Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là lãnh cung sao có thể cho ngươi tiến vào?"

Mai phi nghiêm mặt nói. Nàng cũng không muốn Liễu Như nhìn đến quẫn cảnh của mình bây giờ, nàng quay mặt đi, trên người chỉ mặc xiêm y trắng, búi tóc đơn giản khác biệt với lộng lẫy xưa kia, mà ngay cả nha hoàn bên người cũng thờ ơ lạnh nhạt với nàng.

"Đừng nói ta, hôm nay ta tới hỏi ngài."

Liễu Như thay đổi khuôn mặt tươi cười thường ngày nghiêm túc nhìn nàng.

Mai phi khóe mắt có ti lóe ra, cố ý nói trước, Liễu Như thực khôn khéo, nếu để cho nàng biết thì còn gì nữa.

"Lát nữa ta phải thêu xong đôi hài mới, này thanh cung lãnh phòng không thể so bên ngoài."

"Đến tột cùng là ai hãm hại ngài?" Liễu Như không màng, đi thẳng vào vấn đề. "Nàng có phải đã biết hay không?"

"Không có hãm hại như ngươi nói, mắt đã nhìn thấy tức là sự thật."

"Ta và ngài còn phải giấu sao? Tả đại nhân đã tra được chút manh mối, hoàn hảo ta đã ngăn lại. Người kia đối với ngài thực nặng như vậy? Giá trị sao?"

Mai phi bất đắc dĩ, quay đầu nhìn chăm chú vào Liễu Như.

"Liễu Như, trở về đi, nơi này ngươi không nên tới."

"Đúng vậy, ta không thuộc về thế giới này, này đó với ta mà nói chẳng qua là nhàn sự, quả thật không nên tới. Nhưng nếu mặc kệ sẽ chỉ hại nàng."

Liễu Như cảnh cáo.

Mai phi cười khổ. "Đây là ta nên đáp ứng."

A, sống lớn như vậy mà còn bị một cái vãn bối giáo huấn sao?



Trong bóng đêm, có bóng dáng di động vụt qua, đó là bọn người hầu đang lau dọn sàn nhà. Mùa hè oi bức, lau sàn lúc này chẳng những vệ sinh, mỹ quan mà còn có hạ nhiệt độ thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Đột nhiên, một người hầu kêu lên sợ hãi ra tiếng: "Quỷ a!" Nàng ném bàn chải xuống vội vàng đào tẩu. "Quỷ, quỷ ~ quỷ a! ! !" Ngay sau đó, tiếng quát tháo như hợp xướng liên tiếp và liên tiếp.

"Lớn mật! Sao không đi làm việc?"

Nha hoàn bên người của Đường Ngữ Yên vội vàng ngăn lại trò khôi hài này. Bọn người hầu run lập cập quỳ xuống.

"Khởi bẩm phu nhân, trong hồ nước có quỷ ạ."

Đường Ngữ Yên cảm thấy nhục nhã bực mình nhìn bọn họ, đám hạ nhân này vô luận ở đâu cũng đều thái quá như vậy. Nàng thẳng thắt lưng, đi tới cạnh hồ nước, hướng tới mặt nước dò xét. Chỉ thấy trên mặt nước tối đen một mảnh hơi hơi phiếm ánh trăng, trừ đó ra không còn mặt khác. Nàng cười lạnh một tiếng, quay đầu căm tức nhìn mọi người.

"Về sau nếu có người vô cớ sinh sự, nghiêm trị không..."

Còn chưa nói xong, bọn người hầu xung quanh hiện vẻ hoảng sợ, sửng sờ tại chỗ. Còn chủ tử bọn họ thì "ầm" một tiếng, rớt vào hồ nước.

Đường Ngữ Yên cảm giác đột nhiên bị người kéo vào trong nước, hoảng sợ vạn phần —— nàng sợ nước a! Lúc này, trên mặt nước lộ ra cái đầu nhỏ.

"Đường Ngữ Yên đừng sợ."

Lắng nghe lại nguyên lai thanh âm Kỳ Nhi, nàng vừa thẹn vừa giận nhưng hai tay không nghe sai sử đập mặt nước, Kỳ Nhi vội vàng ôm lấy nàng.

"Này nước không sâu đâu."

Đường Ngữ Yên tỉnh táo lại, quả nhiên không sâu, đứng lên chỉ tới ngực. Dù tỉnh táo lại nhưng tức giận của Đường Ngữ Yên vẫn chưa tan, vừa định vung tay tát nàng lại phát hiện một cái vấn đề phi thường nghiêm trọng.

"Ngươi như thế nào không mặc quần áo!?"

"Ngày quá nóng, ta cởi xuống nước mát mẻ mát mẻ."

Kỳ Nhi đương nhiên nói.

Đường Ngữ Yên cả kinh, nha đầu kia như thế nào một chút đúng mực cũng không có, nàng vội vàng hộ Kỳ Nhi vào trong ngực, sợ cảnh xuân của nàng bị bọn hạ nhân trước mặt nhìn không xót gì.

"Các ngươi đều lui xuống đi!" Nàng quát lớn.

Sợ đắc tội chủ tử, bọn người hầu thức thời toàn bộ ly khai hiện trường, không quên âm thầm trộm mừng thầm.

"Ngươi rốt cuộc hiểu lễ nghĩa liêm sỉ hay không?"

Đường Ngữ Yên xấu hổ phát cáu căm tức nàng. Nhất thời chán nản, nàng tức giận không phải mình bị dụ dỗ, mà là nàng cư nhiên ở trước mắt bao người cởi sạch sẽ! Tốt xấu gì cũng phải mặc cái yếm a! Hoàn hảo ngày tối, lại có mình ngăn cản, nếu không hai mắt đám hạ nhân kia sẽ không được bảo toàn.

"Ngươi cũng cởi luôn đi."

Dưới ánh trăng, Kỳ Nhi nhoẻn miệng cười, dung nhan xinh đẹp nửa lộ nửa không làm động lòng người, âm sắc tinh thuần lại như là mê hoặc. Vật liệu may mặc của Đường Ngữ Yên vốn là dùng tơ lụa mỏng mà mềm mại làm thành nên khi dính nước thì trở nên trong suốt vài phần, hơn nữa kề sát làn da trắng làm ảnh ảnh hẹn hẹn có thể thấy được hấp dẫn. Nương theo ánh sáng mờ ảo từ hành lang, giờ phút này có vẻ hết sức khiếp tâm hồn người. Ánh mắt mê người, Kỳ Nhi nhìn Đường Ngữ Yên khiêu gợi, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu hồng lên.

"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì!"

Đường Ngữ Yên vốn định dùng sức bóp tay Kỳ Nhi, không nghĩ tới da dính nước lại như cá chạch rất nhẵn mịn, muốn nắm cũng nắm không được. Nhìn Kỳ Nhi trước mắt, da thịt trơn bóng phiếm màu ngân bạch quang như ẩn như hiện ở trong nước, có một loại cảm giác xinh đẹp khác. Nhất thời gợi lên tà niệm Đường Ngữ Yên chôn dấu đã lâu, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Không khí lập tức từ trò đùa biến thành tình ý nồng đậm. Đường Ngữ Yên đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút khó khăn, một tay nàng nắm tay Kỳ Nhi, một tay khác thì tinh tế vuốt ve cánh tay đó, đôi mắt tràn ngập dục niệm nóng cháy ẩn tình đưa tình nhìn nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng.

"Đêm nay cho ta đi."

Ý tứ tràn ngập khiêu khích. Phản ứng của thân thể nhanh hơn đại não suy tư, những lời này khiến cho trái tim Kỳ Nhi gia tăng tốc độ làm trong lòng dâng lên hưng phấn, và không thể thiếu là khẩn trương mặc dù cũng không hiểu rõ ý Đường Ngữ Yên lắm. Nàng đỏ mặt run rẩy ôm eo Đường Ngữ Yên, đầu dựa vào vai nàng, thẫn thờ không lên tiếng. Đường Ngữ Yên nghĩ là nàng không đáp ứng, nhất thời mất mác, sắc mặt phi thường nan kham. Ai ngờ, Đường Ngữ Yên vừa định buông ra, chỉ nghe Kỳ Nhi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rất nhỏ, chỉ có Đường Ngữ Yên mới có thể nghe thấy, nhưng vẫn có thể làm cho Đường Ngữ Yên động dung.

Đường Ngữ Yên lau cái trán ướt sũng của Kỳ Nhi, nhẹ nâng hai má lên, phủ lên một nụ hôn nồng cháy, hai tay đặt phía sau lưng Kỳ Nhi vuốt ve qua lại, công thành đoạt đất như muốn ăn luôn nàng. Nghĩ thầm rằng, đêm nay ta nên như thế nào trừng phạt ngươi đây. Dưới ánh trăng, trên mặt nước, một bức họa như keo như sơn đẹp không sao tả xiết.

Đường Ngữ Yên một tay nhẹ nhàng vuốt ve vật mềm trước ngực Kỳ Nhi, ngón trỏ nhẹ nhàng vòng quanh tiểu anh đào, bỗng nhiên kẹp lại, đè xuống, khiến cho Kỳ Nhi run lên, kìm lòng không đậu kêu lên một tiếng đau đớn. Nhanh như vậy đã có  phản ứng? Đường Ngữ Yên nhợt nhạt cười, tinh tế hôn xuống cổ. "Sưu" đột nhiên cảm giác đau này tới làm cho Kỳ Nhi hít một hơi, nàng nắm chặt đầu vai của Đường Ngữ Yên, chỉ thấy Đường Ngữ Yên đang vong tình tiếp tục kiệt tác của nàng. Không bao lâu sau, phàm là nơi Đường Ngữ Yên "Hôn" đều có một viên ô mai hiển hiện.

"Ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta."

Lưỡi Đường Ngữ Yên đã dạo tới cặp đôi mềm mại kia, nàng một hơi ngậm luôn tiểu anh đào, đầu lưỡi vòng quanh anh đào vẽ hình tròn, rất nhanh hai khỏa nhuyễn vật trở nên kiên quyết. Đây là dấu hiệu động tình, Đường Ngữ Yên cười bỏ qua. Nguyên bản cái tay đang quấn ở sau lưng làm như vô tình vòng qua làn nước bao phủ đến mảnh đất bí mật của Kỳ Nhi nhẹ nhàng đụng chạm. Kỳ Nhi tựa như phản xạ có điều kiện mở hai chân. Đường Ngữ Yên khắc chế xúc động của mình, không vội theo Kỳ Nhi, một đường vuốt ve xuống phía dưới. Động tác thật chậm làm Kỳ Nhi lo lắng, bụng dưới của mình bành trướng khó chịu hận không thể làm tay Đường Ngữ Yên lập tức thiếp đi lên, nhưng Đường Ngữ Yên như là cố ý làm khó nàng, chỉ như chuồn chuồn lướt nước chậm chạp gắng sức không xuống phía dưới. Vốn đã khô nóng lại càng khô nóng hơn, nơi nơi bị Đường Ngữ Yên vuốt ve qua đều dị thường tê dại. Như gãi ngứa vuốt ve như vậy ngược lại lại gợi lên khiếm vọng của Kỳ Nhi, nàng cắn chặt răng hận không thể để Đường Ngữ Yên mau chút an ủi nàng, một tay nhịn không được cầm lấy tay Đường Ngữ Yên đưa xuống quan khẩu.

"Nhìn ngươi vội như vậy."

Đường Ngữ Yên tà mị cười, nàng chính là cố ý muốn nhìn nàng lo lắng khó nhịn như vậy. "Nhưng còn không phải thời điểm."

Đêm nay, nàng phải hảo hảo chậm rãi nhấm nháp.

Đường Ngữ Yên dắt Kỳ Nhi đến bên hồ nước, chỗ loạn thạch, nàng đứng ở trong nước ý bảo Kỳ Nhi ngồi trên bờ. Đương sự không rõ trạng huống lăng lăng nhìn Đường Ngữ Yên trong nước nhìn mình, trong lòng nổi lên ngọt ngào, chính là trong nháy mắt trên mặt không nhịn được đỏ bừng. Đường Ngữ Yên thế nhưng tách hai chân mình ra, chôn đầu vào! Khởi điểm là một mảnh lạnh lẽo, ngay sau đó là một cỗ nhiệt khí phun vào mảnh đất mẫn cảm nhất, rồi tỏa ra toàn thân. Càng làm cho Kỳ Nhi rung động chính là, nơi đó giờ phút này đang không ngừng bị duẫn hút, hoặc thâm hoặc nông, dị thường tê dại, và mẫn cảm cảm nhận được có cái du vật đang ở xung quanh tới lui tuần tra làm bụng co rút từng cơn.

"Đường... Đường..."

Kỳ Nhi bất lực ấn đầu Đường Ngữ Yên, chịu không nổi cảm giác khác thường thình lình xảy ra, vốn định đẩy nàng ra mà lại ôm nàng dán sâu vào mình hơn chút nữa, hai chân khoát lên vai của nàng. Lúc này, tay Đường Ngữ Yên thừa dịp này chưa chuẩn bị chụp vào phiến mềm mại trên kia, khẽ nắm trọn vào lòng bàn tay. Thật sự là khó có thể chịu được thế công cao thấp, Kỳ Nhi dồn dập  thở hổn hển, thần kinh bị kéo căng hết cỡ làm cho thủy triều hùng dũng phun trào ra.

"Ngữ yên, nhanh, ta muốn chết..."

Nàng đối với đầu Đường Ngữ Yên lấy ánh mắt xin giúp đỡ, ánh mắt rất mê ly cùng với cái trán sấm mãn đại mồ hôi rơi xuống ao.

"Ta sẽ không để cho ngươi chết, sẽ chỉ cho ngươi khoái hoạt."

Đường Ngữ Yên yêu thương nhìn nàng. Thoáng trấn an xong Kỳ Nhi bất an, chính mình đi theo ngồi ở bên người Kỳ Nhi, nàng săn sóc thả Kỳ Nhi ra và cũng làm cho nàng càng thêm thoải mái chút, gần sát bên tai nàng mềm giọng nỉ non: "Thật tinh khiết." Tuy nói vậy nhưng tay sớm đã không an phận tới lui tuần tra chỗ trơn bóng của Kỳ Nhi.

"Ngô ~" Đường Ngữ Yên phong tỏa môi Kỳ Nhi, tứ chi giao triền cùng nhau, tay nàng chỉ thử tính ở động khẩu mật dịch bồi hồi quấn quanh, nhẹ nhàng trêu chọc nhụy hoa. "Ưm ~" Kỳ Nhi ôm Đường Ngữ Yên gắt gao, cảm thấy trong cơ thể có một cỗ chất lỏng vô danh khó kiềm chế không ngừng chảy ra bên ngoài.

Phi tầng cốc khiếm sắc thái làm Kỳ Nhi có vẻ càng phát ra mất hồn, đều bị Đường Ngữ Yên mị hoặc thế công tiến thêm một bước.

"Kỳ Nhi"

Đường Ngữ Yên đè tâm nhụy hoa xuống, ý loạn tình mê nhìn Kỳ Nhi, hoặc như là tuyên thệ gì đó.

"Hmm?" Kỳ Nhi âm thầm kêu la, đột nhiên dừng lại làm cho nàng không thể thích ứng, giờ phút này thầm muốn bị Đường Ngữ Yên lấp đầy.

"Lần đầu sẽ có chút đau."

Theo Đường Ngữ Yên âm cuối, một ngón tay theo mật dịch phá tan ngăn trở tiến nhập vào trong cơ thể Kỳ Nhi. "Ah.. ưm!" Cảm nhận được rung động trước nay chưa có đánh sâu vào cùng một chút cảm giác đau sau đó bị vui thích thay thế, Kỳ Nhi cong lưng lên, toàn thân run rẩy không thôi. Đường Ngữ Yên tạm dừng, hôn lên trán Kỳ Nhi, sợ người dưới thân bị mình làm đau, thong thả mà lại có tiết tấu ra vào. Được Đường Ngữ Yên yêu mến đối với Kỳ Nhi là loại cổ vũ lớn lao, tâm niệm vừa động, một cổ nhiệt lưu ấm khắp toàn thân no đủ hút ngón tay Đường Ngữ Yên vào xong, phóng ra một cường lưu đánh sâu vào toàn thân các nơi...

"Ngữ yên ~" ở khắc cuối cùng của động tình Kỳ Nhi cho là mình sắp chết đi, kích động nhìn người trong lòng của nàng ở trên, hô lên một câu:

"Rất thích ngươi."

Đường Ngữ Yên khẽ run lên, đáy lòng nơi nào đó phiếm ngọt ngào.

"Ta cũng vậy."

Lại là một đêm dài...


            ===========================


Ngày hôm sau, mặt trời đã cao ba sào, Kỳ Nhi mới từ trong mộng tỉnh lại. Bên người lại thiếu ai đó, nàng vội vàng rời giường tìm xung quanh.


"Chủ tử, sự tình chính là như vậy."

Trong thư phòng, một gã sai vặt quỳ gối trước án. Mấy ngày trước, Đường Ngữ Yên sai hắn theo dõi Kỳ Nhi, xem ra đã có thu hoạch.

"Được rồi, ngươi đi xuống lo liệu chuyện tình cho tốt."

"Vâng!"

Gã sai vặt lui ra, Đường Ngữ Yên thật sâu ninh mày, nhiễm tầng bất an.

Lúc này vừa lúc Kỳ Nhi thấy gã sai vặt rời khỏi thư phòng, nhìn theo hướng đó thấy Đường Ngữ Yên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng vui vẻ đi vào.

"Ngươi ở chỗ này." Nhớ lại xuân động tối hôm qua, nội tâm không giấu được mừng thầm.

"Sao không ngủ thêm một lát?"

Đường Ngữ Yên thu liễm khuôn mặt u sầu mới vừa rồi, ôn nhu kéo Kỳ Nhi vào trong ngực của mình.

"Nhớ ngươi nên tới tìm ngươi."

"Thật vậy sao?" Đường Ngữ Yên nửa thật nửa đùa nói. "Ta sẽ đến thành Hà Đông năm ngày, đến lúc đó có thể hay không càng muốn ta?"

"Đi lâu như vậy sao?"

Kỳ Nhi mất mác cúi thấp đầu. Bây giờ là một ngày cũng không muốn ly khai Đường Ngữ Yên.

"Uh... Thời điểm không còn sớm, giúp ta chuẩn bị ngọ thiện đi."

"Được."

Đường Ngữ Yên nhìn bóng dáng Kỳ Nhi rời đi, ánh mắt thâm thúy mà lại sắc bén, chỉ mong ngươi không phụ ta.



Đường Ngữ Yên đi rồi, Kỳ Nhi mỗi ngày đều trông chờ ở cửa thành, đợi xe ngựa của Đường Ngữ Yên sớm trở về. Chính là năm ngày đã trôi qua, lại chậm chạp không thấy người tưởng niệm trở về.

Hôm nay trời mưa to, Kỳ Nhi cầm dù, duỗi thẳng cổ, chờ đoàn xe Đường Ngữ Yên, gấp đến độ dậm chân.

"Kỳ Nhi, Kỳ Nhi!"

Lúc này từ ngoài cửa thành truyền đến thanh âm. Kỳ Nhi quay đầu vừa thấy, đây không phải là Cẩn Nhi sao? Nàng kêu mình làm chi?

"Kỳ Nhi không tốt, đoàn xe Đường Ngữ Yên đã xảy ra chuyện!"

Cẩn Nhi rất xa là đã thấy Kỳ Nhi đứng ở cửa thành, không quan tâm chạy thẳng đến, nắm chặt cánh tay Kỳ Nhi, bất lực run rẩy, vẻ mặt u sầu.

Vừa nghe Đường Ngữ Yên gặp chuyện không may, Kỳ Nhi khẩn trương không thôi, trái tim phốc phốc nhảy loạn, vội vàng hỏi:

"Nàng ở đâu? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

"Ngay tại quan ải, bọn họ gặp núi lở!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro