Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Xích Cung đem roi quấn quanh tay cầm, trường tiên cực thô khiến tay cầm dường như bằng cánh tay trẻ con nhỏ nhắn, hắn cứ như vậy nâng lên một chân Bạch Y Kiếm Khanh, đem tay kia hướng đến phía hậu huyệt cắm vào.

Dị vật xâm lấn làm cho Bạch Y Kiếm Khanh tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm thấy dưới thân vật thể lạnh như băng đang nỗ lực tiến vào, y không khỏi bắp thịt cả người một trận căng thẳng co rút lại. Bạch Xích Cung trên tay lập tức gặp trở ngại, sắc mặt phát lạnh, bỏ thêm một phần nội lực, trường tiên thẳng tắp đâm vào mật huyệt bên trong, vật thể to lớn liên tục va chạm vách thịt non mềm, máu tươi thuận theo nhỏ tí tách trên mặt đất.

Trường tiên rất dài, cho dù ở tay cầm đã quấn vài vòng lúc này vẫn còn rủ xuống một đoạn tại giữa hạ thể trần trụi của Bạch Y Kiếm Khanh, máu tươi nhiễm trường tiên thành màu đỏ sẫm, một mảnh dâm mi chi sắc.

Bạch Y Kiếm Khanh nhìn thấy ánh mắt Bạch Xích Cung đang nhìn thẳng mình, một trận nhục nhã cường liệt làm cho y nhịn không được thoáng khép lại hai chân, mà một động tác hơi nhỏ này lại khiến Bạch Xích Cung chú ý, cười lạnh một tiếng, đem roi trong tay xuyên thẳng đến cùng, đau nhức làm cho y cả người co giật, xích sắt treo lơ lửng lay động lên một trận tiếng vang, dưới thâm máu chảy ồ ạt. 

Da thịt màu vàng nhạt bóng loáng từ lâu đã là những vết máu loang lổ, không có một khối nào lành lặn, cả người đều là vết thương sâu. Trường tiên đi sâu vào hậu huyệt làm da thịt bị kéo căng tập trung tại nơi đó, hạ thân cắm vào roi dài thô to, tay cầm còn sót lại một chút trên tay Bạch Xích Cung.

Bạch Y Kiếm Khanh vì chính mình còn sót lại nhiệt tình mà không ngừng phỉ nhổ bản thân. Cho dù đến thời điểm như thế này, y vẫn cứ không thể quên lần hiếm hoi Bạch Xích Cung ôn nhu với y trên giường, y buộc mình phải chấp nhận chỉ là bản thân hư huyễn tưởng tượng.

Bạch Xích Cung nhìn cả khối thân thể đẫm máu, đột nhiên cảm giác thấy có chút trướng mắt, đem một chậu nước muối hướng y dội lên. Trong nháy mắt cả người tê rát thống khổ khiến Bạch Y Kiếm Khanh rút cuộc không nhịn được rên khẽ một tiếng, vết máu đọng trên người trượt theo dáng người nằm nhân dong dỏng cao, tích rơi trên mặt đất, vết thương bị cọ rửa đến hơi trở nên trắng.

Cơn giận trong lòng Bạch Xích Cung còn sót lại chưa tiêu, tiếp tục dùng roi hành hạ, mà Bạch Y Kiếm Khanh đôi môi tái nhợt không huyết sắc nhìn hắn ra tay rốt cuộc không chịu nổi một roi mà rên rỉ , Bạch Xích Cung ngọc phiến vung lên, thi triển nội lực cắt xích sắt từ trong cắt ra, Bạch Y Kiếm Khanh liền rơi thẳng xuống vuông góc với mặt đất.

Tại thời điểm hai chân đụng tới mặt đất, y cơ hồ vô lực chống đỡ chậm rãi nhuyễn xuống đất, mà trong khoảnh khắc khi y sắp ngã xuống đó, Bạch Xích Cung tiếp nhận y, đem y cứ như vậy ôm, đi ra cửa lao.

Bạch Y Kiếm Khanh cả người trần như nhộng đột nhiên minh bạch Bạch Xích Cung định làm gì, kinh hoảng sợ hãi dâng lên như thủy triều, làm cho y không thể không cố gắng tỉnh táo từ trong cơn hoảng sợ. Chỉ có thể tóm chặt lấy vạt áo trước ngực Bạch Xích Cung, ngón tay cũng lạnh băng trắng bệch đến thảm, từng câu từng chữ như hư thoát :" không... ngươi không thể..."

Khoé mắt Bạch Xích Cung chậm rãi loé lên tia lưu quang, liếc mắt nhìn y, đáy mắt tràn ra một vệt lãnh khốc đến cực điểm, hướng Đông Hoa các đi đến.

Dọc theo đường đi gặp phải không ít hạ nhân Bạch gia sơn trang, nhìn thấy trang chủ sắc mặt âm trầm liền dồn dập né tránh. Bạch Y Kiếm Khanh nghe đến mọi người xì xào bàn tán, giống như một thanh đao thẳng tắp xuyên thấu vào lòng mình, đau đớn, lạnh lẽo tới cực điểm.

Y mặc dù là công cụ tiết dục cho Bạch Xích Cung, thế nhưng hắn từ trước đến giờ không đem tình trạng của bọn họ truyền ra, bởi vậy Bạch gia sơn trang xem như chưa từng có người này, hiện tại Bạch Xích Cung ngang nhiên ôm thân thể trần truồng của y ở trước mặt công chúng, bên trong hạ thể còn lưu lại cái roi, đây không thể nào khác chính là nhục nhã cực lớn.

Bạch Y Kiếm Khanh trong lòng tràn ngập xấu hổ, hận không thể lập tức chết đi, y đột nhiên giãy dụa, mà hai tay còn bị gân bò trói lại thật chặt, đối với Bạch Xích Cung đây chỉ là cái phản kháng vô ích. Hắn liền nở nụ cười lạnh như băng bao hàm xem thường:" ta muốn để cho tất cả mọi người biết, ngươi chỉ là nam sủng của ta, vĩnh viễn không thể đến với Lý Cửu Ngyệt".

Nghĩ đến Bạch Y Kiếm Khanh cùng Lý Cửu Nguyệt đã có hài tử, Bạch Xích Cung không phân rõ được tại sao trong lòng trừ tức giận còn ghen ghét dữ dội, tâm tưởng chỉ còn một ý nghĩ, bất luận dùng phương pháp gì, hắn đều muốn đem hai người kia tách ra.

" Đến Bích Thuỷ các đi, đem Đại phu nhân mang tới!" Bạch Xích Cung ra lệnh cho hạ nhân bên cạnh, ôm Bạch Y Kiếm Khanh bước vào bên trong Đông Hoa các, đem y ném lên trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro