Chương 55 - 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi lên."

Đường Ngữ Yên kéo Kỳ Nhi đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, bỏ tay nàng ra chuẩn về lại Long Ngâm Các. Kỳ Nhi thấy thế vội vàng chạy qua ngăn lại:

"Ngươi không đi cùng sao?"

"Ta còn có việc."

"Òh..."

Đối diện với Đường Ngữ Yên hơi không hờn giận, Kỳ Nhi thực ngoan ngoãn đi vào xe ngựa.

"Hồi Triệu phủ."

Kỳ Nhi cả kinh, thầm nghĩ, không phải nên hồi Đường phủ sao? Chính là tốc độ xa phu giơ roi quá nhanh, nàng còn chưa ngồi vững vàng xe đã chạy nhanh như chớp đi xa. Thân ảnh Đường Ngữ Yên cũng biến mất trong bóng đêm. Tâm tình thoáng vui vẻ lại khôi phục mất mác như mới vừa rồi. Nhưng mà nàng không cam lòng. Đêm nay đặc biệt tưởng nhớ nên mới muốn gặp mặt nàng, nếu ở trong này vướng bận vậy tại sao không đến nhà nàng chờ nàng đâu?

Kỳ Nhi tránh thoát hộ viện canh gác, lặng lẽ chuồn vào trong phòng. Bên trong cực kỳ tối tăm, chỉ có thể thấy một tia sáng rất nhỏ, nàng muốn đứng gần cửa một chút, lại không cẩn thận đụng phải bình hoa khiến nó lung lay phát ra chút tiếng động "két két". Tâm trạng nhất thời căng thẳng, toàn bộ thần kinh đều tập trung lại nhìn nó, sợ có ai ngoài phòng tùy thời đi qua nghe được bên trong khác thường. Nếu không phải trong lòng mình có quỷ thì làm sao khẩn trương như thế. Hoàn hảo bình hoa quay vài vòng lại yên ổn trở về chỗ cũ. Nàng thở phào một cái, im lặng chờ ở trong góc, chờ mỹ nhân xinh đẹp của nàng trở về. Giờ phút này, con tim như nai con nhảy loạn hưng phấn không thôi. Lúc này, ngoài cửa tựa hồ có tiếng cười, nàng cẩn thận lắng nghe, không chỉ là một người, trong đó có một cái nghe quen thuộc, nàng chần chờ một lát, đến tủ quần áo trốn. Kèm theo tiếng cười, cửa bị đẩy ra, vào đầu tiên là một nha hoàn, trong tay cầm ngọn đèn, đi vào vài bước một hồi tới bên cạnh cái bàn, châm ngọn đèn trên bàn, trong phòng sáng lên. Sau đó nha hoàn đi ra ngoài, ngay sau đó gương mặt quen thuộc mang theo ý cười đi đến, đồng thời còn có một nữ nhân xinh đẹp, xa lạ. Và hơi lòe loẹt.

Nàng nhìn Đường Ngữ Yên nắm tay nàng xa lạ kia, trong mắt mang theo nhu tình mà đối với nàng chưa từng có. Tim bỗng dưng ngừng đập, chóp mũi ê ẩm, cả người cứng ngắc. Sững sờ nhìn các nàng thế nhưng quên trốn.

Phải biết rằng, vì muốn thấy nàng mà ở trên đường trở về nhảy xuống xe ngựa bị trật chân khập khiễng chạy vào Đường phủ. Lúc tìm phòng nàng lại không cẩn thận bị đứt tay. Lại liên tiếp đợi ba thêm canh giờ, chịu đựng tất cả chỉ vì muốn nhìn thấy nàng. Nhưng mà cuối cùng lại đổi lấy tình cảnh này sao?

Đường Ngữ Yên không ngờ Kỳ Nhi lại đột nhiên xuất hiện tại phòng của mình. Khi nàng nhìn thấy Kỳ Nhi ở trong phòng mình thời khắc đó đầu tiên là cả kinh, sau đó nàng bình tĩnh nhìn Kỳ Nhi, thậm chí có chút mất tự nhiên. Càng không hiểu chính là, khi nhìn thân hình Kỳ Nhi vốn là gầy yếu hiện tại lại ở trong bóng đêm càng có vẻ mỏng manh hơn. Tim thế nhưng đột nhiên run lên. Nàng rốt cuộc vẫn là không đành lòng. Không đành lòng nhìn thấy biểu tình nàng bi thương như thế. Không biết từ khi nào Đường Ngữ Yên nàng lại biết thương biết xót người khác?

"Êu Ngữ Yên, không phải ngươi muốn đêm nay hai chúng ta hầu hạ ngươi chứ?"

Nữ tử xinh đẹp kia miễn cưỡng tựa vào vai Đường Ngữ Yên, liếc mắt nhìn Kỳ Nhi.

"Ngươi đi ra ngoài trước."

Đường Ngữ Yên không kiên nhẫn gạt tay đang phủ trên người mình ra. Giờ phút này không có hưng trí như vừa rồi nữa. Nàng kia còn muốn nói thêm mà thấy vẻ mặt Đường Ngữ Yên, đành phải thức thời đi ra ngoài.

"Ta không phải cho ngươi về nhà sao?"

Đường Ngữ Yên đến gần Kỳ Nhi chút. Dưới ánh lửa, trên mặt của nàng lộ chút oán khí.

"Vậy ta sẽ trở về."

Kỳ Nhi nghẹn ngào, khập khiễng, quật cường đi ra cửa. Đáy lòng lành lạnh, chua sót. Đáng lắm. Lẽ ra không nên đi để nếm mùi thất bại, vừa lòng chưa? Người ta căn bản là không cần mình mà. Nghĩ nghĩ, không lưu ý, còn chưa đi được vài bước, bị vấp, lảo đảo, đổ rầm xuống đất.

Đường Ngữ Yên căng thẳng, vội đi qua đỡ nàng đứng lên, tức giận không quên quở trách vài câu: "Ngươi không phải không muốn tái kiến ta sao? Không phải hy vọng ta cách ngươi càng xa càng tốt sao?"

Thời khắc nâng Kỳ Nhi dậy lại thấy trên mặt nàng có hai hàng thanh lệ, trong lòng không hiểu sao lại sốt ruột.

Kỳ Nhi đầu tiên là nhẹ nhàng khóc thút thít, khi Đường Ngữ Yên tới gần là xoay người ôm chầm lấy nàng, không quan tâm gào khóc lên:

"Ta rất nhớ ngươi Đường Ngữ Yên, ta rất nhớ ngươi!"

Chính mình cũng không biết vì sao thì làm sao bây giờ?

"Được rồi đừng khóc nữa!"

Đường Ngữ Yên nhất thời không biết phải làm sao, chỉ phải tức giận nạt nàng, như vậy mới có thể ngăn lại nước mắt của nàng. Lúc nghe đến Kỳ Nhi nói câu đó, nàng không phải không động dung, mà là đối với trạng huống hiện tại lại không biết xử lý như thế nào. Yêu? Nàng cảm thấy hận một người thì dễ hơn. Nhưng mà đối với cô bé trước mắt này, không biết từ khi nào mà đã chậm rãi ở tại trong lòng nàng, mà chính nàng lại hồn nhiên không biết. Đợi đến thời điểm phát hiện được thì đã đuổi đi cũng không xong. Nhưng nàng vẫn không vì vậy cảm thấy may mắn mà ngược lại, chính là sợ hãi. Đúng vậy, tâm cao khí ngạo Đường Ngữ Yên lại sợ hãi. Nàng sợ hãi cái cảm giác lo được lo mất này. Cái cảm giác yếu đuối vô năng. Cái cảm giác khiến người ta trở nên hèn mọn yếu đuối. Nàng, không muốn làm kẻ yếu!

Kỳ Nhi vẫn còn khóc, thậm chí có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng, Đường Ngữ Yên vốn định quyết tâm đẩy nàng ra. Chính là, khi hai người có khoảng cách thì. Nàng, đối diện với đôi mắt nguyên bản trong suốt như nước giờ phút này lại trở nên bất lực bi thương - nàng mềm lòng. Đường Ngữ Yên mềm lòng nâng hai má Kỳ Nhi lên, bá đạo hôn xuống nhưng lại thật cẩn thận, Kỳ Nhi trừng hai mắt to ra, sững sờ để Đường Ngữ Yên hôn. Trong lòng như bị kích hoạt cái gì nhảy nhót không thôi.

Đường Ngữ Yên thở dài, nàng vốn tưởng rằng không thấy mặt không để ý thì sẽ có thể quên nàng đi, nhưng ba tháng đã trôi qua mà thiên ti vạn lũ tưởng niệm vẫn khó nhịn được. Cũng không có bởi vậy biến mất mà ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Giống như càng khắc chế là càng không như mong muốn. Hơn nữa khi Kỳ Nhi lại mặt dày canh giữ ở cửa nhà nàng càng làm nàng không thể quên.

Nàng không biết tại sao Kỳ Nhi trước sau như hai người khác biệt, nàng cũng không xác định được Kỳ Nhi đối với nàng là loại cảm tình nào, nàng chỉ biết là Kỳ Nhi vẫn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của mình. Nếu là tự cô ta đưa lên cửa, vậy là tự nàng chọn con đường này, như vậy Đường Ngữ Yên nàng không có lý do gì lại cự tuyệt.

"Còn khóc sao?"

Đường Ngữ Yên bất đắc dĩ cười cười. Cô bé này, nàng còn có thể đánh vỡ bao nhiêu mấu chốt của mình đây? Đường Ngữ Yên không nghĩ thêm nữa. Giờ này khắc này, nàng chỉ muốn ôm Kỳ Nhi thật chặt, như khắc vào xương tủy. Kỳ Nhi nín khóc mỉm cười, đôi mắt linh động lóe sáng, kích động không nói nên lời. Chỉ biết là khi tiến vào trong lòng Đường Ngữ Yên thì lại cười ngây ngô "khanh khách". 

Nhìn Kỳ Nhi ngây ngô cười, Đường Ngữ Yên có chút không được tự nhiên. Vừa nghĩ tới đêm nay nàng bị Sài Đại đùa giỡn, bị ăn đậu hủ, nàng lại phẫn nộ không thôi. Nàng nghĩ, nàng là người của mình thì người khác đừng mơ tưởng được nàng nửa cọng lông! Đường Ngữ Yên oán khí chưa tan, dùng sức bóp chặt hai vai Kỳ Nhi:

"Về sau không được dựa vào người khác gần như vậy nghe chưa!?!"

Kỳ Nhi bị đau xoa bả vai, nhất thời không hiểu được lời Đường Ngữ Yên nói, bất quá nếu nàng nói như vậy thì chỉ cần đáp ứng là được. Nghĩ đến cái hôn vừa rồi, tựa hồ không đã nghiền, đối với đôi môi hoa của Đường Ngữ Yên đang giận dữ lại hôn lên, nhưng mà không được lưu loát. Dù vậy cũng không gây trở ngại cho Đường Ngữ Yên hưởng thụ. Thẳng đến khi hai người thở không nổi nữa mới lưu luyến mà rời ra.

"Đường Ngữ Yên..."

"Hửm?"

"Ta muốn ôm ngươi."

Kỳ Nhi mềm yếu nằm vào trong lòng Đường Ngữ Yên. Hồi tưởng lại tâm tình hôm nay, thật sự là thay đổi rất nhanh. Nàng hướng trước ngực Đường Ngữ Yên cọ cọ, khoảnh khắc đụng tới kiều phong không cẩn thận gợi lên đói khát nơi đáy lòng, một bàn tay không an phận chuẩn bị luồn vào. Bắt đầu từ ngày hôm đó, nàng giống như tham luyến thân thể Đường Ngữ Yên.

Biết được ý đồ của nàng, Đường Ngữ Yên kịp phản ứng lập tức ngăn tay nàng lại, lớn tiếng nói: "Triệu Kỳ, đừng có quá đáng." Trên mặt tuy không thay đổi mấy nhưng lại phát hiện có vẻ xấu hổ.

Kỳ Nhi thấy Đường Ngữ Yên không hờn giận, sợ nàng sinh khí, vội vàng giơ hai tay lên, vô tội nói: "Không chạm nữa không chạm nữa."

Đường Ngữ Yên thấy thế nhấp miệng, dở khóc dở cười, mình sao lại cố tình gặp được cái "ngu ngốc" như vậy? 

Đêm nay tựa hồ rất dài...



Trong Long Ngâm Các, hai người chậm chạp chưa rời đi vẫn như cũ ngồi ở đằng kia.

"Nàng là người ngươi muốn tìm sao?"

Mai phi nhìn dưới lầu hồi lâu, mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Chỉ thấy Liễu Như cười mà không đáp, nàng rót cho mình chén trà, chậm rãi uống, trà vị đã phai nhạt đi rất nhiều. Đại khái biết là đoán trúng tâm sự của nàng, Mai phi tiếp tục nói:

"Khó trách luôn luôn hờ hững xử sự mọi chuyện lại dụng tâm đối với nàng như thế, nhiều năm như vậy, ngươi thật bỏ được?"

Liễu Như mỉm cười,

"ta không phải bỏ được, mà là thành toàn... Ngài có nhìn thấy nụ cười của nàng không? Tinh thuần không hề có tạp chất như thế đấy. Nàng hạnh phúc chính là cái mà ngay từ đầu đã hấp dẫn ta không phải sao? Nếu như nàng tìm được hạnh phúc của chính mình rồi thì vì sao ta lại phải cho nàng thêm phiền muộn? Ngược lại, nếu người kia không thể cho nàng hạnh phúc thì đến lúc đó chỉ có mình ta có khả năng trở thành hạnh phúc của nàng."

"Ngươi thật sự là không còn thuốc nào cứu được nữa."

Mai phi bất đắc dĩ nói. Ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng trong lòng là hâm mộ, nàng hâm mộ Liễu Như tiêu sái như thế. Nếu như mình cũng có ý nghĩ thoáng như thế thì tốt rồi.

Liễu Như thấy đáy mắt nàng lại nổi lên u buồn liền vui đùa nói:

"Này có thể xem là não tàn đi, Lý Thời Trân từng viết: một khi não đã tàn thì hết thuốc." Chọc cho Mai phi phì cười.

"Ai là Lý Thời Trân?" Đây là lúc từ ngoài phòng có người mệt mỏi uể oải đi vào. Mai phi nhìn kỹ, khôi phục đoan trang, đối với người tới cười cười: "Mới vừa rồi thật sự là vất vả ngươi."

"Nhờ nương nương thưởng thức, bất quá, ta đây cũng không phải vì Liễu Như món ngon mà đến."

"Sài Đại, ta như thế nào không phát hiện kỹ xảo của ngươi lại tinh tế như thế, hay là bản tính trổi dậy?" Liễu Như mỉm cười, trêu ghẹo nói.

Sài Đại gãi đầu, ngượng ngùng nói:

"Cô nãi nãi a, ngươi đừng nhắc tới nữa, vừa nãy ta bị dọa đổ hết mồ hôi lạnh luôn, ngươi không phát hiện ánh mắt của Đường phu nhân rất muốn giết người a! Này, ngươi nói đi, như thế nào báo đáp ta đây?"

Hắn cũng không muốn bị người ta chụp mũ cái danh "sắc lang" đâu, tốt xấu gì phụ thân của hắn cũng là Đại tướng quân. Tuy rằng không biết mục đích Liễu Như nhờ hắn giả ý đùa giỡn Triệu Kỳ là gì, nhưng ai kêu hắn thầm thích Liễu Như đâu? Chẳng qua là ánh mắt của Đường phu nhân kia quả thật rất sắc bén a.

"Đúng rồi, chuyện tiến cử thế nào?"

"Ờh, ta thấy lần này có thể thành. Yên tâm, chờ ta lên chức, không thể thiếu ưu đãi cho ngươi." Sài Đại vỗ bả vai Liễu Như, định liệu như thần nói. Nếu thuận lợi, lần này là có thể ở lại Trường An, trở thành bắc nha cấm quân, chi đội ngũ này bằng vào cùng hoàng đế thân cận quan hệ, thừa thải tướng lĩnh, về sau có thể vững chắc đi theo phụ thân, kiến công lập nghiệp sắp tới.

Nhưng mà hắn cao hứng quá sớm rồi, chưa tới năm ngày là đã nhận được ngự chỉ của hoàng đế, điều hắn đi trấn thủ biên quan phía đông, phụ tá tiết độ sứ địa phương. Tuy là ngũ phẩm nhưng không có thực quyền. Mà ở biên quan từ trước đến nay là chữ dị thể khinh thường võ tướng, cho dù mình nổi tiếng sợ là không còn được thăng chức nữa. Đương nhiên việc này cùng người kia không có thoát khỏi liên quan... Mà nguyên do nàng làm như vậy là do Sài Đại dám "lỗ mảng" với Kỳ Nhi, chọc nàng mất hứng. Vì nàng mất hứng nên — thuận miệng khiến cho Trương đại nhân đem bốn chữ "Sài gia thiên hữu" truyền vào tai hoàng đế.

Đừng thấy bốn chữ nhỏ mà khinh thường, thế nhưng có thể khiến hoàng đế mặt rồng giận dữ đấy. Trong thiên hạ này, trong vương thổ này, có thể có được "thiên hữu" chỉ có thể là hoàng tộc. Chẳng lẽ là có dã tâm gì? Lại không có bằng chứng cũng không tốt để trị tội. Nhưng để phòng bị nên cứ thừa cơ phái bọn họ đến biên cương là được. Thứ nhất, cũng không đến mức xé rách mặt. Thứ hai, không sợ Sài gia hành động thiếu suy nghĩ.

Chính là, ai cũng không ngờ rằng bốn chữ "Sài gia thiên hữu" vô cùng đơn giản lại cải biến cả một gia tộc hưng vong.



Phiên ngoại nhỏ.

Liễu Như chỉ mặc sơ-mi trắng và quần lót, lười nhác nằm ở sofa, cô không ngừng bấm điều khiển từ xa, tivi lại thay đổi kênh này qua kênh khác.

"Yêu cùng chuyện cũ... Mỗ nữ là lái xe xe vận tải, ở ngã tư đường gặp được chân mệnh thiên tử của mình, hai người nhất kiến chung tình..." Cô cười cười. Vất vả lắm mới tìm được bộ phim bình thường để xem, xem thêm chút nữa: đột nhiên một ngày nào đó, mỗ nữ xuyên qua thời không, đi vào triều đại không biết...

"Bốp" nguyên lai lại là phim xuyên qua, cô tùy tay xém điều khiển từ xa đi, thổn thức không thôi: TV hiện tại thật sự là càng ngày càng không thấy đầu óc đâu hết. Xuyên qua? Chẳng lẽ đạo diễn coi khán giả là ngốc tử hết sao? Nháy mắt cái muốn đi triều đại nào cũng được? Ngay võ thuật cũng giống nhau, mà khán giả như thế nào xem cả trăm lần cũng không chán? Phản khoa học như thế này là sai mà sao đến trong tay bọn họ lại trở thành tiêu điểm? Đây không phải là nói dối tổ quốc sao?

Liễu Như lé mắt thấy cái ảnh chụp quỷ dị trên bàn. Nói là quỷ dị kỳ thật chính là ảnh chụp bằng chất liệu đặc biệt chứ không phải ảnh chụp bằng plastic bình thường. Chỉ có người có mắt kính đặc thù mới có thể thấy, còn mắt thường thì chỉ có thể thấy màu xanh. Cái ảnh chụp này lại là do một người kỳ quái đưa cho. 

Ngày đó, Liễu Như xuống lầu lấy thư, khi đóng hộp thư lại thì một đôi mắt xanh trầm tĩnh xuất hiện tại trước mắt. Nhìn theo quần áo thì giống học sinh trung học, xinh xắn dễ thương lại mang theo thâm trầm không hợp với bề ngoài. Chẳng lẽ là bạn học cùng trường với mình?

Người nọ chỉ tùy ý cười, vội vàng vào cùng thang máy, chính là vẫn chưa thấy bạn đó ấn tầng nào. Đại khái cùng tầng với mình đi, Liễu Như cũng không để ý. Chính là khi thang máy dừng lại, Liễu Như cả kinh, người nọ thế nhưng tự nhà vào của cô.

"Này..."

"Liễu Như? Tôi là Diệp Nhất Chu, bạn có thể giúp tôi một chuyện được không?"

Cô ấy đột nhiên nghiêng người dựa vào cửa sổ, một tay cố hết sức chống thủy tinh, bị ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt càng thêm trắng bệch, tựa như bị bệnh nặng sắp chết. Khóe môi nhếch lên cười khổ:

"Ha hả tôi như vậy có phải thực dọa người hay không?"

Ngôn ngữ chua sót bất đắc dĩ này phải là người có chuyện xưa hơn nữa là chuyện xưa không tốt.

"Tôi từng bởi vì không biết mà gây nên chuyện, lại hại tính mạng của toàn gia..."

Cô ấy nói chuyện trở nên có chút cố sức, lấy ra từ trong người một cái bọc nhỏ hé ra một cái card màu xanh, còn có một mắt kính, "đeo nó lên có thể thấy."

Nhớ tới người trong ảnh chụp, Liễu Như nhịn không được lại đeo cái kính đó lên, cẩn thận thưởng thức. Hoàn cảnh là bình thường, tường trắng cửa bằng kính, như một tòa nhà cao tầng nào đó, mặt đất là đá cẩm thạch hơi hơi phiếm ánh mặt trời chiếu sáng. Một cô gái có y phục cùng hoàn cảnh hiện đại hồn nhiên không hòa hợp. Bó buộc thắt lưng như là hán phục, nhàn nhã ngồi sờ sờ thủy tinh trên mặt bàn, đôi mắt hổ phách thật to tràn ngập tò mò đối với thế giới kỳ lạ, trên mặt lại luôn treo nụ cười thật tươi. Dựa theo biểu tình của cô ấy, Liễu Như đoán cô nhất định rất vui vẻ, loại vui vẻ phát ra từ nội tâm. Thiên sứ, đây là phản ứng đầu tiên khi Liễu Như nhìn thấy. Đúng vậy, cô ấy nhất định là thiên sứ, nếu không như thế nào sẽ có nụ cười tinh thuần như thế đâu? Cô rõ ràng cảm nhận được nụ cười rất chân thành kia mà không chút nào làm ra vẻ này nọ. Hạng người gì mà giữa nơi bận rộn không ngừng nghỉ này có thể còn tồn tại nhân tính chi sơ tốt đẹp như thuở sơ khai đến thế đâu? Cô bị khí chất thoát tục từ trên người cô bé này phát ra mà hấp dẫn. Bắt đầu tò mò thân phận của cô ấy, ai chụp ảnh cho cô ấy, tại sao lại ở đây, đến từ đâu, lại ở chỗ nào. Lúc sau liền nghĩ có cơ hội nhất định phải nhận thức cô ấy, muốn cùng cô ấy làm bằng hữu, thậm chí sinh ra ý tưởng tự mình đi kiếm, cô đã bị ý tưởng liều lĩnh của mình làm cho hoảng sợ. Khi nào thì mình lại sẽ có hứng thú kiểu này. Liễu Như tự giễu cười cười. Ngày đó, kẻ tự xâm nhập gia cư bất hợp pháp kia là người điên, nếu không thì sao lại nói những lời không có logic như vậy?

"Cô ấy đến từ cổ đại."

Đây là lời người điên kia nói.

"Kẻ điên" ở trong đầu mấy ngày liên tiếp gạt đi không được, cô có chút cáu. Mình rõ ràng người đoan chính, bình thường, vì cái gì lại hứng thú với lời nói của kẻ điên?

Lại suy nghĩ thêm, kỳ thật Diệp Nhất Chu cũng không điên lắm, chỉ là lời cô ta nói rất không hợp với lẽ thường, khó có thể khiến người ta tin phục, không thể không hoài nghi cô ta là người điên.

"Bạn nói cô ấy đến từ cổ đại?"

Liễu Như vẫn là nhịn không được tò mò. Cô tự giễu cười cười, tựa hồ chờ đợi có chút kỳ tích có thể xuất hiện tại cuộc sống chán nản này.

"Ừ." Diệp Nhất Chu cắn quả lê trong tay, vừa nhai vừa nói, "chuyện này tôi chỉ nói cho một mình bạn biết thôi đấy."

Liễu Như có chút bất khả tư nghị với Diệp Nhất Chu. Rõ ràng mấy ngày trước vẫn là bộ dáng cực kỳ thê thảm, hôm nay lại trở nên sinh động  hơn rất nhiều. Điều này cũng càng thêm xác định suy đoán của cô về Diệp Nhất Chu.

"Vì sao bạn muốn nói cho tôi? Bạn không sợ tôi nói ra sao?"

Liễu Như buồn cười nhìn cô ta. Đồng tử người phương đông có màu lam là không có, nhưng lại xứng với khuôn mặt xinh xắn này, ngược lại càng phát ra chút thần vận. Nếu không phải hay nói điên chắc cũng là người rất đáng yêu, Liễu Như tiếc hận nghĩ.

"Không phải bạn thấy tôi điên sao? Lời người điên nói ra thì ai tin?" Diệp Nhất Chu nửa thật nửa đùa nhìn cô, Liễu Như hơi có vẻ xấu hổ mà chớp mắt. Diệp Nhất Chu tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi còn có việc cần bạn hỗ trợ."

"Cái gì?"

Diệp Nhất Chu cầm trái lê cười, "kỳ thật người trong ảnh là người hiện đại, nhưng do tôi đã đưa nàng về cổ đại... Thay tôi trở về đó mang nàng về đây."

"Bạn làm tôi hồ đồ luôn rồi. Bạn nói bạn có thể đưa người về cổ đại?" Liễu Như kinh ngạc nói.

"Tôi biết bạn không tin, bất quá lập tức tôi sẽ cho bạn thấy." Diệp Nhất Chu tự tin cười cười.

Liễu Như nhịn không được cười ra tiếng, cô thế nhưng cùng cô ta nói chuyện không tưởng.

"Bạn không phải nói cô ấy ở cổ đại sao? Thế ảnh chụp này là chuyện gì xảy ra?"

Diệp Nhất Chu nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu, "đây không phải là chân thân của nàng, có thể ở bên kia nàng đã xảy ra chuyện gì mà linh hồn xuất khiếu trở về hiện đại, kỳ thật nàng không có chân chính trở về."

"Linh hồn? Thân thể? Hiện tại linh hồn của nàng ở đâu?"

Người này càng nói càng thái quá .

"Tôi đã đưa nó trở về rồi."

"Nếu bạn lợi hại như vậy thì hoàn toàn có thể tự mình mang cô ấy về được mà, vì cái gì lại nhờ tôi?"

Liễu Như cười đến gập bụng. Cô thật sự là bội phục hành vi của mình.

"Này hết thảy, là bạn nói cho tôi biết."

Cùng Liễu Như tương phản chính là vẻ mặt Diệp Nhất Chu lại thực nghiêm túc.

"Hả? Tôi nói cái gì?"

"Bạn, lúc ấy đã nói cho tôi biết, kêu tôi nhắc nhở bạn đừng quên làm hai chuyện, thứ nhất là tìm kiếm văn thạch châu, thứ hai là đi đến núi Trường Bạch." Diệp Nhất Chu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "không còn thời gian giải thích nữa." Cô ta lấy một cái máy hình quả trứng trong balo ra, "đây là máy thời gian, ấn nút này là có thể trở lại thời đại của bạn."

Hey, thật đúng là hữu mô hữu dạng, ngay cả mô hình đều mang đến. Chính là, còn chưa chờ Liễu Như kịp phản ứng, trước mắt nổi lên bạch quang, trời đất đan vào nhau thành một mảnh...



"Liễu Như, Liễu Như!"

Liễu Như mở hai mắt, nhìn tượng phật trước mắt, âm thầm cười, mình thế nhưng có tài, đang bái phật mà ngủ.

"Liễu Như, cầu thần bái phật chính là thành kính, không thể đa tâm, ngươi nhìn tiểu muội xem, tuy nhỏ tuổi nhưng hiểu biết nhiều hơn."

Mai phi kiên nhẫn giảng dạy nói. Liễu Như thế nhưng ở thời điểm đang thắp hương mà ngủ.

Chỉ thấy tiểu muội đang quỳ gối trước tượng phật, tất cung tất kính cầu nguyện, trong thoáng chốc tựa hồ lại thấy Kỳ Nhi. Nàng luôn lơ đãng đem tiểu muội thành Kỳ Nhi. Lại nói, tiểu muội năm nay cũng đã mười tuổi, cùng mình đi vào thế giới này cũng đã năm năm sao? Năm đó mình còn là một học sinh trung học ngây thơ không biết, nhưng hôm nay cũng đã hai mươi có thừa, thật sự là năm tháng thúc giục người già.

Liễu Như thấy mình thất thố, "nương nương giáo huấn chí phải, Liễu Như biết sai rồi."

Chính là các nàng cũng không ngờ rằng thật ra tiểu muội lúc ấy thành tâm cầu khấn là: Phật tổ a, mọi người đều nói tình yêu mà không ngược tàn bạo thì không có đẹp. Cho nên cầu ngài khiến cho tình yêu của tôi cùng Liễu Như được ngược mãnh liệt chút đi! Van cầu ngài van cầu ngài. Còn có còn có cái kia tằng... tằng tằng tằng tôn của tôi thật sự là quá ngu ngốc đi, nàng cư nhiên mắt vô tôn trưởng, hôm trước còn dành đồ ăn với tôi nữa, ngài có thể thay tôi gõ đầu nàng nhiều hơn một chút hay không. Bởi vì tôi thật sự còn rất lùn, với không tới a.



Tác giả phát biểu: Có thể sẽ có người như lọt vào sương mù, tôi sẽ giải thích:

Chương này chủ yếu lấy hình thức nằm mơ để Liễu Như nhớ lại chuyện xuyên qua, nếu không nhớ thì có thể lật lại chương 1, 35, 47. Những chương này sẽ giải thích được một ít nghi vấn ở đây.

Còn có, đoạn bên dưới sỡ dĩ có tác dụng là bởi vì có quan hệ đến vận mệnh của Đường Ngữ Yên và Kỳ Nhi, cho nên có nó là tất yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro