Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Lam Vong Cơ biết được thân phận thật sự của hắn, cứ thường xuyên đến nơi ở của hắn, có khi mang đồ ăn và Thiên Tử Tiếu cho hắn, có khi nói chuyện với hắn về tình hình bên phía Kim Lân Đài, xem liệu có thể giúp ích gì cho việc điều tra sự thật về cánh tay quỷ hay không.

Kiếp trước Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình có thể ở cùng Lam Vong Cơ thân thiết như vậy, nếu sớm biết điều này, lúc đó theo y về Cô Tô hình như cũng không có gì không tốt. Nhưng chuyện của kiếp trước đều đã là chuyện của quá khứ, nghĩ nhiều vô ích, hiện tại thế này đã là rất tốt.

Lam Vong Cơ đối xử với hắn rất tốt, là thực sự rất tốt, tốt đến mức hắn thậm chí hoài nghi liệu đây có phải là Lam Vong Cơ mà hắn quen biết năm đó hay không.

Lúc ở trong Tàng Thư Các tra cứu sách cổ, Ngụy Vô Tiện cứ nhịn không được nhìn sang bên phía Lam Vong Cơ.

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, Lam Vong Cơ từ lâu đã không còn bộ dáng thời niên thiếu nữa, nhưng hiện tại hai người cùng ở trong Tàng Thư Các thế này, lại giống như quay trở về cảnh tượng chép sách ở đây lúc trước.

Hắn cứ mãi nhìn Lam Vong Cơ như thế, đối phương tất nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn lên người mình, đặt bút trong tay xuống, hỏi: "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không sao cả, nhìn ngươi đẹp thôi."

Nếu là Lam Vong Cơ thời niên thiếu chắc chắn sẽ lạnh lùng đáp lại hắn bằng một câu "nhàm chán", hoặc thậm chí không thèm để ý tới hắn, nhưng Lam Vong Cơ lúc này thế mà đã không còn như năm đó nữa, lại còn đáp lại bằng một từ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ chấn động lần nữa, vầy mà cũng có thể đáp lại hắn.

Nghĩ kỹ lại, từ sau khi thẳng thắn thân phận của mình với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đối với mỗi một câu nói của hắn đều nhất định sẽ đáp lại, mặc dù câu trả lời vẫn ngắn gọn súc tích như cũ, nhưng nhất định sẽ đáp lại hắn.

Ngụy Vô Tiện đi tới bên cạnh y, nhìn nhìn chữ Lam Vong Cơ vừa viết xong, không khỏi thở dài nói: "Chữ đẹp, so với năm đó càng tiến bộ không ít."

Nói xong, lại nhịn không được ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vong Cơ, trong lòng thầm nghĩ: Lam Trạm người này, lớn lên đẹp trai, tu vi cao, chữ viết đẹp, mọi mặt đều rất tốt, tuy rằng người trông thanh lãnh, nhưng những ngày qua đối với hắn cũng rất tốt, khiến người ta không thể không sinh lòng ghen tị, cũng không biết sau này tiên tử nhà nào may mắn có thể lọt vào mắt y.

Tuy rằng đang lẩm bẩm trong lòng, nhưng hắn lại phạm vào tật xấu nghĩ tới nghĩ lui một hồi là nói ra suy nghĩ trong đầu, nhưng hắn nói rất nhỏ, Lam Vong Cơ nghe không rõ, hỏi: "Cái gì?"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được mình lại vô tình nói hớ ra khỏi miệng, vội vàng nói: "Không có gì, chỉ là có chút tò mò thôi, Lam Trạm, mấy năm nay ngươi không có người mình thích nào sao?"

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, im lặng rũ mắt xuống.

Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu như ngươi có người mình thích, để ta giúp ngươi nha, tuy nói bình thường ngươi luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, nhưng kỳ thật nếu ngươi muốn đối xử tốt với người khác thì cũng thật sự rất tốt, giống như ngươi bây giờ đối xử với ta thế này, không có cô nương nào có thể ......"

Lam Vong Cơ tựa như không thể nhịn được nữa, hiếm hoi trực tiếp ngắt lời hắn: "Đi thôi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, vô thức hỏi: "Đi đâu?"

Lam Vong Cơ có chút không nói nên lời đối với cái trí nhớ này của hắn, chỉ nói: "Hôm qua, ngươi nói muốn đi Thải Y trấn."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra, nhưng hắn cũng không thừa nhận mình có trí nhớ kém, chỉ cười nói: "Ta đương nhiên nhớ chứ bộ, chẳng qua chỉ muốn kiểm tra xem Hàm Quang Quân có quên hay không, ta mới giả vờ như không biết đó."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, thu lại ánh mắt, thấp giọng nói: "Ta sẽ không quên."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "Hả?"

Lam Vong Cơ nói: "Không có gì, đi thôi."

Trên đường đi, Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Việc kết đan, có tiến triển gì không?"

Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không nói với y về việc lời nguyền hiến xá, dù sao đi nữa đây là lĩnh vực hắn giỏi nhất, hắn đã không có biện pháp, thì càng khỏi nói đến Lam Vong Cơ. Nếu đã không có biện pháp, vậy thì dứt khoát không nói ra luôn, tránh có thêm một người lo lắng cho hắn.

Ngược lại như bây giờ cũng rất tốt, rảnh rỗi lại trêu chọc Lam Vong Cơ, phảng phất như trở lại quãng thời gian vô tư thoải mái thời niên thiếu. Biết a Uyển hiện tại đang sống rất tốt, cũng xem như là một lời khẳng định lớn nhất cho tất cả những gì hắn đã làm ở kiếp trước. Nếu một ngày nào đó lời nguyền bộc phát, sống lại một đời này cũng không có gì hối tiếc. Hơn nữa vẫn tốt hơn một chút xíu so với tình trạng chết đi ở đời trước, đoạn đường cuối cùng có người ở bên hắn, cũng sẽ không trải qua cô độc lẻ loi như lúc ở trên Loạn Tán Cương năm đó nữa.

Vì vậy hắn cũng không quá để tâm tới chuyện kim đan, sống còn không biết có thể sống được bao lâu, kết ra kim đan hình như cũng không có tác dụng gì, dù sao từ lâu hắn đã quen với cơ thể không có kim đan.

Nhưng Lam Vong Cơ dường như quan tâm đến chuyện này hơn cả hắn, làm cho một kẻ da mặt dày như Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải tu luyện chăm chỉ hơn một chút dưới sự giám sát của y.

Xoay cây sáo trong tay, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Chắc là có một chút, tu luyện theo phương pháp ngươi cho ta, có thể dần dần hội tụ được nhiều linh lực hơn."

Cây sáo này là Lam Vong Cơ đặc biệt làm cho hắn, hồi đầu Ngụy Vô Tiện sợ bị nhận ra, không cố ý mang theo cây sáo bên mình, mà bây giờ nếu thân phận đã nói thật cho đối phương biết, thì cũng không có gì phải giấu diếm nữa, lúc Lam Vong Cơ tặng cho hắn cây sáo này thì hắn liền vui vẻ nhận lấy.

Lam Vong Cơ nghe hắn nói vậy thì khẽ gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, kiếp trước, ngươi đã phát hiện ra linh mạch của ta bị tổn thương, phải không?"

Lam Vong Cơ mím môi nói: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng: "Lúc đó, ngươi muốn giúp ta."

Mặc dù có vẻ hơi muộn một chút, nhưng bây giờ biết rồi, ngược lại cũng không tính là quá muộn.

Đến Thải Y trấn, hắn bước nhanh đến trước một quầy hàng, cầm lên một chiếc trống bỏi lắc lắc trước mặt Lam Vong Cơ, cười nói: "Lam Trạm, ngươi còn nhớ lúc chúng ta tình cờ gặp nhau ở Di Lăng năm đó không? Lúc ấy a Uyển ôm chân ngươi gọi ngươi là cha, ngươi còn mua cho nó một đống đồ chơi nữa chứ."

Nhìn chiếc trống bỏi đang quay trong tay hắn, ánh mắt Lam Vong Cơ dường như nhu hoà đi một chút: "Nhớ rõ."

Nhớ lại cảnh tượng năm đó, Ngụy Vô Tiện không khỏi cười ha ha hai tiếng, đang cười, đột nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, liền hỏi: "Chờ một chút, Lam Trạm, lúc đó thật sự là ngươi đi săn đêm ngang qua Di Lăng sao? Hình như lúc đó đâu có dị tượng gì ở Di Lăng?"

Lam Vong Cơ không nói gì, Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra điều gì đó: "Cho nên ..... ngươi lúc đó là cố ý đến tìm ta?"

Lam Vong Cơ cũng không phủ nhận, Ngụy Vô Tiện thở dài: "Lúc đó ta nên trực tiếp mang ngươi lên Loạn Tán Cương ăn một bữa cơm."

Hai người im lặng một lát, Lam Vong Cơ nhìn hắn vẫn luôn nghịch chiếc trống bỏi trong tay, hỏi: "Ngươi muốn cái này à?"

Ngụy Vô Tiện lúc này mới cúi đầu nhìn chiếc trống bỏi trong tay, cười nói: "Ta lại không phải trẻ con ba tuổi, ta muốn cái này làm gì? Hơn nữa, chẳng lẽ ta muốn, thì ngươi sẽ mua cho ta à?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ừm một tiếng, trực tiếp lấy túi tiền ra thanh toán cho hắn.

Ngụy Vô Tiện nhìn túi tiền đó giống như từng quen biết, nhưng tức thời lại không nhớ ra đã nhìn thấy túi tiền đó vào lúc nào.

Cách thức rất tinh xảo, trông giống như là của cô nương tặng, Ngụy Vô Tiện không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ là người trong lòng của Lam Vong Cơ tặng sao?

Trước đây hỏi y có thích ai không thì y cũng không trả lời, với tính tình này của Lam Vong Cơ, cho dù có thích ai nhất định cũng sẽ không dễ dàng bộc lộ, không lẽ đó thực sự là do người trong lòng tặng.

Khôngbiết vì sao, trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có chút không vui, bĩu môi, ghentị ra sức lắc chiếc trống bỏi Lam Vong Cơ mua cho hắn để xả giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro