Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ không biết tại sao hắn lại ra sức lắc trống bỏi mạnh như vậy, chỉ cảm thấy hình như hắn có chút xíu không vui, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện đương nhiên không thể nói cho y biết lời thật trong lòng, chỉ nói: "Không sao, chỉ là nhớ năm đó ngươi mua rất nhiều đồ chơi cho a Uyển."

Nhắc tới a Uyển, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi vẫn chưa nói cho nó biết."

Ngụy Vô Tiện nói: "Nó không nhớ chuyện lúc nhỏ, nên không nhắc đến với nó thôi, chuyện quá khứ không nhớ cũng tốt."

Cười cười nhìn về phía Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không phải ngươi cũng chưa từng nói với nó hay sao?"

Lam Vong Cơ nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Đúng ha, có lẽ là sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng cũng không biết liệu mình có thể sống sót đến lúc đó hay không.

Ngụy Vô Tiện âm thầm thở dài trong lòng.

Hai người đi ngang qua quán rượu bán Thiên Tử Tiếu, hắn còn chưa kịp mở miệng, Lam Vong Cơ đã chủ động lên tiếng trước gọi cho hắn hai vò rượu.

Nhận lấy rượu từ trong tay y, Nguỵ Vô Tiện nhớ lại chuyện lúc trước, hỏi: "Lam Trạm, có phải ngươi thường xuyên tới đây mua rượu không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, làm như đang ngạc nhiên làm sao hắn biết được chuyện này. Đại khái cũng đoán được đối phương đang ngạc nhiên cái gì, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lần trước ta cùng Tư Truy bám theo ngươi, phát hiện ngươi tới đây mua hai vò rượu, sau này lúc ta lại tới đây, nghe chủ quán kể rằng mỗi năm ngươi đều đến đây mua rượu."

Lam Vong Cơ thoạt đầu im lặng một lát, gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Bám theo?"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhận ra mình đã nói hớ, vội vàng nói: "Cũng không tính là bám theo nha, chỉ là tò mò ngươi mua rượu này làm cái gì." Nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng phạt Tư Truy, đều là ta xúi giục nó làm." Nói xong, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy nói như vậy hoàn toàn thừa thãi, dù sao lần trước hắn lôi kéo Lam Tư Truy cùng nhau uống rượu hình như Lam Vong Cơ cũng không có ý định phạt nó.

Quả nhiên, Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Lắc lắc vò rượu trong tay, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hàm Quang Quân, ngươi mua rượu này dùng để làm gì ha? Chẳng lẽ là cho ngươi uống?"

Lam Vong Cơ phủ nhận: "Không phải."

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nói: "Vậy ngươi mua cho ai?"

Lam Vong Cơ không nói gì, Ngụy Vô Tiện mặt dày cười nói: "Chắc không phải mua cho ta đâu ha?"

Tuy rằng lời này nói ra có chút không biết xấu hổ, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không đoán được Lam Vong Cơ mua mấy vò rượu đó còn có thể cho ai.

Hoàn toàn không nghĩ tới, vốn chỉ là tuỳ tiện suy đoán như thế, cũng tuỳ tiện nói ra như thế, vậy mà Lam Vong Cơ lại thật sự đáp lại: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện trợn to hai mắt, lập tức lại bật cười ha hả: "Thật sự là mua cho ta sao? Là để bồi thường cho vò Thiên Tử Tiếu đã làm vỡ năm đó sao? Nếu đã mua cho ta, tại sao không thấy ngươi đưa cho ta? Lam Trạm ngươi giấu rượu ở đâu? Mau đưa ta tới đó!"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, sau đó dẫn Ngụy Vô Tiện trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, rồi dẫn hắn trở về Tĩnh Thất.

Nhìn tấm bảng trên cửa, Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi: "Tĩnh Thất? Nơi ở của ngươi?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, dẫn hắn đi vào, đi đến bên cạnh một cái lư hương, mở một tấm ván gỗ lên, lấy ra cho Nguỵ Vô Tiện hai vò Thiên Tử Tiếu.

Ngụy Vô Tiện quan sát bài trí đơn giản ở trong phòng, nhìn chiếc lư hương kia tỏa ra từng làn khói xanh, ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm đó, nghĩ chắc hẳn mùi hương trên người Lam Vong Cơ là bị lây nhiễm khi ngồi thiền ở đây, kiếp trước cũng không nhớ trên người y có chuyện này, nói không chừng là từ khi bắt đầu giấu rượu mới đặt lư hương này trong Tĩnh Thất, để mùi hương toả ra lấn át mùi rượu.

Thấy hắn có chút thất thần, Lam Vong Cơ hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không có gì, tại sao trước đây ngươi không dẫn ta tới đây nhỉ."

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi không muốn ở trên núi."

Ngụy Vô Tiện thầm nói cũng đúng, nếu không phải trước đó bị ngất xỉu bởi lời nguyền hiến xá, thì hắn chắc chắn sẽ không muốn quay lại Vân Thâm Bất Tri Xứ này. Lam Vong Cơ tất nhiên cũng đã biết điều này, mới đồng ý để Lam Tư Truy giúp hắn an cư ở gần Thải Y trấn dưới chân núi.

Đặt hai vò rượu mới mua ở Thải Y trấn và hai vò rượu Lam Vong Cơ lấy từ trong phòng đặt lên trên bàn, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ngươi vừa mới mua cho ta hai vò, bây giờ lại lấy cho ta hai vò nữa, vậy tổng cộng là bốn vò, nhiều rượu thế này thật là xa xỉ quá, nhớ khi đó ta mới uống có một ngụm nhỏ ngươi đã hung dữ với ta không chịu nổi."

"Nếu muốn, có thể lấy nữa."

Lam Vong Cơ nói xong, liền ngồi vào án thư bên cạnh bắt đầu đọc sách.

Tuy rằng khá khó hiểu đối với việc làm của Lam Vong Cơ hiện giờ, nhưng rượu ngon trước mắt làm sao còn có đầu óc nghĩ chuyện khác, Ngụy Vô Tiện gấp không chờ nổi mở nắp vò rượu ra, hít một hơi thật sâu mùi thơm, thoả mãn thở dài một tiếng, rồi ừng ực uống vào.

Có lẽ uống rượu hơi nhiều, lúc Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt có chút mơ hồ, người mặc bạch y trong mắt dường như tuấn tú hơn ấn tượng của hắn rất nhiều.

Không biết vì sao, nhìn đến nỗi nhịp tim của Ngụy Vô Tiện đột nhiên tăng nhanh cộng thêm hai má nóng bừng.

Từ sau khi được hiến xá trở về, Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ thực sự đối với mình rất rất tốt.

Nhưng tại sao đối với mình tốt như vậy?

Mông lung mơ hồ, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới, Lam Hi Thần từng nói với hắn, người tặng cặp thỏ cho Lam Vong Cơ là người rất quan trọng đối với Lam Vong Cơ, nói cách khác, mình chính là người rất quan trọng ở trong lòng Lam Vong Cơ. Nhưng rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Bạn bè, tri kỷ, hay là cái gì?

Lam Vong Cơ rất tốt với hắn, hắn hình như cũng rất tốt với Lam Vong Cơ ......

Với tình hình hiện tại, hai người ở chung trải qua ngày tháng dường như cũng rất tốt.

Đợi đến sau khi bọn hắn quy ẩn, bọn hắn có thể xây một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng già núi thẳm, nơi không ai có thể quấy rầy bọn hắn.

Nếu ở trên núi chán rồi, thì cũng có thể xuống núi cùng nhau vân du khắp nơi, thăm hỏi dân tình, trừ tuý gì đó, cuộc sống như thế nghĩ tới có vẻ cũng khá tốt.

Nghĩ một hồi, chợt nhận ra suy nghĩ trong đầu mình đang bay bổng theo một phương hướng rất kỳ lạ.

Đợi đã, tại sao hắn lại nghĩ đến loại chuyện như thế?

Kiếp trước hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ sống chung với một nam nhân như vậy, chẳng lẽ đoạn tụ cũng có thể lây truyền qua hiến xá cấm thuật hay sao?

Nhưng hiện tại hắn nghĩ đến mấy chuyện này cũng vô ích, dù sao đi nữa lời nguyền hiến xá vẫn còn đó, còn chưa biết chuyện tương lai sẽ như thế nào.

Nghĩ đến lời nguyền đó, hắn nhịn không được cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình.

Lam Vong Cơ cũng nhìn thấy hành động này của hắn, hỏi: "Vết thương ở cổ tay còn đau à?"

Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Không đau không đau, không có gì."

Lam Vong Cơ hiển nhiên không tin: "Thật sự không đau?"

Ngụy Vô Tiện khẳng định nói: "Thật sự."

Lam Vong Cơ có chút bất lực: "Ngụy Anh, vết thương này, rốt cuộc từ đâu ra?"

Ngụy Vô Tiện cũng biết nếu nói hoàn toàn không sao thì Lam Vong Cơ tất nhiên cũng sẽ không tin, vì vậy nói: "Được rồi, nói thật với ngươi, đây là lời nguyền do tà tuý ta gặp phải trước đây để lại, vẫn luôn chưa tìm được cách giải trừ triệt để, cho nên mấy ngày nay ta mới nhờ ngươi dẫn ta đến Tàng Thư Các của nhà các ngươi để tra tìm sách cổ, xem có thể tìm ra giải pháp hay không."

Nhìn vẻ mặt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng không biết rốt cuộc y có nghi ngờ hay không. Dù sao đi nữa hiến xá là cấm thuật, rất ít người biết, dựa trên nghiên cứu của hắn cũng hiểu được rất hạn chế, không biết Lam Vong Cơ đến cùng biết được bao nhiêu.

Từ trên mặt đối phương không nhìn ra được là y cuối cùng tin hay không tin, Ngụy Vô Tiện đành tiếp tục nói: "Ta cứ luôn không nói với ngươi, chẳng phải là vì sợ ngươi lo lắng cho ta sao. Thật ra cũng không sao, ngươi xem ta bây giờ chẳng phải đang khoẻ mạnh ở trước mặt ngươi đây à."

Lam Vong Cơ không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Nếu cảm thấy không khoẻ, nhất định phải nói với ta."

Ngụy Vô Tiện thấy y cũng không giống như có vẻ nghi ngờ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được nha, nhất định sẽ nói với ngươi."

Cảm thấy nói như vậy còn chưa đủ, nháy mắt với Lam Vong Cơ, hắn lại nói: "Dù sao hiện tại ta cũng không có người thân hay bạn bè nào, chỉ có một người quen là ngươi thôi, ta không nói với ngươi, ta còn có thể nói với ai chứ."

LamVong Cơ nhẹ nhàng ừm một tiếng, lại đưa cho hắn một vò rượu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro