Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan ải nằm giữa hai ngọn núi, ngày âm u bởi mưa to che mất tầm nhìn, cuồng phong làm phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng. Trên quan đạo, sạt lở làm đá và bùn cản trở cả con đường. Đá sạt lở xuống làm tắc nghẽn đường sông, sập xuống phòng ốc, đây là những cảnh tượng hiện tại trước mắt Kỳ Nhi.

"Ngữ yên! Ngữ yên!"

Không thấy người đâu, nàng giẫm lên bùn, leo lên thượng đống đá đổ nát, toàn thân bị cành cây làm xước, cây dù sớm không thấy, từng hạt mưa to trút xuống người, trong lòng thì luôn bất an. Tựa hồ phía trước có thanh âm đánh nhau, Kỳ Nhi rất nhanh bay qua đống sạt lở cản đường. Chỉ thấy 60 – 70 người đang vây quanh một chiếc xe ngựa hỗn đấu. Đây không phải là xe ngựa của Đường Ngữ Yên đã xuất môn sao? Không thấy Đường Ngữ Yên, chắc là tọa ở trong xe ngựa, tựa hồ là gặp thổ phỉ, Kỳ Nhi căng thẳng trong lòng, rút bội đao bên hông trượt xuống núi đá định cứu viện. Chính là khi nàng đứng lên thì mới phát hiện tên cầm đầu công kích là Nhị ca của mình, người áo lam bên cạnh là Thảo Linh.

"Nhị ca, các người đây là để làm chi?"

Kỳ Nhi kêu lên, khẩn trương vọt tới phía trước, che chở xe ngựa khỏi bị tập kích.

"Kỳ Nhi mau tránh ra, hôm nay chúng ta tới thay cha báo thù!"

Thánh Kiệt hô. Hắn huy kiếm vào xe ngựa nửa thước, Kỳ Nhi vội vàng rút kiếm ra ngăn cản một gã thị vệ công kích Đường Ngữ Yên.

"Kỳ Nhi!" Thánh Kiệt vừa sợ lại phẫn nộ chỉ kiếm về phía Kỳ Nhi. "Ngươi đến tột cùng là muốn giúp ai?"

"Ta không muốn các người hại nàng."

Kỳ Nhi tín thệ nói, làm ra chiêu thức chống đỡ.

"Ngươi muốn đối nghịch với ta phải không? Ngươi đã quên nàng như thế nào hại chết cha?"

Một gã thị vệ huy thương đến, Thánh Kiệt cho hắn một kiếm, nhanh nhíu mày một tay chụp vào bả vai Kỳ Nhi. Hắn không rõ cô muội muội này vì sao lại đứng về phía địch nhân, lại còn bảo vệ họ.

"Kỳ Nhi, Đường Ngữ Yên đã cho ngươi ăn cái gì? Ngươi nếu không muốn tổn thương nàng thì cũng đừng ngăn đón, nếu không đừng trách Nhị ca không khách khí!"

"Nhị ca ta sẽ khuyên nàng về sau sẽ không làm chuyện xấu nữa, xin huynh tha thứ cho nàng được không?"

Kỳ Nhi đột nhiên buông kiếm trong tay cầu Nhị ca buông tha Đường Ngữ Yên. Nàng tin tưởng nàng nhất định có năng lực thuyết phục Đường Ngữ Yên làm người tốt, nàng tin tưởng Đường Ngữ Yên sẽ để ý đến lời của nàng, Ngữ Yên sẽ nghe lời của nàng. Kỳ Nhi tự tin chỉ vì ngày đó Đường Ngữ Yên nói một câu: "Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi", nàng thủy chung tin tưởng nàng có thể hảo hảo đối đãi nàng như vậy thì nhất định cũng có thể hảo hảo đãi người khác y như vậy.

"Bắn tên!"

Đột nhiên từ núi rừng toát ra một đám hắc y nhân cầm cung tiễn trong tay, bọn họ nhất tề hướng tới đám người Kỳ Nhi rồi buông dây cung. Chỉ mành treo chuông, Thánh Kiệt phản ứng không kịp, may mà Kỳ Nhi nhanh chóng chắn ở trước người hắn ngăn cản được mũi tên trí mạng.

"Kỳ Nhi!"

Lúc này Thánh Kiệt mới kịp phản ứng, Thánh Kiệt lấy kiếm ngăn cản công kích tới rào rạt, nhìn lại thương thế Kỳ Nhi, hoàn hảo chỉ trúng cánh tay.

"Đê tiện, lại trúng kế của nàng, cư nhiên thiết hạ mai phục!"

Kỳ Nhi thấy thế, chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt vội kéo Nhị ca đang kêu to qua trốn sau xe ngựa, nghĩ đến Đường Ngữ Yên còn tại bên trong xe, không để ý hiểm trở quanh mình kiên trì vọt vào xe ngựa. Chính là trong thùng xe rỗng tuếch không có gì, Ngữ Yên đâu? Nàng sợ hãi, không khỏi lo lắng an nguy của Đường Ngữ Yên. Tình cảnh trước mắt đã không cho nàng suy nghĩ nhiều, cố trấn an chính mình xong, tỉnh táo lại tựa vào dưới bánh xe quan sát xung quanh. Tựa hồ có hơn 20 cung tiến thủ phân tán ở quanh núi rừng, may mắn là ngày mưa nên bị trúng tên cũng không nhiều. Nhưng người Nhị ca mang theo hơn 30 người đã ngã xuống hơn phân nửa, còn lại thì đang ác đấu, tình thế cũng không lạc quan. Chỉ có chạy đi thì mới có cơ hội có thể cứu Đường Ngữ Yên, nhưng mà những hắc y nhân này là ai phái tới? Lúc này, nàng quay đầu nhìn qua một ngọn núi khác, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh đang trong một bụi cây bí mật, nơi đó tựa hồ có người cũng đang nhìn về phía bọn họ. Đỉnh đầu nàng được che bởi một cây dù rất to, bên người thì vây quanh một đám tùy tùng và hộ bệ. Kỳ Nhi lau vệt mưa trên mặt, thấy không rõ mặt của nàng, lại lau lau, lúc này rốt cục thấy rõ; dáng người cao ngạo độc tuyệt trừ bỏ nàng thì còn có ai — Đường Ngữ Yên! Kỳ Nhi trấn an cười cười, hoàn hảo ngươi không có việc gì. Không được, đứng ở đó quá nguy hiểm, phải đánh lạc hướng bọn họ, ngàn vạn lần đừng bị đám sát thủ này nhìn thấy mới được. Kỳ Nhi đang suy tư như thế nào để đánh lạc hướng đám người kia không để ý tới chỗ của Đường Ngữ Yên, nhưng Nhị ca của nàng sớm đã vọt qua trước.

"Nhị ca đừng!"

Trước mắt, Thánh Kiệt mang sát khí đi qua, Kỳ Nhi luống cuống tay chân đỡ tay trái bị thương vội vàng đi theo. Thảo Linh cảm thấy không thích hợp cũng vội mang theo mấy tên thủ hạ.

"Ngữ yên, chạy mau!"

Kỳ Nhi không để ý tánh mạng của mình hô lên. Vì sao còn đứng đó, nếu không đi Nhị ca sẽ tới!

Rốt cục càng ngày càng gần, chính là Đường Ngữ Yên cũng không có chút ý chạy trốn, chỉ là lẳng lặng nhìn hướng hai người nàng vội vàng chạy tới, thần kỳ bình tĩnh.

"Đường Ngữ Yên ngươi thật hèn hạ, cư nhiên thiết hạ mai phục!"

Thánh Kiệt hô, ánh mắt phẫn nộ hận không thể đem Đường Ngữ Yên bầm thây vạn đoạn. Hắn giơ lên trường kiếm đang muốn đâm tới, lại bị Kỳ Nhi một tay ngăn lại.

"Kỳ Nhi điên rồi, mau tránh ra! Ngươi còn đoán không ra sao? Cung thủ là người của Đường Ngữ Yên, nàng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết a!" Thánh Kiệt vội la lên. "Mau thả ta ra!"

Thấy Đường Ngữ Yên vẫn chưa đi, Kỳ Nhi nóng nảy. "Ngữ yên ngươi làm chi còn đứng ..."

Nàng lo lắng nhìn về phía Đường Ngữ Yên, nhưng chống lại nàng chính là đôi mắt lạnh lùng, rét lạnh đến tận xương tủy. Nhất định là ảo giác, nếu không thì tại sao Ngữ Yên lại lạnh lùng nhìn mình như thế? Như không thấy mình tồn tại. Đường Ngữ Yên hờ hững như vậy làm cho Kỳ Nhi không khỏi rùng mình một cái.

"Hừ," Đường Ngữ Yên lạnh lùng cười, chê cười nhìn bọn họ. "Các ngươi còn muốn diễn tới khi nào?"

"Cái gì diễn? Ngữ yên, ngươi đang nói cái gì?"

Kỳ Nhi vẻ mặt mờ mịt. Có phải hay không có cái gì hiểu lầm đối với mình nên nàng mới có thể đối đãi với mình như vậy.

"Đủ rồi Triệu Kỳ, ngươi ở bên cạnh ta không phải là vì muốn giám thị ta sao? Ở Dương Châu thì ngươi cách càng xa ta thì càng tốt, còn khi tới là gần Trường An lại đột nhiên thay đổi biện pháp tiếp cận ta, ta còn kỳ quái vì sao thái độ của ngươi đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy, hiện tại rốt cục đã tra ra manh mối, ngươi còn có cái gì để nói?"

"Ngữ Yên ngươi hiểu lầm, ta không có..."

Ngươi đang nói cái gì, vì sao cái gì ta nghe cũng không hiểu?

"Không có? A, chuyện ta đi Hà Đông chỉ nói cho một mình ngươi biết, nếu không phải ngươi để lộ tiếng gió thì Nhị ca ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Kỳ Nhi đột nhiên hiểu được vì sao trong xe ngựa không ai, tại sao Nhị ca đánh bất ngờ lại bị Hắc y nhân mai phục, nguyên lai Đường Ngữ Yên sớm đã sắp xếp chờ bọn họ nhảy vào. Mà hình như là lạ ở chỗ nào, nhưng cuối cùng là nằm ở đâu?

"Không phải như ngươi nghĩ đâu!"

Kỳ Nhi vội la lên, nàng muốn giải thích nhưng lại bị Thánh Kiệt ngắt ngang:

"Đúng vậy Đường Ngữ Yên, Kỳ Nhi cùng ta đương nhiên là một người, nàng ở bên cạnh ngươi đơn giản chính là muốn lấy chứng cứ phạm tội của ngươi, chỉ tiếc ngươi rất giảo hoạt! Nàng nói cho ta biết ngươi sẽ xuất hiện ở chỗ này nên ta chạy tới, vốn tưởng rằng hoang giao dã ngoại có thể giết nhanh gọn báo thù cho cha ta, không nghĩ tới đây đều là ngươi thiết kế tốt!"

"Ta hiện tại sẽ cho ngươi đi gặp mặt người cha đã chết của ngươi."

Đường Ngữ Yên lạnh lùng nói. Ra hiệu bằng mắt, đám cung thủ sớm đã bao vây bọn họ.

Lúc này, một gã dưới tay đứng bên cạnh Thánh Kiệt thừa dịp đại loạn cầm kiếm nhắm ngay Đường Ngữ Yên, ngay tại khoảnh khắc này đột nhiên Cẩn Nhi xông ra chắn trước người Đường Ngữ Yên.

"Phốc ~" trong phút chốc huyết hoa bắn tung tóe trong mưa, hòa lẫn vào làn mưa làm không rõ màu sắc. Cẩn Nhi nguyên tưởng rằng bị đâm sẽ chính là đau nhức vô cùng, khi mở to mắt ra thì thấy mình không sao, nhưng trước mắt đột nhiên có người thay mình cản đao.

"Thảo Linh!"

Cơ hồ đồng thời, Kỳ Nhi cùng Thánh Kiệt hô lên. Thánh Kiệt một tay đẩy tên kia ra, vừa tức vừa giận lại tuyệt vọng nhìn Thảo Linh, vết đao ở giữa tim, thương nặng như vậy sợ là... Hắn phẫn nộ xuất kiếm, gân xanh thẳng bạo, chuẩn bị mở đường máu. Nhất thời, mưa và máu loãng hợp với tiếng gào thét làm cả trời đất đều động dung.

"Cẩn Nhi, giúp ta trông chừng Tam tỷ,"

Kỳ Nhi thấy Nhị ca mất đi lý trí, chịu đựng đối Thảo Linh lo lắng tiến đến hiệp trợ Nhị ca.

Khi Thảo Linh chịu kiếm, cả người đều ngã thẳng xuống sườn dốc, bị Cẩn Nhi nhanh tay ôm lại. "Thảo Linh, ngươi..." Cẩn Nhi khó có thể tin nhìn Thảo Linh, trong lòng đều là áy náy.

"Cẩn Nhi ngươi không sao chứ."

Máu từ khóe miệng chảy ra, Thảo Linh cố sức nói từng chữ, lại động đến lưỡi đao trước ngực làm vết thương không ngừng xuất huyết. Vừa rồi thời điểm thấy Cẩn Nhi quên mình, hồn chính mình cũng bị dắt qua theo, nàng cam nguyện vi nàng chịu một kiếm này, chỉ cần nàng an toàn là tốt rồi.

Cực kỳ thảm đạm ý cười từ trên mặt Cẩn Nhi vụt qua, nàng run rẩy cầm cây đao trước ngực Thảo Linh ấn thêm xuống.

"Thực xin lỗi, Thảo Linh thực xin lỗi..."

Cẩn Nhi kêu thảm, toàn thân quá phận đau thương mà run rẩy không ngừng.

"Vì làm cho Kỳ Nhi rời đi Ngữ Yên, ngươi không thể không chết..."

Đột nhiên thần sắc Cẩn Nhi réo rắt thảm thiết biến đổi, trong mắt lưu chuyển quyết tuyệt hàn quang, tay dùng thêm một chút lực đâm xuống. Thảo Linh không có cơ hội mở miệng, chỉ phải mở to mắt mặc cho mưa gột rửa... Hết thảy tới rất đột nhiên nên không ai chú ý tới, chỉ có phía chân trời tối tăm tựa hồ ở loáng thoáng đang nói gì đó —— Thảo Linh ngươi ngu quá!



"Phu nhân, nếu không đi mưa sẽ lớn thêm."

Một tùy tùng tất cung tất kính đề nghị nói, giống như hết thảy phát sinh với hắn mà nói tựa như việc nhỏ bình thường, chỉ có phu nhân mới là hắn để ý .

"Chúng ta đi."

Đường Ngữ Yên quay đầu chuẩn bị rời đi.

"Bọn họ thì sao."

Nàng chần chờ một lát, hơi dừng lại, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi trước, chỉ là thản nhiên thêm một câu: "Đừng lưu người sống." Liền theo một đám người hộ tống xuống núi.

Nước mắt rất nhanh không tiếng động chảy xuống diễm lệ hai gò má, rất nhanh bị mưa cọ rửa không còn, tâm lại giống như biển khô. Quả nhiên thế giới này không ai đáng giá tín nhiệm, Đường Ngữ Yên tự giễu cười cười. Nàng cư nhiên còn muốn đối xử tử tế với nàng cả đời, nguyên lai bất quá là gặp dịp thì chơi thôi, buồn cười chính mình lại coi là thật. Cả đời này nàng không chấp nhận nhất là bị người khác phản bội, Triệu Kỳ, ngươi đừng trách ta vô tình.



Đường Ngữ Yên đi rồi, Kỳ Nhi kiệt lực gọi lại nàng cũng không quay đầu lại.

Vì sao ngay cả cơ hội giải thích nàng cũng không cho, cứ như vậy mà đi sao? Kỳ Nhi khó nhịn trong lòng chua sót, vô lực mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất. Nỗi đau của trái tim vượt quá giới hạn của cơ thể, nơi đó đau quá, nhưng mà Đường Ngữ Yên không có nhìn thấy, nàng bỏ mình mà đi, sợ là không bao giờ ... muốn gặp mình nữa. Nghĩ đến đây, Kỳ Nhi thất vọng nện đầu xuống đất, hoàn toàn không để ý tình thế hiểm trở xung quanh mình. Lúc này, một mũi tên bay thẳng về phía nàng may mắn có Thánh Kiệt đỡ lại, nếu không nàng sớm mệnh tang hoàng tuyền.

"Đây là chân diện mục của nàng, thấy rõ chưa, đừng ngay cả mạng của mình cũng không cần!"

Thánh Kiệt rống giận. Hắn lại quay đầu nhìn về phía Thảo Linh, lại chỉ nhìn đến trời đất tĩnh mịch vô lực xoay chuyển, tâm đột nhiên bị một cái tát, ngửa mặt lên trời giận hô, nỗi hận đối Đường Ngữ Yên sâu thêm một tầng.

Ngay tại bọn Kỳ Nhi thể xác và tinh thần đã kiệt lực, Thiết Chính Hào cho dù tới trợ được bọn họ nhưng Kỳ Nhi bị Đường Ngữ Yên hung hăng đâm một đao ngay tim ai tới cứu? Mạng Thảo Linh ai tới bồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro