể chú tâm học. Thật chả ai nhớ thương tích lịch sử hào hùng THPT này của tôi cả.

May là sau đó ra chơi nên tôi thoát tội, cũng không phải đứng ngoài hành lang lâu. Chờ bà giáo ra khỏi lớp, tôi luồn vào lớp với tốc độ tên lửa.

Tôi lao vào lớp như cơn gió và lôi Mô Mô Béo vào phòng ăn ăn nhanh rồi đi uống trà sữa, ít ra là còn tránh mặt tên người Nhật kia, được đến đâu hay đến đấy. Cho nguôi ngoai cơn nhục đã rồi tính sau cũng được.

Khoanh chân ngồi ở bãi cỏ đằng sau trường và thưởng thức li trà sữa cùng Mô Mô Béo vào cái thời tiết như thế này thì thật là chẳng còn gì vui sướng hơn. Cơn gió thổi qua mát lạnh, tôi lại nghe thấy tiếng sáo vang trong gió. Thật lạ, giường như tiếng sáo này đã quá quen thuộc, khi nghe nó, tôi cảm thấy rất sảng khoái và thực sự tò mò về con người đang thổi này, một bản nhạc mà tôi không biết. Hay và nhẹ, trầm bổng mà cao vút. Nghe giống bản sonate ánh trăng của Beethoven, cũng giống bài bản giao hưởng của định mệnh nữa. Làm cho người nghe có cảm giác tiếng sáo vang trầm, rồi bổng theo chính cuộc đời của họ vậy. Thật sự cuốn hút.

Hì hục hút những hạt trân châu ra khỏi cốc, tôi bỏ tọt vào trong miệng, nhai rồi nhai rồi nhai rồi nuốt ực.

Thật xui xẻo, đúng cái khoảnh khắc khi những hạt trân châu đó rơi xuống cổ và chuẩn bị đi xuống dạ dày thì phát hiện ra có bóng đen phía trước mặt, ngạc nhiên và cũng thật hồn nhiên, tôi đỏ ửng mặt mày, ho sặc sụa, mãi mới nuốt nổi, Mô Mô Béo và tôi cùng ngước lên nhìn đám đen trước mắt.

Đó là Hà Nga, cùng cả một đội con gái khác đang vác gậy gộc nhìn tôi một cách đáng sợ. Tôi biết Hà Nga, đó là cô bạn đầu gấu cùng khối lúc nào cũng hâm hâm dơ dở. Thường thì mẹ bảo tôi nên tránh những con người kiểu này bởi dính vào họ cũng chả ăn thua gì mà còn rước họa vào thân, tôi đã cố tránh con bé này rồi, gặp mặt không nhìn, không liếc, ăn cơm không nhai trước mắt nó,... Nói chung là tôi không thích chỉ cần một cử chỉ của tôi nó nhìn thấy, và ngay lập tức nó sẽ thấy ngứa mắt và gây sự. Đa số những tình huống như thế thường quá phiền.

Mày là Đinh Mỹ Hạnh hả??? Hà Nga nhíu mày nhìn tôi.


Ơ hay nhỉ?


Tôi từ từ đứng dậy mặt đối mặt với Hà Nga, phủi mông quần, miệng nở nụ cười nửa miệng như kiểu không thể tin được. Mô Mô Béo cũng ngơ ngác đứng dậy theo tôi. Bất thình lình, tôi nhíu mày đấu khẩu:

Cái con ôn này, tao với mày học chung mẫu giáo đấy.


Tính tôi to gan từ nhỏ, thẳng quá nên nhiều lúc ăn nói vô duyên lắm, tôi nói như thế làm cho mấy con cầm gậy gộc đứng sau cũng sợ. Tôi nghĩ, chắc trong đầu chúng bây giờ ắt phải hiện ra hình ảnh Mỹ Hạnh ta đây cầm một cây gậy với gương mặt đầu mấu hết sức tưởng tượng. Bởi rất... rất ít ai dám quát Hà Nga, tính con bé rất nóng và cũng rất điên, sẽ chả biết trước hậu quả thế nào. Thế nếu nó nhớ ra tôi, chắc nó cũng chả dám làm gì tôi đâu, bởi ngày trước học cùng một mẫu giáo, tôi đã giúp nó giấu mấy tấm đệm mà nó tè dầm rồi. Chắc vây giờ phải còn chút lương tâm hay xấu hổ gì đó chứ!!!

Thôi không nói về chủ đề này nữa. Tao chả cần biết mày là ai. Tao nghe nói là sáng nay mày vừa mới làm bẽ mặt Anh Khoa của chúng tao đúng không???


Hà Nga nói, tay chỉ vào mặt tôi, mặt vênh vênh váo váo. Bọn đằng sau và Mô Mô đều thở phào vì may mắn là Hà Nga không nổi xung. Nó mà nổi xung, lao vào cắn người như điên thì toi. Tôi ngơ ngác như con gà mác, đáp :

Ơ.... Chuẩn rồi!!! Nhưng là không cố ý thôi, có gì phải làm to chuyện.


Á à, dân chơi nhỉ? Dao kề cổ rồi mà còn bật. Tao cứ thích làm to chuyện đấy. Mày cố tình muốn gây sự chú ý của Anh Khoa chứ gì? Giả tạo, diễn trò! Nhìn mặt mày là biết cái loại hám trai không ra gì, vậy mà cứ đòi với tới vinh quang.


Thế không phải mày cũng giống thế à? Hám trai không ra gì, cứ đòi với tới vinh quang. Ăn nói hèn mà còn cứ to mồm. Thật sự tao chả liên quan gì đến cái thằng Anh Khoa của tụi mày, cho nên đừng có kiếm cớ gây sự.


Hà Nga nhìn tôi không cảm xúc, sau đó nghiêng nghiêng đầu cười nhẹ, dơ hai ngón tay lên :

Tao cho mày hai sự lựa chọn để từ nay về sau, bọn tao sẽ không kiếm cớ gây sự với mày nữa. Một là chịu đòn của bọn tao, hai là quỳ gối xin lỗi Anh Khoa. Thế thôi, mày chọn cái nào tùy mày.


Chịu đòn của bọn mày sao? Bọn mày nghĩ tao sợ?


Tôi thẳng thừng, mặt thật nghiêm túc, tôi biết tính Hà Nga, nó sẽ không để yên đâu, nhưng có một đức tính mà có lẽ tôi thích nhất ở nó là quân tử, nó không đánh lén, suy nghĩ nhạy bén và khả năng phản ứng vấn đề. Ít ra là khi bị chửi tục trước mặt, nó cũng không mất lí trí mà to mồm chửi mất dạy hơn để nhất thiết phải thắng cuộc thi đấu khẩu. Nó định hướng được vấn đề. Và đó cũng là chỗ mà tôi khó xử nhất bây giờ. Nó quay nhìn tôi rồi nhìn Mô Mô cười nhẹ:

Tao biết tính mày lì lợm chó má lắm, nhưng còn cô bạn béo tròn này thì sao nhỉ? Tao không thể biết được khi nó bị đánh bầm dập rồi, người có sưng lên to béo hơn thế này không nữa??? Chả phải ở đây, có lẽ tao sẽ đánh nó trên lề đường nào đó, hoặc ngõ hẻm nào đó. Và có lẽ máu nó sẽ đọng ở mọi góc tối, mọi khu ổ chuột. Tao không thể biết trước đâu.


Tôi đơ vài giây phút, tôi không thể liên lụy tới Mô Mô, nó chả có tội gì mà phải dính phải những thứ phiền phức này.

Tôi vẫn khôn ngoan, không để đối thủ biết mình đang phân vân, vẫn đôi mắt tĩnh lặng, cái mặt lạnh lùng mà câng câng, tôi định mở mồm đáp thì bị Mô Mô chặn lại, nó nói thật thà và như là quá ngu ngơ để xử lí chuyện này:

Tao không sợ đâu Bọ! Mày đừng có hạ mình trước bọn nó. Tao với mày là bạn mà, bạn bè hi sinh với nhau có đáng gì đâu. Cho nên mày đừng sợ bọn nó có bắt nạt tao, bọn chúng chả khỏe được bằng tao đâu.


Nghe Mô Mô nói chất giọng miền Nam lái, bọn con gái cầm gậy gộc kia có phần run run, nuốt nước bọt ừng ừng nhìn vào từng nấc mỡ trên bụng Mô Mô, có bạn béo cũng tốt mà. Rất tốt thì đúng hơn khi hai tính tình chúng tôi bù đáp hoàn hảo cho nhau.

Nghe được đoạn đối thoại của tôi và Mô Mô, Hà Nga càng cảm thấy bức bối hơn. Nó cau mày lại, tôi đã biết có điều chẳng lành rồi. Hà Nga nói nhẹ :

- Bọn mày làm tao thực sự tức rồi đấy!!!

Cuối cùng thì một con thú thuần cũng nổi máu hoang, nó vẫy tay. Không nói thêm lời nào, lập tức cả bọn đằng sau ra túm lấy tôi không cho tôi cử động rồi cầm gậy đánh Mô Mô, tôi biết nó đau, cho dù béo thế nào cũng đau. Tôi thấy bọn chúng nhằm vào chân của nó, chúng biết chân là điểm yếu của người béo sao? Điều này khiến Mô Mô khụy xuống nền cỏ xanh, tôi liên tiếp gọi Mô Mô và quát bọn kia dừng tay nhưng có vẻ không hiện nghiệm.

BUÔNG TAO RAAAAAAAAAAAAAAAA!!!


Chọn một trong hai sự lựa chọn, tao sẽ tha cho bạn mày! - Hà Nga tĩnh lặng, đáp.


Tôi nuốt nước bọt ừng ực, trong đầu tôi là cảm giác hoang mang, nếu là lúc đầu, chắc chúng chỉ dọa dẫm hay cho vài đòn rồi đi, chứ là bây giờ. Hà Nga chót giận, bọn kia cũng điên máu, thể nào chúng cũng không để yên cho mình. Nhìn Mô Mô béo đau đớn mà lòng tôi cũng đau theo. Nhưng biết làm sao, lòng tự trọng của tôi cao lắm, tôi sẽ không dễ phục tùng trước người khác đâu, nhất là một thằng con trai.

Thấy tôi phân vân, Hà Nga bật cười, nhìn Mô Mô Béo mà châm biếm:

- Ha, hay nhỉ? Có vẻ như mỗi mình mày coi nó là bạn thôi? Còn nó thì đứng yên nhìn mày bị đánh. Wow, một tình bạn mới thắm thiết làm sao?

Bọn con gái kia cười lớn, tôi biết Mô Mô nghe thấy, tôi nhìn thấy đôi mắt con bé ánh buồn. Không thể chịu đựng hơn, gân xanh nổi lên cả một vùng da trắng, tôi vung hết những bàn tay đang giữ chặt thân hình mình lại mà hung hăng, chạy một mạch ra đỡ Mô Mô dậy rồi chạy. Tiện thể vả vào miệng vài con cho đỡ cái tội đánh bạn mình.

BỌN MÀY, TÓM LẤY CHÚNG.


Hà Nga cũng hét ra lệnh, bọn con gái lại tiếp tục xông vào cả hai chúng tôi bây giờ. Chả hiểu Hà Nga làm cái gì mà bọn chúng sợ và nghe theo nó răm rắp thế, đã tù mỏ rồi còn máu chiến. Tôi sờ khắp người, từ túi quần sau đến túi quần trước, may mắn phát hiện túi áo có cái gì đó là lạ và thum thủm. Tôi lôi ra, cười lớn :

A ha!!! Bom thối!!!


Mấy túi bom thối nhỏ nhỏ mua ngoài quán đồ ăn vặt tôi vừa định mua về dự trữ để trêu ông anh trai, tôi lôi ra và giật ngòi nổ, đáp về phía chúng. Ngay lập tức, một mùi hôi thối bốc lên ngay dưới chân chúng là chúng che mồm che miệng không kịp, cứ đứng đó hít không được, nôn không được. Hà Nga cũng vậy, nhân cơ hội tốt tôi kéo tay Mô Mô chạy, chạy thục mạng, may là Mô Mô cũng không bị sứt mẻ gì mấy.

Tức càng thêm tức, Hà Nga ra hiệu cho đàn em chạy lên, và đặc biệt, nó chạy theo làm chủ đôi quân đầu gấu đang theo chân tôi và Mô Mô.

Mấy em này, làm gì thế? Định làm loạn cái trường này hả???


Trời ơi, là thầy giám thị đang xuất hiện lù lù trước mặt khoảng mấy bước nữa tôi, tôi và Mô Mô đang chạy sung sức bỗng phải kít lại để không đâm vào thầy. Đám đội quân kia cũng thế, bọn chúng bàng hoàng trả lại hết gậy gộc cho Hà Nga và thi nhau chạy bán thân. Chỉ 3 giây sau, dưới chân Hà Nga đã cả một mồ gậy gộc.

Em béo, em bị làm sao vậy???


Vừa nhìn thấy Mô Mô, thầy giám thị đã từ cái khuôn mặt đáng sợ sang khuôn mặt lo lắng, thầy hỏi mà tôi phải đến phì cười vì cái từ " Em Béo". Mô Mô đợt này chắc phải tự ái lắm. Hà Nga chả biết làm gì, túng quá, nó nhìn thấy giám thị rồi chỉ tay vào tôi:

Thầy ơi, nó gây ra hết chuyện này đấy, nó đòi đánh em, nó ghen tị.... Bốp.....


Hà Nga còn chưa thanh minh xong thì tôi bất chợt chộp túi boom thối cuối cùng trong túi và tát bốp vào mặt Hà Nga nó làm mặt qua quay sang ngang, mồm méo 180 độ, một mùi thối và cùng một loại nước hóa học rỉ tạo thành mùi... không ngửi được. Nó hết hổ báo thì bây giờ đến lượt tôi hổ báo, ít ra cũng phải đứng cách xa nó vài bước. Cho chừa cái tội thanh minh nhá, Hà Nga vẫn đứng bất động không thể làm gì hơn.

Bắt đầu thế hả hê rồi, tôi quay sang nhìn ông thầy giám thị, ông ta đơ trong mấy phút rồi nói với giọng cực kì nguy hiểm, trời ạ, đáng ra trong lúc này thì tôi phải tỏ ra là một học sinh ngoan để dễ thoát tội mới đúng:

- Em Béo... xuống phòng y tế. Hai em kia, theo tôi xuống phòng hội đồng xử lí.

Ông ta nói ngắn gọn mà xúc tích, đầy đủ thông tin và đủ sự nguy hiểm. Mô Mô chia tay rồi chia buồn tôi cả thể. Mặt tôi bí xị lê xác xuống phòng hội đồng.

Năm phút sau hai người con đã được uống nước chè trong phòng hội đồng, ngồi dưới ghế là thầy giám thị hào hoa phong nhã ngày nào đang vuốt cằm nhìn rất nghiêm trọng, sáu con mắt nhìn nhau mà không mấy thiện cảm :

Đánh nhau hả???


Dạ... – Tôi và Hà Nga đáp lại lời thầy yếu ớt, lí nhí. Mắt còn không dám nhìn thẳng.


ĐÁNH NHAU HẢ??? – Thầy quát lớn.


DẠ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Giật cẫng mình, hai cô gái cùng hét lớn lên như hai cái loa phát thanh, miệng mở tròn đút được hai quả trứng vào được. Thấy vậy thầy giám thị đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn đối diện với tôi và Hà Nga, sáu mắt lại chạm nhau, ông thầy nhếch mép :

Đặt bản tường trình xuống bàn.


Lập tức hai cái bản tường trình được đặt xuống bàn, ông thầy tay cầm 2 tơ giầy, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tôi với Hà Nga còn đang cúi gằm mặt xuống bàn, ông ta nhíu mắt lại, cố gắng đọc cái bản tưởng trình rồi quát:

Ơ hay nhỉ? Phạm Hà Nga thì nói là bị Đinh Mỹ Hạnh bắt nạt, bằng chứng cụ thể là cái tát lịch sử vừa nãy thầy đã được chứng kiến. Còn Đinh Mỹ Hạnh thì nói là Phạm Hà Nga bắt nạt bạn mình, bằng chứng là những vết tích trên người " Em Béo". Thế là sao? Thế đứa nào là người bắt nạt, đứa nào là người bị bắt nạt???


Nó! Nó còn xả bom thối nữa! Lúc đấy thầy mà ở đó cơ! ... Thối thì thôi rồi, là thầy thì thầy có ngửi được không?. - Hà Nga đổ hết tội cho tôi, còn diễn tả, lấy tay bịt mũi nữa nhìn mà ghét.


Không, là tôi, tôi không ngửi được đâu. – Thầy bịt mũi ra hiệu cho Hà Nga đứng lùi vài bước.


Hà Nga đang diễn tả rất say sưa thì bị chặn lời, đành phải bước ra sau vài bước, nãy giờ cứ tạo ra gió làm thầy giám thị và tôi đều phải bịp mũi lại không thở được. Thầy phán:

Nói tóm lại là... hai em đều rất to gan! Tôi sẽ trực tiếp điều tra chuyện này. Trong khi đó, hai em vẫn bị phạt vì cái tội gây mất tình đồng đội và đánh nhau bất hợp pháp. Đấy là còn chưa kể cái tội lí do trong bản tường trình này là do hai em đánh nhau vì 1 thằng con trai. Thật không thể chấp nhận được giới teen bây giờ.


Thầy ta lắc đầu liên tục, thiệt tình, chả hiểu sao bây giờ tôi mới là người có tội, chỉ vì cú tát boom thối cuối cùng mà mắc tội cả đời. Thật đau lòng quá. Tình hình đang gay thẳng thì bỗng chuông điện thoại thầy giám thị reo, thầy ta ấn nghe :

À lố.


A lô thầy Tùng đó hả? - Bên đầu bên kia có tiếng thầy Quang dạy Hóa.


Vâng.


Thầy lên phòng Hóa mà xem học sinh đội tuyển của thầy nô đùa làm đổ hết thuốc thí nghiệm của tôi rồi đây. Thầy lên mà dọn dẹp nhanh cho tôi, mai tôi có tiết hội giảng đấy.


Thầy Tùng tức toát cả mồ hôi, thế nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường trả lời lại rồi cúp máy:

Cái gì? À Vâng, tôi lên luôn.


Nói rồi thầy thu xếp đồ dùng định lên phòng hóa, tôi với Hà Nga đứng ngơ ngác nhìn thầy. Nhận thấy vẫn còn sự hiện diện của chúng tôi. A hà, hay quá, thế là thoát tội, nộp mỗi cái bản tường trình rồi vào lớp. Xảy ra nhanh mà kết thúc cũng nhanh, đỡ mất nhiều công sức. Tôi hí hửng :

À đúng rồi. Ngay chiều hôm nay, các em học bồi dưỡng xong thì lên phòng Hóa ở tầng 3 dọn dẹp nhé! Mấy đứa quậy phá nên đổ dụng cụ thí nghiệm ra đó, các em ráng dọn rồi về sớm kẻo trời tối nhé. Thế nhé!!!


Thầy vội đi luôn, mặc kệ tất cả, để cho hai thân hình nhỏ bé kia đứng đơ không biết nên nói gì. Có lẽ các bạn không biết chứ ai trong trường cũng biết, phòng Hóa là nơi khinh tởm nhất. Chỉ cần mở cửa phòng tôi cũng có thể ngửi được mùi hôi thối của những dung dịch thí nghiệm và nhất là chúng được trộn đều với nhau. Hắc và độc, so với bom thối thì cái phòng đó tồi tệ hơn nhiều.

Trời ơi, ai biết đâu đó là một cú điện thoại định mệnh bắt chúng tôi một hình phạt tồi tệ, thật không có gì đau tim hơn. Tôi lê bước về lớp cùng nhỏ Hà Nga, hai đứa đều im lặng.

oOo

12:38

Ngày X , tháng X ,năm XXX.

Sau 1 buổi sáng bị bêu ríu và nhục nhã thì tôi đang được về nhà! Chiều hôm nay do không phải học phụ đạo ở trường nên tôi có thể nằm trả dài trên ghế xem tivi, ngắm mấy anh Suju hay đi ngủ một giấc lấy nhan sắc. Nắng lại bắt đầu lên, thực sự là cái nóng của mùa hè vẫn chưa chịu chấm dứt, ngồi trong phòng vẫn phải bật quạt phấp phới như thường. Đây chính là liều thuốc độc hạ gục tâm trí một mỹ nhân như tôi, khiến khuôn mặt cứ đờ đờ gật gù buồn ngủ.

Nằm dài trên ghế, trên màn hình tivi đối diện vẫn đang chiếu bộ phim Oggy kinh điển. Quạt bật số to hết cỡ, làm tôi cứ có cảm giác bị cái quạt nó thổi bay lên thiên đường rồi mà vẫn tháy nóng. Cố muốn xem hết bộ phim nhưng tâm trí không thể kiên trì được! Cứ gật gật gù gù mãi.

Sau huyền thoại Tom và Jerry, tôi đâm đầu vào xem những bộ phim hoạt hình Oggy một cách thích thú. Chả hiểu sao, có lẽ là tử nhỏ tới giờ, tôi thích sống ảo hơn là cuộc đời tàn nhẫn của sự thật, có thích đọc tiểu thuyết, truyện tranh Nhật Bản (Cứ nhắc đến chữ Nhật lại thấy nhục rồi), bị nghiện facebook và hay viết nhật ký online. Tôi thích vẽ lại những góc nhỏ vô hình trong cuộc sống, tranh phong cảnh hay tranh về một thế giới khác mà theo mọi người nó không tồn tại, những bức tranh của tôi thường khá buồn và tối màu, đặc biệt là không bao giờ xuất hiện con người, chỉ đơn giản là nó nghĩ... con người – kẻ tự nhận là đứa con của chúa, hiện diện của ánh sang và tốt đẹp. Đối với những động vật hoang dã, thiên nhiên bao la rộng lớn đầy điều đáng sợ kia, động vật hai chân tiến hóa như con người mới là loài thâm độc nhất. Không xứng đáng với cái thứ gọi là thiên nhiên mà do chính bàn tay chúa tạo lên kia, thật không đáng. Thật đấy!

Tôi rơi vào trạng thái lờ đờ, trong đầu xuất hiện hình ảnh cậu bạn Nhật Bản kia đứng trước nhà thờ, mặc bộ vest đen, đưa tay ra đỡ tôi – một cô dâu xinh đẹp huy hoàng trong bộ váy trắng. Nghĩ đến mà them nhỏ dãi. Đang chìm trong cảm giác phê phê thì bỗng mặt đất rung rung, làm người tôi cũng rung lên bần bật. Cảm nhận được sự rung cấp độ 3, tôi vội choàng tỉnh dậy, ngồi bật lên mở to mắt nhìn xung quanh hét hết tốc lực :

ĐỘNG ĐẤTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!


Ngước đầu một vòng trái đất, sao đồ đạc vẫn như cũ thế này? Hết rung rồi. Vừa nãy rung kinh lắm mà.

Mãi sau luẩn quẩn một hồi tôi mới phát hiện ra cái điện thoại di động đang rung lên trong túi quần, thế mới nhớ ra là hôm nay để điện thoại ở chế độ im lặng, quên chưa đặt lại chế độ bình thường. Tôi rút con ghẻ lở ra nghe, là ông anh đẹp trai như hotgirl happy polla gọi, tôi ấn nghe:

:

Có chuyện gì?


Mày đang chui rúc ở cái hầm nào, úp mặt vào cái nhà vệ sinh nào mà để anh mày gọi nổ cả... cả máy hả? - Giọng ông anh hừng hực trong máy.


Đang ngủ.


Ngủ? Ăn rồi ngủ. Mày có biết ăn rồi ngủ là kiếp sống của loài lợn không hả Hạnh?


Quá khen! Em cầm tinh con lợn. Không có chuyện gì thì cúp nhé! - Tôi lanh ranh.


Mày được đấy em! Ngay lập tức, mặt quần áo chỉnh tề vào, 5 phút sau ra ngoài cổng, có xe đang đợi sẵn ở đấy rồi đấy. Leo lên xe đi đến đài An Nam cho anh!


Có chuyện gì? - Nó nằm phịch xuống ghế, ngáp một cái thật dài.


Cuộc triển lãm tranh của anh đang diễn ra, anh lại thiếu nhân viên giới thiệu, có mỗi mày là hiểu rõ về tranh sơn dầu của anh nhất. Thế nên mày phải đến. - Ông anh nói chắc nịch.


Nói hay nhỉ? Em có biết quái gì về mấy cái tranh treo tolet đó đâu. Thôi tự xử đi nhé. Em ngủ tiếp đây.


Ế khoan! Mày cứ cúp thử đi! Anh sẽ mách mẹ chuyện lần trước mày trộm tiền mẹ đi mua quần áo. Đến lúc đấy thì đừng hỏi tại sao mẹ lại cắt mạng, hê hê hê hê.


Tiếp đó là tiếng cười man rợ của ông anh trai, tôi rợn người. Thật là đau tim quá, những lúc như thế này thì tôi chỉ muốn hỏi bố mẹ tại sao tôi và ông anh lại là anh em ruột thịt cơ chứ? Cắt mạng thì chả khác nào cắt tiết tôi, còn bao nhiêu tiểu thuyết và manga chưa đọc, mạng thì ai lấy ý tưởng để vẽ cho. Facebook ai check hộ, Gmail thì đang đợi thư con bạn ở xa. Tôi đành méo mặt cúp máy.

oOo

13:30

Ngày X, tháng X, năm XXX.

Vừa thấy bóng tôi ngoài đài An Nam, ông anh đã chạy ra đón vào như khánh quý vào làm ô sin miễn phí của cửa hàng rồi. Tôi bị lôi vào sồng sộc đến thảm hại, chỉ trong 3 giây. Trên người tôi đã yên vị bộ quần áo hướng dẫn viên để đảo một vòng quanh cái đài triểm lãm của ông. Anh trai tôi khá là giàu, vì là một nhà vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng và được khá nhiều nhà nghệ sĩ thích bức tranh với những ý tưởng thông điệp của ông anh, đối với tôi mọi thứ vẫn là cực bình thường, tranh của ông anh cũng chả sánh được với bao bức tranh nổi tiếng của người họa sĩ nước khác. Nói tóm lại là vẫn chưa đạt đến bằng họa sĩ.

Vẫn như mọi hôm, cuộc triểu lãm có khá nhiều nghệ sĩ tài ba đến để chiêm ngưỡng, còn chưa kể đến khánh nước ngoài, mọi người có khiếu am hiểu nghệ thuật đến mua tranh.

Lấy tay phủi nhẹ cái váy ngắn đến đầu gối ngắn cũn cỡn mà có thể nói là chật không thể đi lại được. Tôi như nhảy lò cò hết chỗ này đến chỗ khác, hết nơi này đến nơi khác dưới ánh mắt diễu cượt của mọi người.

Được một lúc thì kiệp sức, không nhảy được nữa, đành đứng im một chỗ nghỉ. Thế nhưng số phận không tha cho người con gái xinh đẹp này, hóa thành 2 thằng Tàu Balo tiến lại gần tôi, tay chỉ vào bức tranh to đùng ở trên tường làm tôi cũng hướng theo:

Hello, chó chể tho xôi chỏi. Chức chanh cày chó ý chĩa chì xông? ( Có thể cho tôi hỏi bức tranh này có ý nghĩa gì không?)


Đơ...

Đơ...

Vẫn đang đơ...

Mấy thằng tàu khựa này cố ý muốn tổng sỉ vả tiếng Việt Nam đây, to gan thật. Đã không biết nói tiếng Việt mà còn thích bày trò. Tôi cau mày, đáp trả:

Chin xỗi, khàu sựa xàm ơn chiến xi so moa xờ! ( Xin lỗi, tàu khựa làm ơn biến đi cho moa nhờ!)


Tôi tung một hàng tiếng Pháp, làm mấy tên Tây gãi gãi đầu rồi chả nói gì thêm, lờ tôi đi lên phía trước. Cách này hơi bị hiệu quả đấy!!! Điều này tôi có thể chứng thực. Như các bạn vừa được thấy đấy! Phong phú và đầy chất sáng tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro