Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai phi chua sót cười, quay đầu nhìn phía cả vườn đang khoe xuân sắc,

"Ngữ Yên, ngươi quá cố chấp. Chấp nhất chưa chắc là chuyện tốt."

Đường Ngữ Yên nhìn chằm chằm Mai phi, ánh mắt thâm thúy và bén nhọn. Chính mình thiên tân vạn khổ kinh thương, lẫn vào quan trường, đơn giản chính là muốn nhìn nàng chậm rãi nhận hết tra tấn. Hiện giờ là vừa mới bắt đầu, làm sao có thể coi nhẹ mà buông tha? Ta không tốt, cũng sẽ không cho ngươi tiêu dao. Nàng cười lạnh nói:

"Không phải ngươi cũng vậy sao?"

Mai phi ngắt một cánh hoa hải đường, cẩn thận vuốt ve từng cánh hoa.

"ngươi còn trẻ, mà ta đã sắp tuổi xế chiều, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi."

"Mai phi nương nương nói quá lời, ngài hiện tại nhận hết vạn nghìn sủng ái và hữu tư hữu vị, chuyện người đã không còn đối với ngài mà nói tự nhiên là không đáng giá nhắc tới."

Nghe từng chữ của Đường Ngữ Yên giống như xát muối vào trái tim Mai phi đau đớn. Hữu tư hữu vị? Mai phi ảm đạm cười. Người khác nhìn mình có bao nhiêu vừa lòng thì chính mình có bấy nhiêu dối trá.

"Ngươi xem cả vườn mẫu đơn này, dù cố lộ vẻ thượng đẳng nhưng nếu nở mà không có ai thưởng thức thì có ích lợi gì đâu? Ngươi nhìn đóa này đi, đã từng kiều diễm cỡ nào, bây giờ còn không phải héo tàn sao."

Mai phi đưa tay chụp hai má Đường Ngữ Yên. Cô bé này vẫn cố chấp như vậy.

Đường Ngữ Yên từng bước lui về phía sau, thi lễ, cung kính nói: "Con ta lần này đỗ Trạng Nguyên, vì cảm kích hoàng ân đặc biệt ở quý phủ thiết yến, lần này tới là thỉnh nương nương đến quý phủ tham dự, nương nương ngàn vạn lần phải nể cái mặt a." Nói xong muốn đi.

"Cẩn Nhi đã nói chuyện thương ngọc..."

Mai phi nhớ tới lúc sáng sớm khi Cẩn Nhi đến là hỏi nàng chuyện khối ngọc. Đứa bé kia gần đây bị cha nàng canh chừng quá chặt chẽ, trừ bỏ cho phép tới thăm mình ra thì chỗ nào cũng không cho đi.

"Ngươi yên tâm, nàng cái gì cũng không biết."

Mai phi còn muốn truy vấn ngọc kia như thế nào ở trên người nàng, Đường Ngữ Yên sớm đã rời đi không quay đầu lại.

Nàng vẫn kiêu ngạo như thế, nói như thế nào thì mình cũng là nương nương, Mai phi bất đắc dĩ lắc đầu. Trong thiên hạ này, có thể lớn mật làm bậy, làm việc không theo lẽ thường cũng chỉ có Đường Ngữ Yên đi. Năm đó nếu mình không phải nghĩ sai dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thì có lẽ Ngữ Yên sẽ không ghi hận mình như thế. Dù sao nàng chỉ là một đứa nhỏ, mình lợi dụng nàng, quả thật là trừng phạt đúng tội. Mà nàng cũng sẽ không dùng "chết" đến tránh né mình nhiều năm như vậy. Mai phi bi thảm cười. Thiên toán vạn toán vẫn là mình thua.



Nhâm quản gia của Đường phủ mới vác hành lý chuẩn bị xuất môn làm việc, trước khi đi nhìn tòa nhà. Chỗ này là ba năm trước đây Đường Ngữ Yên đã mua từ một gã quan viên với giá khá cao, lần này toàn gia dời lại đây xem ra là nàng chuẩn bị định cư.

"Cô lại đến?"

Quản gia cúi đầu nhìn Kỳ Nhi ngồi ở trên thềm đá trêu ghẹo nói. Cô gái này từ khi Đường phu nhân đến là bắt đầu thường xuyên lại đây, cũng không biết sao mà Đường phu nhân một mặt không chịu gặp nàng, đuổi lại đuổi không đi. Nghe nói Đường phu nhân nhận nàng làm con gái nuôi, mà vì sao hiện tại lại không để ý tới người ta đâu?

Kỳ Nhi đứng dậy uống nước giải khát, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán. Tuy là giờ Dậu, nhưng trong không khí vẫn đang di động độc tích mặt trời chói chan chiếu xuống. Mùa hè ở phương bắc không thể so với phía nam, rất khô hanh. Từ lúc vào Trường An, càng ngày càng muốn gặp Đường Ngữ Yên, nàng quấn lấy Liễu Như vất vả lắm mới biết được chỗ ở của Đường Ngữ Yên. Chính là vừa đến đại môn, gia đinh Đường phủ đã nàng ngăn lại nói là Đường Ngữ Yên có lệnh, không cho phép nàng bước vào Đường phủ nửa bước. Vào không được thì sẽ không được thấy nàng, vì lo lắng quá nên chỉ phải ở đại môn chờ nàng đi ra. Chính là suốt ba tháng nay ngay cả cái bóng cũng không thấy. Xem ra nàng thật không muốn gặp mình.

Hôm nay nàng mới luyện xong công phu ở võ quán, mang theo chút lương khô và nước uống đến ngồi ở trước cửa Đường phủ như mọi lần. Quản gia hảo tâm cho nàng một cây dù che nắng,

"Cô nương, dùng đỡ đi, thời tiết khá nóng."

Kỳ Nhi nhận ô, vì tỏ lòng biết ơn nên cầm bánh rán đưa cho hắn, lại bị quản gia từ chối. Quản gia thấy ngày vẫn còn sớm, vì thế ngồi ở bên cạnh Kỳ Nhi bắt chuyện:

"Cô cùng Đường phu nhân có quan hệ gì? Vì sao luôn chờ ở chỗ này?"

"Chỉ là muốn đến gặp nàng."

Kỳ Nhi ngượng ngùng run run làn váy. Mà ngay cả chính cô ta cũng không rõ quan hệ các nàng, tóm lại, trong lòng muốn gặp nàng cho nên mới tới.


"Quản gia, ngươi như thế nào còn ở chỗ này, sự tình làm thế nào rồi?"

Lúc này, từ phía sau hai người truyền đến ngữ khí của Đường Ngữ Yên trách móc nặng nề. Quản gia vội vàng nghiêm nghị đứng dậy, lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn tuy là người mới nhưng đối với tác phong Đường Ngữ Yên sớm có nghe thấy, ngay tức khắc một đường chạy đi lo liệu chuyện của hắn.

Không uổng công chính mình ba tháng chờ đợi, lần này rốt cục cũng nhìn thấy, Kỳ Nhi phấn chấn tinh thần, đứng phắt lên, cười khanh khách chạy đến bên người Đường Ngữ Yên: "Đường Ngữ Yên!"

Đường Ngữ Yên chỉ lạnh lùng quét mắt toàn thân đầy mồ hôi - Kỳ Nhi, tự cố chuẩn bị trở về phủ nghỉ ngơi, không hề để ý đến nàng. Kỳ Nhi vừa định tiến lên đi theo, lại bị hộ vệ bên người  Đường Ngữ Yên ngăn lại. Nàng chỉ biết câm nín nhìn giai nhân từ từ biến mất, tâm tình suy giảm nghiêm trọng.



"Ngươi đây là cáu kỉnh cái gì? Cây liễu của ta không có đắc tội với ngươi a."

Liễu Như nhìn Kỳ Nhi không ngừng vặt lá cây liễu bên hồ nước nhà nàng nghi hoặc không thôi.

"Liễu Như, ngươi nói Đường Ngữ Yên vì cái gì không muốn gặp ta?"

Kỳ Nhi ngừng tay, cúi đầu đặt mông ngồi trên ghế đá.

"Như thế nào? Lại ăn bế môn canh?"

Liễu Như bất đắc dĩ lắc đầu. Đường Ngữ Yên quả thật là lòng dạ hẹp hòi vô địch, Kỳ Nhi mỗi ngày ở cửa nhà nàng chờ nàng đến khi mặt trời lên đỉnh chói chan, nàng cũng không phải không biết mà là cố ý. Suốt ba tháng cũng không thèm gặp.

"Ngày mai ngươi đến đây, ta mang ngươi đi đến một nơi."

Liễu Như nháy mắt, mỉm cười, như có thể nhìn thấu đáy lòng Kỳ Nhi, nhìn Kỳ Nhi chột dạ.



Ngày hôm sau nàng mang Kỳ Nhi tới nơi Đường Ngữ Yên thiết yến — Long Ngâm Các. Đây là nơi tụ hội nổi danh nhất hoàng thành, ngày thường là nơi thường lui tới của phú quý thân hào, ngày lễ thì lại đủ hoàng tôn quý tộc đến xem cuộc vui và nghỉ ngơi, dân chúng bình thường cũng chỉ có thể vây xung quanh đứng nhìn xem náo nhiệt. Mà lão bản phía sau Long Ngâm Các chính là Đường Ngữ Yên.

Ngoài Long Ngâm Các ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng, ngũ thải ban lan  treo đầy con phố. Đêm nay đến đây đều là thuộc giới quý tộc. Vốn là ban đêm trăng sáng sao thưa, cộng thêm bầu không khí vui mừng làm nổi bật đỏ tươi cả sảnh đường. Kỳ Nhi tả tiều hữu xem, bị phong thái chấn ngụ ở ánh mắt, nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến mục đích hôm nay, bắt đầu tìm tòi thân ảnh Đường Ngữ Yên khắp nơi.

Lúc này, một gã thái giám ngoài cửa hô: "Mai phi nương nương đến!"

Toàn bộ tân khách có ở đều đứng dậy hành lễ, hội trường náo nhiệt nhất thời nghiêm nghị một mảnh. Nữ tử được gọi là Mai phi nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. Nàng tươi cười phất tay ý bảo miễn lễ, lại đột ngột nhìn chằm chằm Kỳ Nhi đứng ở trong đám người không biết chuyện gì đang xảy ra.

Kỳ Nhi không thể hiểu đối với tình cảnh hiện tại, như thế nào tất cả mọi người đều  quỳ sấp xuống? Lúc này, nàng nhìn thấy người mình đang tìm đang đứng bên cạnh nữ nhân kêu Mai phi, hưng phấn không thôi.

"Đường..." Vốn định qua chào hỏi, lại phát hiện ánh mắt Đường Ngữ Yên căn bản không ở chổ nàng, mà là dừng ở toàn bộ trên người Mai phi. Ánh mắt của Đường Ngữ Yên nhìn nàng ta cùng thường nhân bất đồng, mắt không lưu chuyển, dẫn theo rất nhiều ý tứ hàm xúc trúc trắc khó hiểu.

"Lớn mật! Thấy nương nương còn không quỳ xuống..."

Thái giám vừa định trị tội Kỳ Nhi, lại bị Liễu Như ngăn lại,

"Nương nương là ta mang nàng đến, chưa thấy qua nên không hiểu quy củ xin nương nương thứ lỗi."

Mai phi ôn nhu cười nói: "Không sao." Quay đầu hướng Kỳ Nhi vẫy vẫy tay "Ngươi lại đây."

Kỳ Nhi nhìn nhìn Mai phi, lại nhìn hướng Đường Ngữ Yên, vẫn là mỉm cười đi qua.

"Quả thực giống tiểu muội như đúc." Mai phi cười nói. "Không bằng đi cùng chúng ta đi."

Kỳ Nhi đi đến bên người Đường Ngữ Yên, cao hứng gật đầu đáp ứng. Đường Ngữ Yên không nói gì, nàng mượn cớ mang vài người hầu đi tiếp đón khách nhân khác. Kỳ Nhi cũng muốn đi theo lại bị Liễu Như kéo lên lầu hai nơi chỉ đãi khách quý,

"đêm nay nàng bề bộn nhiều việc, ngươi đợi một lát nữa đi nàng rất nhanh sẽ đi lên."

Kỳ Nhi có chút ủ rũ cho đến khi dưới lầu bắt đầu ca múa biểu diễn, quả nhiên Đường Ngữ Yên lên đây. Nàng ngồi cạnh Mai phi, vẫn như cũ đem Kỳ Nhi trở thành không khí.

"Ngữ Yên, nghe Liễu Như nói Triệu cô nương là con gái nuôi của ngươi, sao đêm nay ta thấy hai ngươi như thế nào xa lạ như vậy?"

Mai phi như trưởng bối nhìn Kỳ Nhi. Tác phong làm việc của Đường Ngữ Yên quả nhiên khiến cho người ta đoán không ra.

Đường Ngữ Yên dùng khóe mắt quét mắt Kỳ Nhi đang ngồi, lạnh lùng nói: "Cố nhân nhờ vả, thực khó chối từ."

Nói xong, quan sát dưới lầu sênh ca. Kỳ Nhi nguyên bản chờ mong, trong phút chốc ánh mắt ảm đạm vô thần.

Không khí tựa hồ hơi lạnh, vì muốn thay đổi chút bầu không khí, Liễu Như đề nghị nói: "Đường Ngữ Yên, nghe nói ngươi ca hát rất giỏi, sao không trợ hứng cho chúng ta?"

Có thể nghe Đường Ngữ Yên ca hát, tự nhiên là chuyện kích động, Kỳ Nhi lại khôi phục thần thái, hưng phấn nói: "Tốt, ta cũng muốn nghe."

Chỉ thấy Đường Ngữ Yên lạnh lùng nói: "Đã lâu không hát, sớm đã không còn hay."

"Ngữ Yên, nếu mọi người cao hứng, không bằng ngươi hát một khúc."

Mai phi cười nói. Đường Ngữ Yên hơi sửng sốt, ngại vu nương nương mệnh lệnh đành phải đáp ứng: "Nếu là ý tứ của nương nương, dân nữ chỉ có thể tòng mệnh."

Nàng phân phó nha hoàn ôm thất huyền cầm ra, nhẹ bước tinh tế đi xuống lầu.

Kỳ Nhi quệt lệ, ủy khuất nhìn bóng dáng Đường Ngữ Yên xuống lầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng quyết tâm không để ý đến ta.

Lúc này, dưới lầu tiếng ca uyển chuyển du dương cùng nhạc khúc trữ tình phiêu khởi, thư hoãn buồn khổ Kỳ Nhi, nàng thấy Đường Ngữ Yên đoan trang ngồi giữa sân khấu, thành thạo gãy huyền cầm, tấu nhạc xướng ca, thanh như khoảng không cốc u lan, mềm yếu lòng người. Trong khoảnh khắc đó, nguyên bản ồn ào trong Long Ngâm Các một mảnh tĩnh lặng, mọi người đều bị tiếng ca như mộng như ảo mang đi hồn phách, đắm chìm trong đó không thể thoát ra.

"Hay quá!"

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kỳ Nhi ngồi trên xà nhà không ngừng vỗ tay bảo hay, nguyên bản nhất thời im lặng lại bật lên một tràng cười. Đường Ngữ Yên căm giận trừng mắt nhìn Kỳ Nhi, Kỳ Nhi rùng mình một cái. Đang sang sảng tươi cười mà thấy lãnh mâu Đường Ngữ Yên khi đó, nhiệt tình cũng nguội lạnh theo. Ánh mắt kia, rõ ràng là đuổi mình đi. Không phản ứng với mình còn chưa tính, hiện tại thậm chí còn có ý trục khách, ủy khuất trong ba tháng nhất thời bùng nổ, ngực đau buồn không thôi, Kỳ Nhi bực bội, một khi đã như vậy thì sao không thành toàn cho nàng đâu? Nghĩ như vậy, nàng mất hứng nhảy xuống xà nhà, phẫn nộ chuẩn bị rời đi, lúc đi còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Ngữ Yên một cái. Chính là Đường Ngữ Yên sớm không hề nhìn nàng. Trong lòng rất là tư vị. Còn không bước ra được vài bước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một nhân ảnh, chỉ thấy người nọ cười gian, không có hảo ý nói:

"Cô nương xinh đẹp, như thế nào lại bỏ đi đâu?"

Kỳ Nhi đầu tiên là cả kinh, tiếp đó bình tĩnh bước chân vòng qua vốn định rời đi, lại bị người nọ ngăn lại,

"tại sao không nói gì đâu? Không bằng để ta bồi cô nương một chút?" Hắn dùng đầu cây quạt nâng cằm Kỳ Nhi lên, đáng khinh nói.

Từ đầu cây quạt truyền đến lực đạo, Kỳ Nhi rõ ràng cảm nhận được võ nghệ người này  rất cao, muốn thoát thân sợ là khó. Nhưng mà nàng hiện tại nào có tâm tình để ý tới, nàng chỉ muốn mau chút rời đi là được, mới vừa muốn ra tay, sau lưng lại vang lên thanh âm quen thuộc.

"Nghe nói Sài công tử văn võ song toàn, không bằng để cho mọi người được chiêm ngưỡng vũ đoạn kiếm pháp, như thế nào?"

Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đường Ngữ Yên đứng lên, mỉm cười đối với tên nam tử đùa giỡn Kỳ Nhi. Theo ánh mắt Đường Ngữ Yên, mọi người cũng phát hiện con trai Sài tướng quân—— Sài Đại.

"Sớm nghe nói Sài công tử võ công rất cao, hãy vũ một khúc đi."

"Đúng vậy, một khúc đi!"

Mọi người bắt đầu ồn ào, một số người rõ ràng giúp hắn lên sân khấu. Sài công tử ngượng ngùng gãi đầu, như thế rất tốt, ăn trộm gà có thể nào ngược lại phải bêu xấu, đang lúc ỡm ờ thì mình đã đứng ở trên võ đài, mọi nơi tìm kiếm phương tung mới vừa rồi sớm đã biến mất không thấy.

"Đi theo ta," Đường Ngữ Yên thừa dịp hỗn loạn kéo tay Kỳ Nhi đi ra Long Ngâm Các.

"Chúng ta đi đâu?"

Kỳ Nhi bất khả tư nghị nhìn Đường Ngữ Yên,nàng vì sao đột nhiên muốn mang mình mang đi đâu đây?

"Về nhà!"

"Ohh," nghe được giọng nói  Đường Ngữ Yên không tốt, Kỳ Nhi đành phải ngoan ngoãn câm miệng không hề lên tiếng. Nhưng trong lòng lại thích ý không thôi, bị nàng nắm tay cảm giác thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro